Mèo Vì Anh Mà Rầu Thúi Ruột

CHƯƠNG 43: MEO MEO ĐÃ LÀM GÌ SAI?

Biết Diệp Hiệt không cố ý ngáng đường mình, tâm trạng Cung Lăng Dương khá lên nhiều. Hai người lại trò chuyện, trao đổi tin tức trên thương trường như bình thường.

Tô Lâm Thanh ăn uống no nê xong, ánh mắt bỗng trống rỗng.

Mèo hoàn toàn không hiểu thú hai chân đang nói gì hết.

Và sao ăn no rồi vẫn chưa chịu về? Mèo buồn ngủ quá.

Nhìn mặt Tô Lâm Thanh, Diệp Hiệt biết mèo đang chán chết, bèn tạm biệt Cung Lăng Dương, nói phải ngủ sớm để mai dậy sớm đi làm.

Cung Lăng Dương đùa: “Anh là chủ tịch mà còn phải dậy sớm?”

Diệp Hiệt: "Lấy mình làm gương."

Tô Lâm Thanh tò mò: “Bình thường anh đều đến muộn về sớm à?”

Cung Lăng Dương lại bị đoán trúng.

Sếp nào không đi muộn về sớm? Cái đồ lập dị như Diệp Hiệt mới đi làm đúng giờ mỗi ngày ấy.

Tô Lâm Thanh càng tò mò:

"Ồ đúng à? Thế sao Diệp Hiệt cứ phải đi làm đúng giờ?"

Diệp Hiệt: “Thứ nhất là làm gương, thứ hai là bận rộn.”

Tô Lâm Thanh gật đầu:

"Ò, đã hỉu. Anh ta chẳng gương mẫu gì, lại rảnh rỗi đến mức có thể đi muộn về sớm. Thế thì chịu ròi."

Cung Lăng Dương: "..."

Sao lời đứa nhỏ này khó nghe quá vậy?

Trước khi về, Tô Lâm Thanh muốn xác nhận lần nữa:

“Anh sợ mèo hả?”

Dù chẳng hiểu sao Tô Lâm Thanh hỏi vậy, Cung Lăng Dương vẫn thành thật trả lời:

"Không sợ, chỉ ghét thôi."

Tô Lâm Thanh tò mò: “Mèo đáng yêu thế cơ mà, sao lại ghét chúng?”

Cung Lăng Dương cau mày: “Mèo không trung thành, thích tự theo ý mình, lại còn khùng điên, chó tốt hơn nhiều.”

Tô Lâm Thanh khinh bỉ: "Hừ, đảng chó thúi, đi thôi Diệp Hiệt!

Tô Lâm Thanh đóng cửa kính xe.

Cung Lăng Dương dùng ánh mắt ra hiệu với Diệp Hiệt, người nhà anh bị bệnh gì không?

Diệp Hiệt nghiêm mặt nói: “Mèo tốt hơn chó.”

Rồi cũng nâng cửa kính lên, khởi động xe rời đi.

Cung Lăng Dương chìm trong thắc mắc.

Tôi mời hai người đi ăn tối, ăn xong hai người lại nói năng kiểu này với tôi? Hai người bị bệnh hả?

Hắn không khỏi phàn nàn với trợ lý đặc biệt.

Trợ lý đang tay trái ôm mèo tay phải ấp vợ chưa cưới cũng tràn ngập nghi vấn.

Sếp, ngài buồn bực vì sếp Diệp sao lại phàn nàn với tôi?

Hắn suy nghĩ một lúc, bóng đèn trên đầu vụt sáng. Hiểu rồi, vì tôi vạch trần chuyện ngài không có bạn bè nên bây giờ phải làm quân sư quạt mo giúp ngài kết bạn nhỉ.

Hắn dò hỏi cặn kẽ tình huống, từ chuyện sếp Diệp nổi tiếng là sen của mèo suy luận ra trúc mã ngài ấy cũng vậy. Sau khi họ biết sếp Tiểu Cung là sen của chó, thì hỏi câu kia là chuyện dễ hiểu.

Trợ lý: “Không phải chỉ là bạn bè cà khịa lẫn nhau thôi à? Giữa người quen thì đâu cần khách sáo. Hơn nữa, mấy người đã tạm biệt nhau rồi, chỉ nói đùa thêm vài câu thôi mà. Sếp chưa từng đùa giỡn với bạn bè sao? Không phải người ta xúc phạm gì sếp đâu.”

