Mèo Vì Anh Mà Rầu Thúi Ruột

CHƯƠNG 41: SẾP DIỆP THÈM ĐƯỢC MÈO NUÔI

Diệp Hiệt bị mèo đạp một cú, rồi bị mèo “méo méo ngáo ngáo” mắng suốt nửa tiếng.

Nghe mèo mắng bằng nhiều làn điệu khác nhau, Diệp Hiệt lúc thì bưng cốc nước cho mèo uống, lúc thì xoa bóp để mèo không bị mệt. Tô Đại Bạch mắng hết nước hết cái mới phát hiện ra mình đang nằm ngửa chổng vó trong vòng tay Diệp Hiệt, mặc anh xoa nắn cái bụng.

Tô Đại Bạch: "?"

Chuyện xảy ra lúc nào?

Diệp Hiệt bình thản lật mèo lại, vuốt mượt lông bị vò loạn:

"Được rồi, về sau không đập tiền nữa."

Tô Đại Bạch tức giận nhảy dựng lên,vả Diệp Hiệt hai cái:

“Méooo!”

Lúc trước anh cũng nói vậy đó!

Diệp Hiệt: “Lần này tôi bảo đảm.”

Tô Đại Bạch: "Ngao ngao!"

Tui không tin! Anh viết giấy cam đoan đi! Còn vi phạm nữa tui đăng lên mạng!

Diệp Hiệt khẽ cau mày.

Tô Đại Bạch càng tức hơn, đứng thẳng lên đấm Diệp Hiệt cật lực.

Á à anh dám do dự! Này thì lưỡng lự này! Quả nhiên là vừa lừa tui!Diệp Hiệt vội vàng nói: “Tôi viết, tôi viết.”

Sau này, chuyện nâng đỡ phòng phát trực tiếp của Đại Bạch sẽ phiền phức hơn chút. Diệp Hiệt viết xong bản kiểm điểm, Tô Đại Bạch nghiêm túc nhập vai cảnh soát chính tả*, chụp ảnh lưu trữ, rồi nhảy xuống đất biến lại thành người.

Tô Lâm Thanh ôm lấy Diệp Hiệt hôn thật sâu, Diệp Hiệt còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã buông ra rồi trách móc:

“Thảo nào anh cứ kêu ca không nuôi nổi tui, thật ra tui có đồ ăn là được rồi, đến ngủ cũng chỉ cần ngủ trong lòng anh, không cần phải tìm thêm chỗ khác. Tui có khó nuôi vậy đâu? Đừng lãng phí tiền nữa.”

Diệp Hiệt xoa xoa tóc Tô Lâm Thanh, gật đầu: “Ừ.”

Tô Lâm Thanh lại nhấn mạnh lần nữa:

"Sau này không được tiêu tiền bừa bãi."

Diệp Hiệt gật đầu: "Ừ."

Anh đã nghĩ ra cách nâng đỡ phòng phát trực tiếp của Tô Đại Bạch mà không cần tốn tiền trong tương lai. Chỉ cần trở thành cổ đông lớn của nền tảng phát sóng trực tiếp này là được. Lúc trước Diệp Hiệt chưa từng nghĩ tới ý tưởng này bởi vì Tô Đại Bạch chỉ chơi cho vui, mấy tháng liền chẳng nhớ phát trực tiếp. Biên tập và trình chiếu video là việc của anh, còn Tô Đại Bạch thì lười cả quan tâm.

Nếu bây giờ Đại Bạch muốn kiếm tiền từ nghề phát trực tiếp thì anh không thể kẹt sỉ chút tiền này được.

Hiện nay ngành phát trực tiếp đang phát triển bùng nổ nhưng sự cạnh tranh giữa các nền tảng vô cùng gay gắt, bởi vậy mà nhiều nền tảng đang thua lỗ phải dựa vào các hoạt động kinh doanh khác, ví dụ như làm đại lý trò chơi để kiếm tiền.

Nền tảng Tô Đại Bạch sử dụng cũng đang tìm cách chuyển đổi. Diệp Hiệt từng đầu tư chút tiền nên anh là một cổ đông nhỏ. Bây giờ anh muốn trở thành cổ đông lớn.

