Tô Lâm Thanh giả vờ loay hoay nhuộm tóc trong phòng tắm một lúc, nhưng thực ra là phép biến hình của mèo yêu. Lúc đi ra, giáo sư Lý khen mái tóc nhuộm của cậu rất đẹp.
Tô Lâm Thanh mỉm cười nói cảm ơn.
Quản gia nhìn vào mắt Tô Lâm Thanh, phát hiện ra cậu không đeo kính áp tròng. Ông tóm lấy cậu, tiết lộ sơ hở này.
Tô Lâm Thanh: "Ò, phải làm sao bây giờ? Tôi không có kính áp tròng phù hợp."
Quản gia tìm kính không độ của Diệp Hiệt đeo cho cậu. Do độ phản quang của mắt kính nên người khác sẽ không nhìn rõ cậu có đeo kính áp tròng hay không. Kính gọng vàng của Diệp Hiệt có công dụng ngăn ánh sáng xanh để bảo vệ mắt khi làm việc với máy tính trong thời gian dài, còn tôn lên phong thái sếp tổng độc đoán của anh nữa. Nhưng Tô Lâm Thanh đeo vào lại đạt được hiệu ứng như kính gọng đen của dân trí thức, khiến cậu giống học sinh xuất sắc hơn.
Giáo sư Lý lại nhiệt tình khen Tô Lâm Thanh như thể cậu làm gì cũng đáng được khen ngợi.
Lúc hai người đến phòng thí nghiệm, không sinh viên nào của ông nhận ra cậu nhóc tóc đen mắt đen đeo kính vàng này chính là người nổi tiếng trên mạng một thời. Dẫu đeo kính rồi, Tô Lâm Thanh vẫn rất nổi bật, nhanh chóng bị một nhóm sinh viên vây quanh.
"Có phải là đàn em mới không?"
"Em trai nhỏ, cho nhóc chút đồ ăn vặt này, gọi đàn chị xem nào."
"Mau gọi đàn anh đi, anh giúp cậu tăng thứ hạng!"
"Ôi chao, sao da của đàn em lại mềm như vậy? Nhóc dùng đồ dưỡng da nào thế? Mềm búng ra nước luôn?"
"Nhan sắc đỉnh cao này thực sự tồn tại hả trời? Đàn em à, có thể chụp ảnh cùng chị được không?"
Tô Lâm Thanh lập tức cự tuyệt:
"Không, không được đâu, Diệp Hiệt nói rồi, không thể đăng ảnh công khai lên mạng, chế độ bạn bè cũng không được.”
Nhóm sinh viên: "Diệp Hiệt là ai?"
Giáo sư Lý: "Là người giám hộ của nhóc ấy, đừng vây quanh nhóc con nữa. Không phải đàn em của các em đâu, là vệ sĩ nhỏ của thầy đấy."
Giáo sư Lý mỉm cười đặt tay lên vai Tô Lâm Thanh:
"Không ai nhận ra à? Đây là anh hùng nhỏ Tô Lâm Thanh, lần trước dũng cảm cứu người ở Đại học Hoa đấy. Thầy nhớ lúc trước mấy đứa còn gọi nhóc ấy là Meo Meo Lớn, sao bây giờ lại không nhận ra?”
Tô Lâm Thanh đẩy kính lên:
"Điều đó chứng tỏ tôi cải trang rất giỏi. Nhưng tôi không phải Meo Meo Lớn, Diệp Hiệt mới là Mèo Lớn*."
Giáo sư Lý cười đến tận mang tai: "Ừ đúng rồi, Diệp Hiệt là Mèo Lớn, nhóc là Mèo Nhỏ."
Tô Lâm Thanh chỉ nổi tiếng trên mạng trong chớp nhoáng, nhưng nhóm nghiên cứu sinh đều có trí nhớ tốt nên vẫn còn nhớ cậu.
"Lâm Thanh? Chẳng phải Lâm Thanh có tóc trắng mắt uyên ương sao?"
"Đần à, rõ ràng Lâm Thanh đang cải trang. Không ngờ Lâm Thanh nhuộm tóc đen lại đẹp như vậy."
"Uhuhu sao mắt Lâm Thanh đeo kính rồi vẫn đẹp hơn mắt tôi?"
...
Ngạc nhiên một hồi, họ lại vây quanh Tô Lâm Thanh.
Giáo sư Lý đuổi họ đi: "Thôi, giải tán đi, chúng ta chuẩn bị làm thí nghiệm."
Tô Lâm Thanh giơ tay: "Tuy không biết làm thí nghiệm nhưng tôi có thể phụ việc lặt vặt. Phục vụ trà, bưng nước, dọn đồ, việc cần thể lực cứ giao cho tôi."