Cung Lăng Dương tức giận: “Hắn không phải bạn tôi!”

Trợ lý : “Thế thì sếp thử gửi cho sếp Diệp câu “chó tốt hơn mèo” kèm ảnh chó. Nếu sếp Diệp gửi lại nhiều ảnh mèo hơn thì chắc chắn là đang đùa giỡn với sếp, coi sếp như bạn.”

Chẳng thèm coi Diệp Hiệt là bạn nhưng Cung Lăng Dương vẫn làm theo gợi ý của trợ lý.

Tô Lâm Thanh bực mình: "Diệp Hiệt! Tên họ Cung kia chọc tức tui! Hắn gửi ảnh chó thúi cho anh! Tui phản kích được không!"

Diệp Hiệt: "Được."

Tô Lâm Thanh lập tức lục lọi thư mục ảnh của Diệp Hiệt.

Cuộc chiến giữa con sen của mèo và chó thúi bắt đầu! Xem ảnh mèo chơi với bóng dễ thương nhất trần đời của ta đây!

Cung Lăng Dương cười khẩy, lập tức gửi lại video mình chơi đuổi bắt với chó cưng.

"Mèo nhà anh biết nhặt bóng không?"

Tô Lâm Thanh bực mình. Ý mi là gì! Sao mèo cao quý ta đây lại ngậm bóng trong miệng được! Tô Lâm Thanh chọn tới chọn lui, chọn được một video mình uốn éo thân hình chếch chi theo nhạc.

“Chó nhà mi biết nhảy không?”

Cung Lăng Dương hừ lạnh, gửi ảnh chó chạy cùng hắn.

"Mèo có thể chạy cùng anh không? Mèo là lũ nhát cáy! Có dám thò mặt ra ngoài đâu!"

Tô Lâm Thanh nhặt ảnh mình ôm đầu hoặc nằm trong mũ trùm đầu siết cổ Diệp Hiệt đang chạy bộ. Cậu tự thấy đống ảnh này rất ổn nhưng đương nhiên vẫn không thể khiến Cung Lăng Dương tâm phục khẩu phục.

Vì thế Tô Lâm Thanh nhờ Diệp Hiệt cứu viện.

Diệp Hiệt vừa lái xe vừa nói:

"Em chỉ cần gửi bức ảnh đẹp nhất của mình. Hắn gửi gì cũng trả lời “nhưng mèo rất đẹp”."

Tô Lâm Thanh ra dấu OK với Diệp Hiệt và khoe khoang nhan sắc tuyệt trần của mình.

"Nhưng mèo xinh đẹp!"

Cung Lăng Dương điên cuồng phản công, song Tô Lâm Thanh chỉ đáp lại ảnh mình tạo dáng.

"Nhưng mèo quá xinh đẹp!"

"Mèo xinh đẹp tuyệt vời!"

"Mèo nhà ta đẹp ăn đứt chó nhà mi!"

Cung Lăng Dương tức giận hộc máu. Chó của hắn cũng rất đẹp và dễ thương, chỗ nào không bằng mèo!

"Nào con trai! Tạo dáng thật đẹp trai cho bố xem nào!"

Husky đần thối quàng một cái túi nilon quanh cổ quay đầu lại.

Cung Lăng Dương: "..."

Bỗng nhiên hắn thấy hối hận vì nuôi husky. Có vẻ như husky chẳng giúp hắn thắng cuộc chiến thú cưng với mèo nhà Diệp Hiệt được.

Thấy Cung Lăng Dương im bặt hồi lâu, Tô Lâm Thanh cười khẩy: "Chúng ta chiến thắng áp đảo!"

Tưởng tượng ra dáng vẻ nổi cơn tam bành của Cung Lăng Dương, Diệp Hiệt vô thức mỉm cười. Thiên đạo muốn gϊếŧ anh để dọn đường cho hắn, mà anh chỉ chọc giận hắn thôi, như vậy đã rất rộng lượng rồi.

Sau khi bình tĩnh lại, Cung Lăng Dương nhìn đoạn hội thoại giữa mình và Diệp Hiệt, bỗng thấy hơi xấu hổ.