Diệp Hiệt gọi điện cho tổng giám đốc nền tảng, phát hiện ra ông đang chuẩn bị bỏ trốn vì nợ nần chồng chất.

Trong lúc Tô Lâm Thanh tắm rửa sạch sẽ thơm tho, Diệp Hiệt biến việc "trở thành cổ đông lớn" thành một thương vụ mua lại.

Ông ta chẳng đòi nhiều tiền, hiện tại Diệp Hiệt có thể ký hợp đồng chuyển nhượng luôn nhưng anh phải gánh khoản nợ 50 triệu của nền tảng. Diệp Hiệt quyết đoán đáp ứng, yêu cầu luật sư tiến hành thảo luận tiếp theo.

Là một sếp lớn thường xuyên huy động vốn và bị mèo nhà mình coi thành nợ nần chồng chất, không ai hiểu chủ nợ hơn Diệp Hiệt. Các chủ nợ đã chuẩn bị sẵn tinh thần vơ vét hết sắt vụn đồng nát của công ty này để tạm bù đắp tổn thất. Đột nhiên có người tốt bụng tới gánh khoản nợ này. Nhất định họ sẽ cảm động phát khóc và cho anh thêm thời gian, chỉ cần trả một ít hàng tháng để họ nhớ tới mình là được.

Diệp Hiệt hiện có 10 triệu tiền mặt trong tài khoản quỹ, số vốn giai đoạn đầu này đủ để điều hành công ty. Phần còn lại, đúng lúc tiện thể xử lý đống xe không dùng tới, cứ từ từ rao bán là được.

Diệp Hiệt chưa bao giờ ham mê mua sắm. Để hòa nhập với tập thể và chọn sở thích tiêu tiền cho bản thân, mỗi năm anh đều mua một chiếc ô tô hạng sang phiên bản giới hạn, rồi mỗi quý lại mua vài chiếc không giới hạn phù hợp với tiết khí trong năm*.

Thế nhưng anh thường chỉ lái chiếc xe việt dã màu đen khiêm tốn của mình, xe sang mua về thì cất vào gara. Mua gara lại hơi khó, cứ mua biệt thự là có luôn gara.

Con trai thích mua mô hình, đàn ông thì thích mô hình càng to càng đắt hơn. Mua mô hình đắt tiền rồi đặt thiết kế riêng một tủ trưng bày sang trọng không phải lẽ đương nhiên à?

Chỉ là người khác mua xe mô hình, Diệp Hiệt mua xe thật mà thôi.

Khi Tô Lâm Thanh còn là mèo, Diệp Hiệt cứ mua xe như hoàn thành nhiệm vụ hàng năm, rồi lại mua biệt thự làm nhà để xe.

Bây giờ anh sáng mắt ra rồi.

Chắc chắn là tâm trí bị ác ý của Thiên Đạo gây lú nên anh mới mua nhiều mô hình (xe xịn) đến vậy.

Anh thích nuôi mèo, chẳng cần thêm sở thích sưu tầm xe sang. Xe sang rất dễ bán, nếu không ngại mất giá có thể trực tiếp bán cho đại lý xe cũ. Nếu là xe sang phiên bản giới hạn, còn có khả năng bán đấu giá cao hơn giá gốc.

Diệp Hiệt tính toán đống tài sản "mô hình" vô dụng của mình, rồi ủy thác toàn bộ cho công ty xử lý. Anh chỉ cần nhìn giá rồi gật hay lắc đầu. Đương nhiên, khi "mô hình" đã bán hết thì "tủ trưng bày" cũng không cần thiết nữa. Ngoại trừ vài căn biệt thự có tầm nhìn tuyệt đẹp, thường thì ở khách sạn năm sao khi đi du lịch sẽ thuận tiện hơn là sống tại nhà riêng.

Diệp Hiệt ước tính sơ bộ, cho dù bán rẻ đống tài sản nhàn rỗi này cũng thu được khoảng 30- 40 triệu, gần trả hết khoản nợ của nền tảng phát trực tiếp. Anh đã đọc các báo cáo gần đây và nhận thấy nền tảng bắt đầu có lãi, nhưng chủ cũ đã tiêu quá nhiều tiền để đại diện cho game nước ngoài.