Giáo sư Lý cười nói: "Được rồi, nhóc yên tâm, ta sẽ không để nhóc nhàn rỗi."
Tô Lâm Thanh dứt khoát gật đầu.
Dù rằng mèo nên ăn không ngồi rồi, nhưng bây giờ cậu là người. Mọi người đều bận rộn nên sẽ rất nhàm chán nếu cậu nhàn rỗi một mình. Và bận rộn cũng là chơi mà, cứ không cần động não thì đều là chơi.
Tô Lâm Thanh nói sao làm vậy. Cậu vừa khỏe khoắn vừa nhanh nhẹn, còn có khả năng quan sát nhạy bén. Chưa đầy nửa tiếng, cậu đã bận rộn đảm nhận mọi việc vặt trong phòng thí nghiệm.
Ánh mắt của nhóm nghiên cứu sinh nhìn Tô Lâm Thanh dịu dàng hết mực. Thỉnh thoảng quá bận rộn, họ sẽ nhờ sinh viên chưa tốt nghiệp hoặc đàn em nghiên cứu sinh không giỏi lắm giúp đỡ vài việc lặt vặt. Đến cuối cùng càng giúp càng thêm việc, thà tự làm còn hơn.
Sao mà Tô Lâm Thanh có thể thành thạo nhanh như vậy, nhanh chóng dễ dàng hòa nhập, lại còn rất chu đáo nữa?
Một đàn chị khẽ nói với bạn mình:
“Trời ơi, nhóc ấy thay nước khoáng trong tay tui bằng nước mật ong ấm cơ đấy!”
Người bạn thắc mắc: "Vì sao?"
Đàn chị: “Thật ra tui đang rớt dâu, nhưng tui không bị đau khi đến kỳ, nước khoáng để ở nhiệt độ phòng nên tui cũng không để ý. Làm sao mà nhóc ấy biết được!”
Đàn chị đắc ý nhấp một ngụm nước mật ong ấm áp, bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến hết. Người bạn liếc nhìn Tô Lâm Thanh, cậu liền nháy mắt với cô.
Cô lập tức ôm ngực: “Tui, tui muốn theo đuổi cậu ấy.”
Đàn chị trợn mắt:
"Đừng hòng, có tán cũng là tui tán."
Hai người cười đùa ahihihi thế thôi chứ chẳng ai hành động. Bởi vì Tô Lâm Thanh đối xử cực tốt với mọi người, nhưng cũng rất giữ giới hạn, cậu không cho thông tin liên lạc khi được hỏi xin.
“Diệp Hiệt nhà tôi sẽ ghen.”
Tô Lâm Thanh lắc đầu:
“Không được, không được đâu.”
Giáo sư Lý giải vây giúp cậu:
"Đi đi, đừng vây quanh Lâm Thanh nữa. Ai không biết ý đồ của các em? Nhà Lâm Thanh có người rồi, đừng mơ tưởng nữa."
Đám học trò sửng sốt: “Ủaaaa? Chẳng phải Diệp Hiệt là người giám hộ sao?"
Tô Lâm Thanh: "Đúng vậy, là chủ hộ."
Họ tỏ vẻ tan nát cõi lòng nhưng thật ra chẳng hề ngạc nhiên với điều này. Ai cũng biết Tô Lâm Thanh và Diệp Hiệt sống cùng nhau, có thể là anh em cũng có thể là người yêu. Họ là trúc mã, còn được cha mẹ gửi gắm, khả năng cao nhất là người yêu rồi.
"Ồ, tôi biết ngay mà."
"Hai người yêu nhau từ lúc nào thế?"
"Tôi nhớ trước đây Diệp Hiệt có tai tiếng với Văn Tễ?"
"Sếp Diệp có tốt với cậu không? Nếu hắn không tốt thì đến chỗ chị nhé, chị nuôi cậu."
...
Không ngạc nhiên vẫn có thể buôn chuyện.
Tô Lâm Thanh: “Chúng tôi ở bên nhau từ sớm, đã mấy năm rồi, tôi từng xem tin đồn của Diệp Hiệt và Văn Tễ, cũng từng hùa vào loan tin, thế là Diệp Hiệt tịch thu điện thoại của tôi mấy ngày liền. "
Tô Lâm Thanh nhún vai: "Tôi bèn nói Diệp Hiệt, có giỏi thì kiện tôi đi nè. Dù sao tiền tôi phải bồi thường cũng rút từ ví anh thôi. Thế là ảnh tức giận, keo kiệt thật chứ."
Nhóm nghiên cứu sinh cười ngạt cả thở.