Lẽ nào Diệp Hiệt thực sự coi hắn là bạn? Không đời nào? Hắn có sức hút đến vậy ư? Hắn còn chả thèm coi Diệp Hiệt là bạn, thế mà Diệp hiệt lại xem hắn như bạn bè!

Cung Lăng Dương tự mãn.

"Diệp Hiệt, không ngờ anh có thể ấu trĩ đến mức này chỉ vì một con mèo."

Ai làm người đấy chịu*, Tô Lâm Thanh sẽ không để Diệp Hiệt chịu trách nhiệm thay mình. Cậu chụp một tấm ảnh tự sướиɠ làm dấu chữ V gửi cho Cung Lăng Dương:

"Không phải Diệp Hiệt, là tôi, Tô Lâm Thanh đây!"

Cung Lăng Dương không hiểu nổi ngữ điệu anime nhưng lại nhạy bén cảm nhận được ý chế nhạo của Tô Lâm Thanh, thế là tiếp tục gây chiến với cậu.

Lúc xuống xe, hai người đã trao đổi thông tin liên lạc. Tô Lâm Thanh chuyển sang điện thoại mình, tiếp tục ứng chiến Cung Lăng Dương.

Diệp Hiệt liếc qua cuộc khẩu chiến ấu trĩ của họ. Thấy hai người còn hẹn thi đấu trong trò chơi để phân thắng bại, anh không khỏi cảm thán.

Tính cách quyết định số phận, Cung Lăng Dương ấu trĩ thế này, đương nhiên chỉ có thể làm kẻ muôn đời đứng thứ hai, ứng cử viên dự bị cho vai trùm phản diện. Chứ cái loại nô ɭệ của chó thích cãi nhau với mèo, tư bản vô đạo đức dùng âm mưu xảo trá trên thương trường thì làm gì có đủ độ ngầu lòi. Tất nhiên chẳng thể đảm đương vai trùm phản diện rồi.

Diệp Hiệt cảm thấy Văn Tễ thực sự xui xẻo, những người dính đến hắn, trừ anh ra đều có vẻ không bình thường. Mà anh đã thoát khỏi sự chi phối của Thiên Đạo, nên những kẻ hiện đang vướng vào rắc rối tình cảm với Văn Tễ đều là lũ bất thường.

Diệp Hiệt nói với Tô Lâm Thanh: “Hỏi xem hắn có thích Văn Tễ, thiếu gia nhà họ Văn không, và có nhớ từng cho Văn Tễ một túi kẹo không.”

Tô Lâm Thanh lập tức gửi tin nhắn, cậu biết chuyện Cung Lăng Dương thích và từng tặng kẹo cho Văn Tễ.

Cung Lăng Dương biết Văn Tễ, cũng nhớ chuyện từng cho kẹo. Bởi vì khi hắn và Diệp Hiệt phát số kẹo còn thừa cho Văn Tễ, tên đó đã khóc rất nhiều, liên tục nói lời cảm ơn khiến hắn hơi sốc, lưu lại ấn tượng mạnh. Hắn hỏi lý do, Văn Tễ nói đang rất buồn vì bị mất 100 tệ lại được cho kẹo, cảm thấy được an ủi nên mới bật khóc.

Lúc đó, Cung Lăng Dương tưởng Văn Tễ là một sinh viên nghèo, 100 tệ khiến hắn bật khóc thảm thương đến vậy hẳn là rất quan trọng, nói không chừng là tiền sinh hoạt cả tháng. Khi đó, Cung Lăng Dương chưa tha hóa thành tư bản vô lương tâm mà vẫn còn là một sinh viên đại học có tấm lòng lương thiện.

Hắn tìm bạn Văn Tễ để hỏi về điều kiện sống của Văn Tễ, nói rằng mình có thể giúp Văn Tễ đăng ký một chương trình vừa học vừa làm.

"Văn Tễ? Thiếu gia của tập đoàn Thái Tang mà thiếu tiền? Cậu Cung này, cậu đang bị mồi chài hả?"

Cung Lăng Dương: "..."

Hắn nhớ đã cùng Diệp Hiệt chia kẹo. Có Diệp Hiệt ở đó thì làm sao hắn thành con mồi được! Ai thèm nhìn đến hắn!