Vào thời điểm trò chơi sắp phát hành bản thử nghiệm công khai thì có vấn đề chính trị phát sinh, việc đàm phán với đối tác thất bại. Thêm vào đó, vì hợp đồng không quy định điều khoản bồi thường nên nền tảng vừa không phát hành được trò chơi vừa phải bồi thường cho bên kia một khoản lớn.

Diệp Hiệt nghi ngờ chủ cũ đã bị luật sư và đối phương kết bè lừa đảo. Thương vụ đầy nghi vấn này phá vỡ dòng tiền của nền tảng, khiến nền tảng chỉ còn nước rao bán.

Ừm. Đã mua.

Diệp Hiệt trầm tư. Anh gọi lại cho chủ cũ:

“Gần đây, có người muốn mua lại công ty của ông đúng không?”

Ông ta im lặng hồi lâu rồi cười gằn:

“Cậu mà không gọi thì tôi suýt đồng ý rồi. Vì cậu đã gọi, cho dù thua lỗ tôi cũng bán cho cậu.”

Ông ta nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Hiệt hiểu rồi, ông ta cũng biết mình bị gài bẫy trong vụ vi phạm hợp đồng này.

Diệp Hiệt: "Ai?"

Ông ta: "Tập đoàn Bồ Câu Hòa Bình. Người ra tay chắc là chủ tịch Tiểu Cung."

Diệp Hiệt: "Hừm. Nếu tôi mời ông tiếp tục điều hành, ông có thể duy trì lợi nhuận của nền tảng không?"

Ông ta im lặng một lúc lâu mới nghẹn ngào:

"Sao lại muốn giúp tôi?"

Diệp Hiệt nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, giọng ngâm nga hơi lạc điệu của Tô Lâm Thanh vang lên.

Cậu đã xối nước xong, đang ngâm bồn.

"Mèo nhà tôi rất thích nền tảng phát sóng của ông. Nếu nền tảng sụp đổ, danh tiếng không dễ gì gây dựng được của nó phải bắt đầu lại từ đầu."

Giọng Diệp Hiệt bình thản: "Ông biết đấy, Đại Bạch nhà tôi."

Ông ta cười nói:

“Tôi biết mà, lần nào cậu cũng tiêu rất nhiều tiền cho Đại Bạch. Tôi còn cười cậu, đập tiền làm gì chứ? Chẳng bằng mua đứt nền tảng rồi đẩy mèo lên trang chủ mỗi ngày."

Ông vừa cười xong lại khóc, vừa khóc vừa liên tục nói “cảm ơn”.

Diệp Hiệt không cúp máy, lẳng lặng nghe ông khóc xong.

Anh không nói dối. Anh thực sự không có ý giúp đỡ người lạ, chỉ vì mèo nhà anh bị cắt đường kiếm tiền thưởng, anh không thể đẩy mèo lên bảng xếp hạng nên đành mua lại nền tảng. Cũng bởi vậy mà anh còn từ bỏ sở thích sưu tầm “mô hình”, thậm chí còn định bán “tủ trưng bày”.

Tô Lâm Thanh mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình của Diệp Hiệt, trên cổ vắt chiếc khăn khô, hí hửng ngâm nga bước ra:

"Đến lượt anh tắm rồi? Ồ, anh đang nói chuyện điện thoại với ai thế?"

Diệp Hiệt: “Chuyện công việc, tôi sắp mua lại một công ty.”

“Ò.”

Tô Lâm Thanh không có hứng thú với công việc của Diệp Hiệt.

Cậu thường nghe thấy anh nói bí mật thương mại ở nhà nhưng chẳng chữ nào lọt vào đầu. Chịu thôi, cha mẹ và thầy chưa bao giờ dạy cậu cách kinh doanh. Ở thời cổ đại, kinh doanh không phải việc mà người đọc sách tham gia khoa cử nên làm.

Diệp Hiệt cúp điện thoại: “Nói chuyện xong rồi, tôi sấy tóc cho em trước.”

“Ò.”

Tô Lâm Thanh chui vào lòng Diệp Hiệt, ngồi trên đùi anh cúi đầu nghịch điện thoại.