"Thảo nào tự dưng hắn để tâm vụ bê bối trên mạng rồi kiện vài người. Thì ra là bị nhóc chọc giận."
Giáo sư Lý cười đủ rồi nói:
"Thôi, vui vẻ đủ rồi, tiếp tục thí nghiệm."
"Ngao."
Nhóm nghiên cứu sinh kêu lên một tiếng lấy lệ giống Tô Đại Bạch.
Tô Lâm Thanh cũng tiếp tục bận rộn. Trong lúc làm việc, cậu quan sát “sắc thái cảm xúc” của mọi người. Cho dù diễn giỏi đến mấy, chỉ cần tâm trạng biến hóa thì “sắc thái cảm xúc” nhất định sẽ thay đổi.
Dù hắn che giấu giỏi đến mấy thì cảnh sát vẫn có thể nắm được manh mối về hắn thông qua đám trộm ngu ngốc, chắc hẳn hắn đang lo sợ. Tô Lâm Thanh cố ý khoe khoang chuyện giúp giáo sư Lý bắt trộm để kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối phương hơn nữa.
Mau để mèo xem tên nội gián nào bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hoảng hốt rồi đi.
Đợi một loạt thí nghiệm kết thúc, Tô Lâm Thanh đưa cho một nghiên cứu sinh cốc nước:
"Anh đặt vé máy bay chưa?"
Nghiên cứu sinh có mái tóc rối bù và vẻ mặt thật thà thắc mắc:
“Vé gì?”
Tô Lâm Thanh: "Tấm vé bỏ chạy."
Nghiên cứu sinh: "..."
Đám học trò và giáo sư Lý vừa được nghỉ ngơi liền tìm Tô Lâm Thanh buôn chuyện: "..."
Nghiên cứu sinh bình tĩnh hỏi: "Vé bỏ chạy gì cơ?"
Tô Lâm Thanh: "Tôi hỏi chơi thôi, anh chưa đặt thì bỏ qua."
Tô Lâm Thanh vẫy tay áo chui vào đám đông, tiếp tục làm mèo cưng của cả hội. Tô Đại Bạch tôi “sợ xã hội” thật đó. “Sợ” đến mức có thể làm cho bất cứ ai vui vẻ. Hãy nhìn bộ lông dài mềm mại mượt mà của tôi đi, vừa nhìn là thấy ấm lòng. Tôi chính là meo meo ấm áp đó nha.
Giáo sư Lý liếc nghiên cứu sinh kia, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nghiên cứu sinh cầm cốc nước trong tay, nhất thời không biết phải làm sao.
Các thí nghiệm đòi hỏi sự tập trung cao độ nên cần có thời gian nghỉ ngơi sau khi hoàn thành hàng loạt thí nghiệm. Trong giờ nghỉ, Tô Lâm Thanh cứ đi trêu chọc nghiên cứu sinh kia rồi bỏ chạy. Nếu đối phương bắt kịp, cậu sẽ viện cớ rằng chỉ đùa thôi.
Tô Lâm Thanh mở to đôi mắt sáng ngời ngay cả khi đeo kính. Vâng, mèo chỉ đùa thôi. Bạn nhìn đi, mọi người đều cười và khen mèo thật thú vị. Nếu bạn tức giận, đó là vấn đề của bạn.
Giáo sư Lý, người duy nhất biết sự tình vẫn luôn nhịn cười. Càng nhịn cười, càng thêm đau lòng.
Thí nghiệm hôm nay nhanh chóng kết thúc. Họ hoàn thành công việc đúng lúc tan trường, không phải thức khuya nữa. Trước khi về, giáo sư Lý yêu cầu nghiên cứu sinh kia ở lại một mình.
Đối mặt một lúc, giáo sư Lý nói:
"Tôi đã cung cấp thông tin của em cho cảnh sát, họ đang điều tra."
Nghiên cứu sinh vẫn bình tĩnh như trước:
"Thưa thầy, em không biết thầy đang nói gì."
Tô Lâm Thanh ngắt lời:
"Hiểu thì hiểu, không hiểu cũng chẳng sao, có chuyện thì đi tự thú, không có chuyện thì chẳng sợ điều tra."
Giáo sư Lý gật đầu: "Đúng vậy."
Nghiên cứu sinh phát bực với Tô Lâm Thanh, nhưng hắn biết lúc này không thể nổi cơn được. Thật ra cậu chẳng làm gì hắn, chỉ “nói đùa" mấy câu mà thôi. Cậu cũng nói điều tương tự với những người khác. Hỏi hắn “mua vé máy bay” chưa thì cũng hỏi người khác “có muốn ra nước ngoài” không.