À, đúng rồi, Diệp Hiệt ở đó. Cho nên tên này đang khóc cho Diệp Hiệt xem hả? Nhận ra điều đó, Cung Lăng Dương vô cùng xấu hổ, bèn chôn kín chuyện này trong lòng.

Nghe Tô Lâm Thanh nhắc lại chuyện xưa, hắn liền mỉa mai:

"Ai nói thế? Ai tung tin đồn nhảm? Ai thèm thích một thiếu gia giả nghèo câu trai chứ? Tập đoàn Thái Tang đâu để hắn đói rách, sao hắn lại vô liêm sỉ vậy chứ.”

Tô Lâm Thanh đưa tin nhắn của Cung Lăng Dương cho Diệp Hiệt xem.

Diệp Hiệt bắt chước giọng điệu của Tô Lâm Thanh để moi tin từ Cung Lăng Dương. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Đây là hiểu lầm. Với cái nết của Văn Tễ, nếu mất một trăm tệ, hắn quả thực sẽ khóc rất thảm thiết.”

Tô Lâm Thanh: “Gia đình hắn nghiêm khắc lắm à?”

Nên hắn mới bị kẻ xấu lừa gạt?

Diệp Hiệt: “Gia đình hắn có khắt khe đến đâu thì cũng không cắt chi phí sinh hoạt. Chỉ là hắn yêu tiền như mạng thôi.”

Miệng nhỏ của Tô Lâm Thanh hé mở, biến thành biểu tượng cảm xúc "-0-".

Đúng là 100 tệ nhiều thật, mất 100 tệ cậu sẽ đau lòng, nhưng cậu nghèo đến mức này rồi cũng chẳng khóc lóc ầm ĩ đâu.

Diệp Hiệt gửi suy đoán của mình cho Cung Lăng Dương.

Cung Lăng Dương: “Ha ha, cậu nghĩ tôi thèm tin hả?”

Diệp Hiệt gửi tin nhắn cho Văn Tễ:

"Cung Lăng Dương nói lúc hắn cho cậu kẹo hồi đại học, cậu giả nghèo khóc lóc thảm thiết vì mất 100 tệ để mồi chài hắn."

Tình cờ Văn Tễ đang rảnh, nhạc chuông tin nhắn từ nhà đầu tư còn được cài đặt riêng, hắn trả lời ngay lập tức.

"Đó là 100 tệ! Tận 100 tệ đấy! Thứ người gì mà dám coi thường 100 tệ thế! Tiêu tiết kiệm chút là sống được cả tuần đó!"

Diệp Hiệt trả lời Văn Tễ, nếu giới hạn ở mức không chết đói thì vẫn sống được hơn một tuần với 100 tệ. Đồng thời, chuyển tiếp tin nhắn của Văn Tễ cho Tô Lâm Thanh, rồi dùng điện thoại Tô Lâm Thanh gửi cho Cung Lăng Dương.

Cung Lăng Dương: "..."

"Diệp Hiệt, anh dám xem trộm chúng tôi nói chuyện?!"

“Thế quái nào thật sự có thiếu gia nhà giàu khóc lóc thảm thương vì 100 tệ?”

Diệp Hiệt: “Ngoài tiền ra còn vì kẹo nữa.”

Diệp Hiệt không muốn Cung Lăng Dương tham gia vào cuộc chiến tranh giành Văn Tễ. Không phải vì bảo vệ hai tên này, chỉ đơn thuần để tránh rắc rối mà thôi.

Sự nghiệp của Văn Tễ chỉ quanh quẩn trong ngành giải trí, có xáo trộn thế nào cũng chẳng sao. Nhưng nếu Cung Lăng Dương làm bừa với sản nghiệp của tập đoàn Bồ Câu Hòa Bình, gây náo loạn thị trường trong nước, thì tập đoàn Đan Tiêu vẫn sẽ bị ảnh hưởng

cho dù không hoạt động cùng lĩnh vực.

Bởi vậy, Diệp Hiệt dẹp bỏ quyền riêng tư của Văn Tễ, kể hết cho Cung Lăng Dương nghe chuyện Văn Tễ mập mờ đưa đẩy với ba kẻ từng cho hắn kẹo.

"Chỉ cần một viên kẹo là có thể trở thành đối tượng mập mờ của hắn. Cậu cho cả túi, hắn khóc rưng rức là chuẩn rồi.”

Cung Lăng Dương đờ đẫn.