Diệp Hiệt nhẹ nhàng vuốt mái tóc còn nhỏ nước của cậu, mùi hương sữa tắm y hệt bao trùm lấy anh, bầu không khí yên tĩnh mà khô nóng, cực kỳ mâu thuẫn.

Diệp Hiệt đổi chế độ gió thành mức nhiệt ấm, những lọn tóc ẩm ướt của Tô Lâm Thanh lại trở nên bồng bềnh trong tay anh. Anh chợt nghĩ, cảnh này chẳng khác gì sấy lông cho mèo.

Tô Lâm Thanh ngẩng đầu, mổ chụt lên mặt anh một phát, rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Mặt Diệp Hiệt cứng đờ. À, khi anh sấy lông, mèo cũng thường đột nhiên ngẩng đầu lên liếʍ hoặc cắn nhẹ vào ngón tay anh.

Đúng là sấy tóc Tô Lâm Thanh không khác gì sấy lông cho mèo.

Diệp Hiệt viết bản kiểm điểm xong, Tô Lâm Thanh mang ra khoe trong nhóm nhỏ ba người, rồi tiếp tục đi giúp giáo sư Lý. Đằng nào cậu cũng ăn không ngồi rồi, lại đang trì hoãn viết sách, chi bằng đi giúp giáo sư Lý.

Tuy quỹ giải thưởng vẫn đang trong quá trình thực hiện nhưng Tô Lâm Thanh có thể làm những việc khác để giúp ông. Ví dụ như hàng ngày mang đồ ăn nhẹ và sữa thơm ngon đến cho thầy trò họ.

Nhiều mèo không dung nạp lactose, mèo yêu có thể. Sau khi hóa hình, Tô Lâm Thanh cực kỳ thích uống sữa. Sữa cậu mang đến đã được kiểm nghiệm bởi vị giác của mèo rồi, nhiệt liệt đề cử nha.

Giáo sư Lý hơi ngại ngùng:

"Sao ngày nào nhóc cũng tới đây đưa đồ thế? Đừng đưa nữa."

Tô Lâm Thanh: "Diệp Hiệt nói kết quả thí nghiệm của mọi người rất quan trọng, nhưng mà không kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu đã biết chuyện, tôi sẽ làm những gì trong khả năng, ví dụ như mua đồ ăn cho mọi người!"

Sinh viên của ông dở khóc dở cười. Họ rất muốn cười nhưng viền mắt lại cay cay. Họ vây quanh xoa đầu Tô Lâm Thanh, không biết nên nói gì với cậu bé ngây thơ này.

Việc làm của cậu không thật sự giúp được gì, nhiều lắm coi như tự thỏa mãn bản thân. Nếu là người khác, có khi còn biết nói thêm câu ra vẻ.

Song họ đều biết tâm tính cậu rất đơn thuần, thậm chí như chỉ có một mạch não. Cậu sẽ không cân nhắc nhiều mà chỉ nhìn thấy chuyện ngay trước mặt. Không hề diễn kịch, đơn giản là muốn đối xử tốt với mọi người mà thôi.

"Chúng ta gom tiền mua đồ ăn ngon đi. Lâm Thanh chạy việc vặt cho chúng ta là được rồi."

"Đúng vậy, chia đều, cậu chạy việc."

"Sữa này ngon quá, lại giàu dinh dưỡng nữa. Lâm Thanh khéo chọn thật nha!"

“Nào, để chị xoa xoa đầu cậu là hết mệt ngay.”

"Biết rằng thành quả thí nghiệm hữu ích khiến tôi hào hứng hơn bất cứ điều gì khác. Nhóc đừng lo rằng chúng tôi sẽ chán nản vì tên ngu đó."

"Nào, Lâm Thanh cười lên đi. Oa, Lâm Thanh trông giống mèo quá!"

Tô Lâm Thanh khoanh tay: "Tôi là mèo mà, tôi chính là mèo yêu, meo!"

Nhóm nam sinh cao lớn thô kệch thậm chí còn mập mạp đồng loạt nghiêng ngả:

"A, có phải sở thích kỳ lạ nào đó vừa thức tỉnh không vậy cà? Tự dưng thấy Lâm Thanh đáng yêu quá thể!"

"Biến đi! Bảo vệ Lâm Thanh của chúng ta!"