Tô Lâm Thanh viện cớ vụng về nhưng không gây khó chịu để lấp liếʍ đống câu hỏi vu vơ của mình. Người vô tội sẽ đùa giỡn theo lời cậu, người có tội sẽ tức giận.
Tô Lâm Thanh chớp mắt nghiêng đầu, suýt chọc tên nghiên cứu sinh đó nôn mửa.
Đàn ông con trai, tỏ ra dễ thương làm quái gì?
Tô Lâm Thanh lập tức làm mặt mèo phán xét.Chuyện quái gì đây? Sao lại có kẻ làm bản mặt chán ghét khi mèo tỏ ra dễ thương? Thế mà trên đời này còn có người không yêu mèo! Dị giáo!
Nghiên cứu sinh vắt óc cố giãy giụa. Thật ra hắn không phải gián điệp, chỉ tiết lộ ít thông tin cho người khác vì thiếu tiền thôi. Hắn biết có kẻ muốn trộm thứ gì đó nhưng đâu phải do hắn xúi giục. Hắn chỉ cung cấp ít số liệu, lịch trình và vị trí đồ đạc trong nhà giáo sư Lý... chỉ vậy thôi.
Đâu phải chuyện gì lớn, phải không? Hắn còn đang cân nhắc xem nên chống chế hay bỏ chạy luôn sau khi rời khỏi đây thì có tiếng gõ cửa.
"Giáo sư Lý, chúng tôi là cảnh sát của Cục XX."
Giáo sư Lý: "Mời vào, cửa không khóa..."
"Đừng có vào!"
Bị Tô Lâm Thanh giỡn nhây như chọc chó cả buổi, tâm lý hắn rốt cuộc sụp đổ khi nghe thấy từ "cảnh sát".
Đầu óc trống rỗng, hắn bổ nhào về phía giáo sư Lý.
Tay không tấc sắt, cứ xông bừa tới chưa chắc có thể bắt giáo sư Lý làm con tin. Kể cả bắt được thì cảnh sát ở cửa cũng không cho hắn chạy thoát. Nhưng đầu óc trống rỗng, hắn cứ lao vào kẻ yếu đuối nhất theo bản năng.
Giáo sư Lý ngồi vững vàng trên ghế, bất động như núi, còn khẽ thở dài một hơi. Đối phương cuối cùng cũng lộ tẩy rồi.
Tô Lâm Thanh bắt lấy cánh tay của nghiên cứu sinh kéo rồi đẩy, làm hắn mất thăng bằng ngã xuống đất. Cậu nhảy lên lưng vặn cánh tay hắn. Hắn gào lên, cố giãy giụa để hất cậu ra nhưng cậu ngồi vững không hề nhúc nhích, còn nắm chặt tay gõ vào gáy hắn.
Cảnh sát lập tức lao tới còng tay hắn lại. Đồng chí dẫn đội cười khổ:
“Tiểu Tô, cậu hành động nhanh quá vậy, cứ như thể mỗi lần gặp cậu chúng tôi đều trở thành cảnh sát trong phim ấy?”
Tô Lâm Thanh cười: "Xong chuyện rồi cảnh sát mới tới hả? Thế càng tốt hơn mà? Bớt việc cho mọi người."
Sau khi bị chọc giận, nghiên cứu sinh đã bí mật gọi điện thoại cho “bên trên”. Lúc hắn đứng ở ban công nhỏ cạnh nhà vệ sinh nói chuyện, có một con mèo trắng lông xù núp trên ban công vẫy đuôi chán nản. Hắn chẳng thể biết được, dưới bụng mèo có một chiếc điện thoại đang ghi âm. Ghi âm xong, Tô Lâm Thanh báo cảnh sát và nhờ giáo sư Lý giữ người lại để cảnh sát bắt giữ.
“Lại bắt được một tên trộm ngu ngốc nữa.”
Tô Lâm Thanh dương dương tự đắc khoe với Diệp Hiệt,
“Diệp Hiệt, Diệp Hiệt, có phải tui mạnh hơn cả cảnh sát trưởng Mèo Đen* không?”
Diệp Hiệt vừa xem tài liệu vừa gật đầu lấy lệ:
"Ừ. Không bị thương chứ?"
Tô Lâm Thanh: "Tui là ai chứ, lũ trộm ngu si sao làm tui bị thương được?"
Diệp Hiệt: "Ừ, muốn phần thưởng gì?"
Tô Lâm Thanh nâng điện thoại bằng cả hai tay :
"Muốn thưởng gì cũng được à?"
Diệp Hiệt: "Không trái pháp luật."