Hắn luôn tin rằng trên thế giới này, chỉ cần không mắc bệnh tâm thần thì chẳng có sinh vật nào khùng điên hơn mèo.

Bây giờ, hắn phải xin lỗi toàn bộ mèo trên khắp thế giới.

Văn Tễ thật sự không định đi khám bệnh tâm thần hả? Như thế thì ngai vàng của sinh vật khùng điên nhất thế giới có thể trao trả lại cho mèo rồi!

Cung Lăng Dương rùng mình. Không đâu, không thể nào, chẳng lẽ hắn sẽ bị Văn Tễ đeo bám chỉ vì phát kẹo thừa sau sự kiện?

"Tôi không cho hắn kẹo! Là chúng ta cùng phát!”

Lúc đó hắn và Diệp Hiệt đang cùng bê thùng đựng kẹo đổ ra ngoài. Sao nói là hắn cho kẹo được!

Diệp Hiệt: “Nhưng tôi không hỏi lý do hắn khóc.”

Cung Lăng Dương lại rùng mình.

Hắn tìm trong danh bạ thấy tên Văn Tễ, kẻ mà hắn chỉ lưu thông tin vì phép lịch sự chứ chưa từng liên lạc.

"Hồi đại học tôi không cho cậu kẹo! Tôi và Diệp Hiệt đã chia nhau số kẹo thừa sau sự kiện*! Đừng có mà yêu tôi đấy!"

Văn Tễ ngu người khi nhận được tin nhắn của sếp Cung, người hắn đã thèm muốn từ lâu mà chưa có cơ hội hợp tác.

Cái quái gì đây?

Văn Tễ nổi cơn gọi điện qua chửi: "Anh có ý gì!"

Dù tập đoàn Bồ Câu Hòa bình là gã khổng lồ trên mạng mà tôi rất muốn hợp tác, thì anh cũng không thể vu khống danh dự của tôi! Tôi thực sự chân thành với bốn người họ! Cho dù họ nhẫn tâm với tôi trăm ngàn lần, thì tôi vẫn chân thành đối xử với họ như bốn mối tình đầu!”

Cung Lăng Dương: “Không phải cậu và bốn kẻ mập mờ đó đều vồ vập vào nhau chỉ vì một viên kẹo sao?”

Văn Tễ: “Kẹo là vấn đề à? Là…”

Cung Lăng Dương không đấu lại Diệp Hiệt và Tô Lâm Thanh, thế là hào hứng bắt nạt Văn Tễ. Đυ.ng thì chạm, cảm thì xúc luôn:

"Thân là ngôi sao mà lại dám bắt cá nhiều tay. Nếu fan biết cậu mập mờ tận bốn mối, chắc họ sẽ quay lưng giẫm đạp cậu nhỉ? Giấy chẳng gói được lửa, huống hồ còn phô trương tới vậy. Sự nghiệp cậu xong rồi. Quay về thừa kế cổ phần tập đoàn Thái Tang, an phận làm cậu ấm giàu có chỉ biết tiêu tiền đi."

Văn Tễ cau mày: "Anh nói cái gì đấy? Yêu bao nhiêu người chả được, miễn là thật lòng!”

Cung Lăng Dương: "Thật lòng yêu cả bốn thằng? Đầu óc có điện à? Làm ngôi sao còn dám hùng hồn tuyên bố thật lòng yêu cả bốn người? Thấy bình thường, thế có dám công khai chuyện có bốn bạn trai lên mạng không? Bốn đối tượng tìm hiểu cũng được. Dám không?”

Văn Tễ tính nói không phải hắn không muốn công bố, mà là đám bạn trai không cho hắn công bố. Tình cảm của hắn có trời đất chứng giám, một lòng trung thành, ai sợ công khai?

Nhờ được Diệp Hiệt bảo kê khỏi Thiên Đạo, Cung Lăng Dương tiếp tục khẩu nghiệp:

"Một lòng trung thành? Chắc cỡ bốn lòng trung thành đi. Nếu bốn tên đó đều đồng ý làm bạn trai và đòi kết hôn thì cậu cưới không?"

Văn Tễ: "Đương nhiên!"Cung Lăng Dương: "WOWW, thiếu gia tập đoàn Thái Tang muốn tự thành lập một quốc gia hả? Hiện tại nước nào cho phép năm người đàn ông kết hôn với nhau thế?"