Nam nữ sinh vây quanh Tô Lâm Thanh cười đùa, bầu không khí nặng nề từ sự việc một nghiên cứu sinh bị bắt nhanh chóng tan biến.

Giáo sư Lý lau kính.

Đúng là một cậu bé ngoan, thảo nào cái tên họ Vương đó ngày ngày theo đuôi, đòi cậu làm học trò của mình.

Tô Lâm Thanh cùng thầy trò họ hoàn thành hai tháng thí nghiệm cuối cùng. Khi nghiên cứu kết thúc, họ kéo cậu cùng chụp ảnh tập thể. Lần này cậu không từ chối nữa.

Cứ chụp tùy thích! Mèo không bận tâm đâu!

Giáo sư Lý ngắm nghía Tô Lâm Thanh tươi cười rạng rỡ trong ảnh, khe khẽ thở dài. Dữ liệu thực nghiệm thu được đã chứng minh quan điểm của ông. Phía trên đã chấp thuận, dự án ông từng tham gia cuối cùng cũng được khởi động lại.

Ông cùng vợ vừa đi du lịch về và con cái nghỉ phép về thăm nhà chụp một bức ảnh gia đình mới. Sau đó, ông sẽ phải đến một nơi biệt lập để tiếp tục nghiên cứu của mình.

Ngoài ảnh gia đình, ông còn mang theo bức ảnh này.

Các sinh viên trong ảnh đều hăng hái ký thỏa thuận bảo mật. Họ sẽ tiếp tục làm việc cùng nhau và lần này sẽ được biết mình đang nghiên cứu gì.

"Ê, tập hợp lại đi!"

"Tiếc là thiếu mất Lâm Thanh."

"Đợi dự án này kết thúc, chúng ta cùng đi thăm Lâm Thanh nhé."

"Được đấy, nhớ rủ nhau đi!"

Giáo sư Lý dẫn nhóm sinh viên trẻ vui vẻ nói cười bước lên ô tô.

"A, thầy nhìn kìa, có mèo!"

Một nữ sinh nói: "Con mèo đó giống Lâm Thanh nhỉ!"

Giáo sư Lý nhìn theo các nữ sinh, thấy một con mèo sư tử lông trắng mắt uyên ương đang ngồi xổm ở đầu xe, vẫy móng vuốt về phía họ như thể mèo chiêu tài.

"Mèo ở đâu ra thế nhỉ? Còn đeo vòng cổ nữa? Mèo nhà đi lạc à?"

Tài xế nhảy khỏi ghế lái, bế mèo lên.

Meo meo đột nhiên vùng vẫy, nhảy xuống khỏi tay tài xế rồi nhảy lên xe. Mèo trắng đi qua cọ chân từng người một, cuối cùng víu lấy giáo sư Lý kêu một tiếng “meo” .

"Cái vòng cổ này..."

Giáo sư Lý bế mèo lên nghi hoặc.

Mèo trắng dụi dụi đầu vào ông, rồi nhảy ra khỏi cửa sổ xe, chui vào bụi cây biến mất.

Sinh viên tò mò: “Thầy có biết con mèo này không?”

Ông lắc đầu: "Không biết."

Đó chẳng phải là vòng cổ của Lâm Thanh sao? Sao con mèo Lâm Thanh và Diệp Hiệt nuôi lại ở đây? Trực giác ông phát hiện ra điều gì đó, nhưng ông chọn giấu đi.

Xe khởi động, cuối cùng họ cũng khởi hành.

Ông nhìn thấy con mèo lại nhảy ra khỏi bụi rậm, trèo lên cây, ngồi xổm trên cành tiếp tục vẫy tay chào họ như thể mèo chiêu tài.

Đám sinh viên lại cười, chụp lại bức ảnh thú vị này.

Nhìn vào đôi mắt uyên ương của mèo sư tử lông trắng, giáo sư Lý nảy sinh ảo giác nó cũng đang nghiêm túc nhìn mình. Chiếc xe nhanh chóng vượt qua cái cây lớn, con mèo trên cành cũng bị bỏ lại phía sau, dần dần biến mất.

Sinh viên hỏi: "Thầy có muốn một bức ảnh mèo chiêu tài không? Em nghĩ đây chắc hẳn là điềm lành! Dự án của chúng ta nhất định sẽ thành công tốt đẹp."

Giáo sư Lý mỉm cười: "Ừ."

"Meo! Meo! Ngaoooo!"

Tiếng mèo kêu to vang vọng bên tai ông, nhưng rồi mau chóng biến mất giữa dòng xe cộ qua lại.



Tô Lâm Thanh lại rơi vào tình trạng vô công rồi nghề.

Cậu biến thành mèo, nghịch hết đồ chơi trong nhà, đuổi theo đuôi một lúc rồi nằm chổng vó ngẩn ngơ trong chiếc tổ mèo hình l*иg hấp làm bằng bìa cứng.Diệp Hiệt tan làm về bỗng ngạc nhiên vì không thấy mèo ra đón, giày còn chưa cởi đã sốt ruột đi tìm mèo. Thấy mèo trắng mềm như bông trong ổ, anh đưa tay sờ cái bụng mềm mại:

“Sao vậy?”

"Meo."

Mèo trắng chỉ "meo" mỗi một tiếng rồi cả hai cùng im lặng, nhưng tiếng meo này chẳng có ý nghĩa gì cả.

Thấy Tô Đại Bạch không muốn nói chuyện, Diệp Hiệt thay giày và quần áo, ôm mèo vào lòng chải lông.

Tô Đại Bạch nằm dài thượt ra trong lòng Diệp Hiệt, rồi dần biến thành một hình dài xẹp lép.

“Meo meo meo!”

Tui không trì hoãn nữa, từ ngày mai bắt đầu viết tiểu thuyết!

Diệp Hiệt: "Ừ."

Không biết mèo gặp phải chuyện gì, nhưng mèo phấn chấn lên là tốt rồi. Diệp Hiệt không hỏi, anh biết nếu mèo đã muốn nói, anh có không muốn nghe cũng chẳng thoát nổi. Nếu mèo không muốn nói, anh chẳng nỡ ép mèo nói ra.

Hạ quyết tâm rồi, Tô Lâm Thanh hành động rất nhanh.

Tuy mắc bệnh trì hoãn nhưng cậu không phải là mèo béo phì nuốt lời*. Cậu không béo chút nào, chỉ lông xù thôi.

Tô Lâm thanh không viết tay tiểu thuyết, mà ngồi ngay ngắn trước máy tính, tay lướt như bay… song chỉ dùng hai ngón.

Diệp Hiệt đỡ trán: “Em vẫn chưa học được cách gõ chữ bằng mười ngón à?”

Tô Lâm Thanh ngẩng đầu: "Mèo Lớn nói nhảm gì đó? Tui vốn chưa từng học!"

Lời lẽ hùng hồn!

Diệp Hiệt: “Thế bây giờ từ từ học đi?”

Tô Lâm Thanh: "Phiền phức lắm, đợi tui viết xong chương này rồi tính."

Tô Lâm Thanh tiếp tục lướt ngón như bay. Mổ cò mà vẫn gõ được hai nghìn từ một giờ.

Diệp Hiệt nhìn đôi tay sắp thành bóng mờ của cậu, không khỏi khen ngợi mèo yêu thật sự rất lợi hại. Nếu luyện được kỹ năng gõ mười ngón, tốc độ chắc hẳn sẽ tăng gấp hai hoặc ba lần.

Tô Lâm Thanh nghiêm khắc quy định giờ làm việc cho mình. Gõ chữ một tiếng, nghỉ ngơi nửa tiếng và chơi đùa nửa tiếng. Cuộc sống đi vào quy củ. Quan sát hết một tuần, Diệp Hiệt yên tâm hơn về cậu. Mèo nhà kỷ luật hơn anh nghĩ. Chỉ hơi lạ lẫm khi liên tưởng mèo với từ “kỷ luật”.

Cha mẹ nuôi và thầy của Tô Lâm Thanh thật vĩ đại.

Viết xong tiểu thuyết, điều đầu tiên Tô Lâm Thanh làm là đưa cho Diệp Hiệt xem.

Hay ngoài dự đoán.