Trên thế giới này thật sự có những quốc gia cho phép lấy nhiều vợ, nhưng đó là những đất nước phong kiến

mà hôn nhân đồng giới không được hợp pháp hóa. Các quốc gia hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới đều quy định chế độ một vợ một chồng.

Văn Tễ định hỏi tại sao không thể, nhưng lý trí ngăn hắn lại.

Bởi vì... thực sự không thể.

Chà, quả thật không thể, phạm pháp rồi.

Đợi đã, tội vi phạm chế độ một vợ một chồng... bắt cá bốn tay?

Đầu óc Văn Tễ đau nhức.

Kẻ muốn làm luật sư như Cung Lăng Dương cao hứng lên là miệng lưỡi vừa lưu loát vừa đậm tính sát thương:

“Nếu cậu không sợ thì tôi tìm người đăng chuyện cậu có bốn mối mập mờ lên mạng nhé? Đằng nào cậu cũng không sợ mà nhỉ?"

Văn Tễ vội nói: "Chờ đã! Ngài Cung, anh Cung, đại ca Cung, tôi sai rồi!"

Tuy chẳng biết mình đã đắc tội Cung Lăng Dương chỗ nào, nhưng đến lúc thì phải thành khẩn nhận sai thôi.

Không thể để lộ chuyện này ra ngoài!

Cuối cùng, tham vọng mạnh mẽ của Văn Tễ đã đánh bại sự bưng bít của Thiên Đạo, sức mạnh tinh thần mãnh liệt xua tan sương mù trong đầu hắn.

ĐCM! Mình đang làm cái quái gì thế này! Bốn người đàn ông đó dù ngon nghẻ thế nào cũng đâu thể sánh bằng sự nghiệp của mình!

Nếu chuyện này lan rộng, mình còn làm ngôi sao tđn được nữa!

Văn Tễ đập mạnh vào đầu, dùng đau đớn để duy trì lý trí:

“Tôi và bốn người bọn họ là bạn tốt, trước đây họ giúp đỡ tôi, cho nên tôi giúp lại họ, không liên quan gì đến tình yêu.”

Cung Lăng Dương: “Há.”

Văn Tễ: “Đại ca Cung, tôi sai rồi, rốt cuộc tôi đắc tội anh chỗ nào thế?”

Cung Lăng Dương: “Có người nói tôi cho cậu một túi kẹo thì cậu sẽ thèm muốn tôi.”

Văn Tễ: "Ai?"

Cung Lăng Dương thêm mắm dặm muối cho Diệp Hiệt:

"Diệp Hiệt."

Văn Tễ: "..."

Cung Lăng Dương tò mò: “Cậu chọc hắn kiểu gì vậy? Cậu cũng không thích mèo hả?”

Văn Tễ: "..."

Cũng?

Hắn không có cảm xúc đặc biệt gì với mèo, chỉ là tình cảm thông thường dành cho những loài động vật nhỏ dễ thương thôi.

Cung Lăng Dương đắc tội với Diệp Hiệt vì không thích mèo à?

Hay lắm! Hi vọng sếp Diệp có thể “trời lạnh rồi cho họ Cung phá sản thôi”!

Văn Tễ thấy thật xấu hổ vì lúc trước hắn và fan đã hiểu lầm Diệp Hiệt muốn chơi trò cưỡng ép. Nhục không để đâu cho hết! Mỗi lần nhớ lại hắn đều muốn tìm lỗ nẻ chui vào.

Nhưng hắn không chui lọt, mà còn phải chủ động đeo bám, bởi vì baba Diệp Hiệt đầu tư vào phim của hắn.

"Sếp Diệp đầu tư phim tôi và yêu cầu quay mèo vai chính thật đẹp. Tôi dùng hiệu ứng đặc biệt khiến con mèo trở nên xấu xí."

Văn Tễ chọn một tin nhắn không quan trọng để trả lời.

Cung Lăng Dương: “…Đến mức đó sao?”

Văn Tễ: “Diệp Hiệt rất yêu mèo.”

Cung Lăng Dương nghĩ tới việc Diệp Hiệt mua lại nền tảng phát sóng trực tiếp. Không thể nào đâu phải không? Chẳng lẽ đầu tư bừa là giả, chỉ vì muốn cho mèo nhà mình chơi càng vui hơn nên mới dứt khoát mua đứt nền tảng.