Kỹ năng viết của Tô Lâm Thanh rất tốt. Cậu thích đọc tiểu thuyết thần quái cổ xưa và cả tiểu thuyết hiện đại, thể loại nào cũng gặm. Tiểu thuyết, hoạt hình, trò chơi, phim ảnh là cuộc sống hàng ngày của một con mèo ăn không ngồi rồi ở nhà. Đọc nhiều cộng với tài văn chương của chính cậu, viết tiểu thuyết dễ như ăn bánh.

Chỉ có điều, cậu viết thể loại truyện nhiều nhân vật*, thiết lập của "nhân vật chính" không hoàn hảo, khả năng cao sẽ không bán chạy trên mạng.

Diệp Hiệt tính toán số tiền dư sau khi mua nền tảng phát trực tiếp. Khấu trừ số tiền trả nợ vào tháng sau, chỉ còn lại mười mấy vạn để tự do sử dụng.

Diệp Hiệt thở dài. Anh chưa từng nghèo thế này.

"Mô hình" và "tủ trưng bày" vẫn chưa bán được, Diệp Hiệt nghĩ ngợi rồi gọi cho cha mẹ xin tiền.

Cha Diệp đang chèo thuyền, nghe xong suýt đánh rơi điện thoại xuống nước.

"Cái gì? Anh mà thiếu tiền! Anh làm gì đấy? Chẳng lẽ tới anh cũng bị lừa đảo?"

Cha Diệp nói oang oang.

Mẹ Diệp lập tức hỏi: "Cái gì cơ? Ai thiếu tiền?"

Cha Diệp: "Con trai chúng ta!"

Mẹ Diệp sửng sốt: "Trời ơi! Con trai chúng ta còn thiếu tiền! Có phải cuộc gọi lừa đảo không thế?”

Cha Diệp cau mày: "Dễ lắm. Tuy đúng là số và giọng của nó, nhưng có trạm ảo làm giả số, thiết bị thay đổi giọng nói làm giả giọng."

Mẹ Diệp: “Hay cúp máy rồi gọi lại đi?”

Cha Diệp dứt khoát cúp điện thoại.

Diệp Hiệt nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người: “…”

Nhạc chuông reo lên, Diệp Hiệt đột nhiên muốn ngắt cuộc gọi rồi tắt máy. Nhưng nhớ đến tài khoản sắp rỗng của mình, anh đành nhịn nhục nghe điện thoại.

Cha Diệp: “Con trai, cha vừa nhận cuộc gọi lừa đảo. Thế mà nó dám mạo danh con đòi tiền chúng ta! Sao mà con thiếu tiền được? Có nực cười không chứ?"

Diệp Hiệt: “Không buồn cười, không phải lừa đảo đâu.”

Cha Diệp: "?"

Mẹ Diệp ghé vào nghe ngóng: "?"

Ông bà sửng sốt vài giây, rồi đồng thời hét lên:

"Con xảy ra chuyện gì vậy! Chúng ta sẽ quay lại ngay! Con và Lâm Thanh cứ đợi đó! Đừng sợ! Cha mẹ còn nhiều tiền lắm, thừa sức nuôi hai đứa!”

Diệp Hiệt: “…”

Anh nên cảm động hả? Nhưng thay vì cảm động, anh lại muốn cúp máy, lôi sim ra cắt thành từng mảnh.

Diệp Hiệt hít sâu mấy hơi, đè nén cảm xúc phức tạp của mình:

“Nghe con nói trước đã."

Ông bà chụm đầu vào nghe điện thoại:

"Được, nói đi đừng gấp, cha mẹ đang nghe đây!"

Diệp Hiệt lại hít một hơi thật sâu. Mỗi lần họ tự xưng “cha mẹ", anh đều thấy hơi buồn nôn.

Diệp Hiệt giải thích rõ ràng nguyên nhân hậu quả của sự việc. Không nhắc tới chuyện mua nền tảng phát trực tiếp cho mèo. Chỉ kể rằng thấy thương vụ khả quan nên đã can thiệp và nẫng tay trên Cung Lăng Dương. Vừa đúng lúc tiểu thuyết của Tô Lâm Thanh phù hợp với hình thức xuất bản trực tiếp hơn. Anh định tự chi tiền giúp cậu xuất bản nên hơi thiếu tiền.

Cha mẹ Diệp thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra con trai vừa thực hiện một khoản đầu tư bất ngờ, dẫn đến tình trạng thiếu vốn tạm thời.

Họ bảo ngay: "Để chúng tôi lo. Xuất bản, chuyển thể thành phim chỉ là chuyện nhỏ. Gửi cho chúng tôi một bản tiểu thuyết của Lâm Thanh đi, đừng có gặm một mình."

Họ không hề hỏi tiểu thuyết của Tô Lâm Thanh như thế nào, liệu có lỗ vốn không. Nếu viết không hay thì in ít đi, làm phim mạng. Chi tiền cho đứa nhỏ chơi thôi mà, không lỗ.

Diệp Hiệt gửi mười chương đầu tiên của tiểu thuyết cho họ.

Sáng sớm hôm sau họ trả lời:

"Giữ vững phong độ này nhé! Chúng tôi mời bác anh quay một bộ phim đỉnh chóp!"

Bác? Diệp Hiệt cố nhớ xem mình có người bác nào theo nghiệp làm phim mà mãi không nghĩ ra. À, một tiền bối anh không quá quen thuộc. Ngay lúc Diệp Hiệt định trả lời thì họ chuyển cho anh một triệu.

"Anh khổ chút chẳng sao nhưng đừng liên lụy tới Lâm Thanh. Đây là tiền tiêu vặt cha mẹ cho Lâm Thanh."

Diệp Hiệt nhướng mày.

Bây giờ Lâm Thanh giàu hơn anh nhiều. Anh thật sự muốn được mèo nuôi rồi đấy.~~~~

Wi: lý do tui chốt đơn lúc 2h sáng chắc cũng giống Sếp Diệp mua xe mua nhà á.

Bị Thiên Đạo che mờ mắt. 🥲

Xong chương này tui mới nhận ra vụ “đọc sách viết bút ký” ở mấy chương trước nên dùng từ học tập và ghi chép (từ nhiều nghĩa á). Quèo, giác ngộ tới đâu sửa tới đó....

Khi người vô tri trả nghiệp. 😗

Chú thích:

大白直播间造势就要麻烦一些了: Tô Đại Bạch nghiêm túc “thẩm tra” lỗi chính tả của Diệp Hiệt. 🤣

"Tiết khí" (节气, jié qì): là một thuật ngữ trong lịch nông nghiệp truyền thống của Trung Quốc, dùng để chỉ các giai đoạn thời gian phân chia trong năm dựa trên sự thay đổi của khí hậu và các hiện tượng tự nhiên. Một năm được chia thành 24 tiết khí, mỗi tiết khí kéo dài khoảng 15 ngày và phản ánh những thay đổi quan trọng trong thời tiết, nhiệt độ, và các yếu tố tự nhiên khác. Các tiết khí nổi bật trong năm bao gồm:

Lập xuân (立春) – Đánh dấu mùa xuân bắt đầu.

Hạ chí (夏至) – Mùa hè đạt đỉnh, ngày dài nhất trong năm.

Thu phân (秋分) – Mùa thu, ngày và đêm bằng nhau.

Đông chí (冬至) – Mùa đông đạt đỉnh, ngày ngắn nhất trong năm.

Xe ô tô lấy cảm hứng thiết kế theo tiết khí:

"食言而肥" (shí yán ér féi): Thành ngữ. Nghĩa là "Ăn lời và béo" hoặc "Phản lời hứa và béo lên." Mô tả tình huống ai đó không giữ lời hứa nhưng vẫn thu được lợi ích, hưởng lợi từ sự không trung thực hoặc phá vỡ cam kết. Meo meo không muốn nuốt lời rồi bị béo. 😂

4. "群像剧" là thể loại phim, kịch hoặc tác phẩm nghệ thuật tập trung vào một nhóm nhân vật đa dạng, mỗi người đều có một vai trò và câu chuyện riêng, thay vì chỉ xoay quanh một nhân vật chính. Những tác phẩm kiểu này thường khai thác nhiều mối quan hệ, xung đột và câu chuyện của các nhân vật khác nhau, tạo nên một bức tranh tổng thể phong phú về cuộc sống hoặc xã hội. Ví dụ “Game of thrones”.