Nếu Diệp Hiệt u mê đến mức mua cả công ty cho mèo chơi thì chuyện Văn Tễ đắc tội Diệp Hiệt vì cầm tiền rồi làm phim mèo xấu là hoàn toàn dễ hiểu.

Cho dù không thích mèo, chỉ xét tư cách là một nhà đầu tư, nếu đạo diễn làm sai yêu cầu đề ra, chắc chắn nhà đầu tư sẽ nổi giận. Nếu chính hắn gặp phải chuyện thế này, tuyệt đối sẽ không hợp tác với kẻ đó nữa.

Trong lúc Cung Lăng Dương và Văn Tễ đang chia sẻ tin tức, thông não chuyện Văn Tễ bắt cá bốn tay, thì Tô Lâm Thanh mềm mại không xương nằm trong vòng tay Diệp Hiệt.

Cậu vòng tay qua cổ, tựa đầu vào vai anh nũng nịu:

“Mệt quá đi.”

Lần này Diệp Hiệt không bắt Tô Lâm Thanh biến thành mèo nữa. Anh ngồi trên ghế sofa lặng lẽ ôm cậu, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc cậu.

"Diệp Hiệt, có phải ký hợp đồng rồi tui sẽ kiếm được nhiều tiền hơn không?"

Tô Lâm Thanh nhắm mắt lại vừa ngáp vừa hỏi.

Diệp Hiệt: "Đừng lo lắng chuyện tiền bạc. Dòng tiền chỉ tạm khó xoay vòng, sẽ sớm ổn thôi."

Dựa trên kết quả nghiên cứu thị trường văn học mạng, tác phẩm của Tô Lâm Thanh không phù hợp với thị trường này, khả năng cao là không kiếm được nhiều tiền trên mạng.

Mắt Tô Lâm Thanh đột nhiên trợn to:

"Cái gì? Xoay vòng vốn kiểu gì? Anh định vay tiền nặng lãi à?"

Diệp Hiệt: "... Vay nặng lãi?"

Tô Lâm Thanh siết cổ Diệp Hiệt gào lên:

"A a a a, đừng vay tiền bọn cho vay nặng lãi! Vay nặng lãi là một đi không trở lại! Thiếu bao nhiêu tiền! Tui sẽ trả cho anh, chúng ta cùng nhau trả!"

Diệp Hiệt: “Dừng, dừng lại, tôi ngạt thở… Nặng lãi gì, tôi không vay nặng lãi.”

Tô Lâm Thanh: "Anh nói xoay vòng vốn."

Diệp Hiệt: “Xoay vòng vốn liên quan gì đến vay nặng lãi?”

Tô Lâm Thanh: "Dân mạng bảo thế."

Diệp Hiệt hít một hơi thật sâu.

Đám dân mạng ngu si báo đời này!

Theo lối suy nghĩ của Tô Lâm Thanh, khó xoay vòng vốn đồng nghĩa với việc phải vay tiền. Diệp Hiệt đang nợ ngân hàng rất nhiều trăm triệu chưa trả*, chắc chắn không thể vay thêm được nữa, vậy chẳng phải chỉ còn cách vay nặng lãi sao!"

Não mèo rất thông minh và linh hoạt, có thể nhảy từ A đến Z ngay lập tức!

Diệp Hiệt thật sự chẳng muốn giải thích cách mình xoay vòng vốn, bởi vì mèo hoàn toàn mù tịt kiến thức kinh tế và tài chính như Tô Lâm Thanh chắc chắn sẽ hiểu lầm.

Bây giờ cậu nhảy tưng tưng trên con đường ố dề thinking, anh đành phải giải thích chuyện đang xử lý vài nhà và xe không dùng đến, bán chúng xong là sẽ có tiền.

Tô Lâm Thanh sắp bật khóc.

Là meo hùng bàn phím, Tô Lâm Thanh biết rõ thú hai chân phải lâm vào cảnh tuyệt vọng lắm mới bán nhà bán xe.

Trên diễn đàn thường xuyên có những dân mạng cấp cao lương 200.000 tệ một tháng vẫn kêu chẳng đủ dùng, cũng có những người chỉ sau một đêm đã ngập trong nợ nần. Họ đều có chung một niềm đau: bán nhà để trả nợ rồi trắng tay. Song họ cũng nói, nếu bán nhà đủ trả hết nợ thì vẫn còn may chán, bán nhà mà không trả nổi nợ thì buộc phải làm nô ɭệ tư bản cả đời.

Tô Lâm Thanh sụt sịt, cố kìm nước mắt:

“Chỉ cần bán nhà là trả hết nợ à? Hóa ra Mèo Lớn có nhiều nhà như vậy.”

Cậu nhớ Mèo Lớn nợ nhiều trăm triệu mà cậu còn chẳng dám đếm.

Diệp Hiệt: “Chỉ bán những gì không dùng tới, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta đâu.”

Tô Lâm Thanh: “Không bán nhà chúng ta đang ở à?”

Diệp Hiệt: "Không."

Tô Lâm Thanh do dự một lát, rồi cắn răng nói:

“Anh, anh cứ bán đi, tui có tiền, hai người chúng ta chỉ cần mua một căn nhà nhỏ có một phòng ngủ và một phòng khách là được. Nhà to quá tui còn cảm thấy cô đơn nữa. Tui có tiền, tui…”

Thấy Tô Lâm Thanh sắp sửa bắn liên thanh, Diệp Hiệt đành phải chặn đứng chuỗi lời liên miên của cậu bằng một nụ hôn.

Tô Lâm Thanh ôm cổ Diệp Hiệt, vừa hôn vừa tuôn dòng lệ hoa.

Được nuông chiều trong cảnh xa hoa nhiều năm, chuyển sang cuộc sống thanh bần sẽ rất khó, nhưng chắc chắn cậu sẽ làm được thôi. Chỉ cần Mèo Nhỏ và Mèo Lớn ở bên nhau thì chẳng e ngại khó khăn gian khổ.

Hôn xong, Diệp Hiệt nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Lâm Thanh, nói bằng giọng rất đỗi dịu dàng.

Tô Lâm Thanh làm mèo của Diệp hiệt đã rất lâu, chỉ khi đá hỏng màn hình máy tính mà anh đang làm việc dở thì giọng điệu của anh mới dịu dàng cỡ này.

"Lâm Thanh, ngày mai tôi sẽ đăng ký cho em một lớp học."

Tô Lâm Thanh: "Hỏ?"

Anh nhẹ nhàng véo chóp mũi đỏ bừng của cậu:

"Dạy em kiến thức kinh tế."

Tô Lâm Thanh: "???"

Diệp Hiệt: "Cứ vậy đi. Đi tắm và ngủ thôi. Ngày mai tôi dậy đi làm, em cùng tôi đến công ty để học trực tuyến."

Tô Lâm Thanh: "!!!"

Tô Lâm Thanh rú lên: "Mèo lớn! Tui đã làm sai điều gì!"

Chẳng phải vừa rồi Mèo Lớn còn rất cảm động sao?~~~

Wi: Thuyền píc cờ bôn chìm rồi các bác ơi 🤣

Chú thích:

1. 行不改名坐不改姓: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ”.

Thành ngữ Trung Quốc, thể hiện sự tự tin, chính trực và khẳng định bản thân. Thường được dùng trong bối cảnh nhân vật tuyên bố danh tính của mình mà không hề sợ hãi hay che giấu, ngụ ý rằng họ làm việc ngay thẳng, không hổ thẹn với tên tuổi của mình.

“Tại hạ chính là meo meo đây!”

2. 我和叶颉一起分活动剩下的糖!: Câu này đứng một mình có nghĩa “tôi và Diệp Hiệt chia nhau chỗ kẹo thừa...”, đứng trong ngữ cảnh có thể dịch thành “tôi và Diệp Hiệt cùng phát chỗ kẹo thừa...”.

Cơ mà nghĩ tới cảnh 2 sếp chia chác kẹo thừa buồn cười vãi, đúng tư bản đèn đường, vét được nhiêu thì vét 🤣

3. 叶颉欠着好多个亿的银行贷款没还: Diệp Hiệt nợ ngân hàng “rất nhiều trăm triệu” chưa trả.

Lúc đầu tui nghĩ chắc Meo Meo không biết tính tiền mới đếm kiểu này 🤣. Bên dưới nói mèo không dám đếm, tui vẫn thấy là do không biết đếm 🤣