Tô Lâm Thanh hừ lạnh:
"Tui không phải mèo phạm pháp. Diệp Hiệt, tui có thể dùng hết tiền tiết kiệm trong thẻ của mình được không?"
Diệp Hiệt cau mày: "Tại sao?"
Tô Lâm Thanh: “Lúc bị bắt, tên trộm đó hét rằng hắn đã làm thí nghiệm lâu vậy mà chỉ được hai nghìn tệ trợ cấp hàng tháng. Bán dữ liệu sẽ có nửa triệu tệ nên hắn mới bán, không phải lỗi của hắn.”
Diệp Hiệt lạnh lùng: “Pháp luật sẽ phán xét hắn có tội hay không.”
Tô Lâm Thanh gật đầu: "Đúng, tui biết. Giáo sư Lý nói dự án này phải bảo mật nên rất khó xin thêm kinh phí cho sinh viên. Ông ấy đã chuẩn bị tiền bù đắp sau đó, nhưng trước mắt họ không có bao nhiêu thu nhập, tôi muốn mua hết sản phẩm của thí nghiệm này để mọi người có thêm tiền ăn ó!”
Diệp Hiệt: "... Em có thể lập một quỹ tài trợ mang tên mình tại Đại học Hoa để trợ cấp phí sinh hoạt và giải thưởng học thuật cho các nhà nghiên cứu có hoàn cảnh khó khăn."
Tô Lâm Thanh: “Phiền phức quá, không biết làm.”
Diệp Hiệt thở dài: "Tôi giúp em, em muốn đầu tư bao nhiêu?"
Tô Lâm Thanh: “Trừ số tiền nuôi anh ra, đầu tư hết? Cha mẹ tui nói tiền đủ dùng là được. Sống thanh bần vui đời đạo* mới là mẫu mực đời này của tui."
Diệp Hiệt: "..."
Anh đếm đống xe sang, phi cơ, du thuyền tráng lệ, đảo tư nhân và một tủ quần áo cao cấp mà Tô Lâm Thanh ngứa móng phá hoại... Vô cùng xin lỗi. Anh cố gắng làm việc chăm chỉ có thể nuôi mèo, chứ mèo không nuôi nổi anh.
Diệp Hiệt: “Giai đoạn đầu em đầu tư một triệu đi, về sau có thể tăng lên.”
Tô Lâm Thanh đầu tư một triệu, Diệp Hiệt thêm chín triệu nữa, mười triệu vừa đủ để mở quỹ khen thưởng có quy mô tương đối. Về cách thực hiện cụ thể, Diệp Hiệt sẽ nhờ các chuyên gia trao đổi với người phụ trách của Đại học Hoa.
Tô Lâm Thanh: "Được. Tôi sẽ phấn đấu mỗi năm đầu tư một nửa thu nhập của mình!"
Diệp Hiệt: "Không cần thiết, một lần là đủ rồi."
Diệp Hiệt không quan tâm đến từ thiện. Anh cho rằng từ thiện không cứu được nhiều người, chẳng bằng đóng nhiều thuế hơn, giao việc trợ cấp người nghèo cho các nhà chuyên môn - nhà nước làm. Đương nhiên, nếu phía trên cần giúp đỡ sẽ liên hệ với anh, và anh sẽ làm những gì các chuyên gia yêu cầu. Thôi kệ, để nhà nước lo đi, hỏi họ cần quỹ khen thưởng nào cho nghiên cứu khoa học là được.
Sếp Diệp ghét từ thiện hạ quyết tâm, rồi trực tiếp gửi email lên trên, kể những gì Tô Lâm Thanh trải qua trong khoảng thời gian này và hoàn cảnh ra đời ý tưởng của cậu.
Một ông lão rất quen thuộc với Diệp Hiệt nhanh chóng gọi điện tới: “Lâm Thanh đúng là một cậu bé ngoan, ta sẽ gửi vài kế hoạch qua, xem nhóc ấy thích phương án nào, ta sẽ cử người giúp nhóc ấy thực hiện. Cậu chỉ cần đầu tư tiền thôi."
Diệp Hiệt cảm ơn ông lão, xét duyệt email cuối cùng rồi tan làm sớm nửa tiếng. Kể từ khi mèo hóa hình, Diệp Hiệt không bao giờ ngồi lì ở "trạm làm việc" giả vờ chăm chỉ sau khi đã hoàn thành công việc nữa, xong việc lập tức về luôn. Chủ tịch không cần phải chấm công. Sếp Diệp không chỉ đến muộn về sớm mà còn tự thưởng cho mình tiền chuyên cần hàng tháng. Đúng là nhà tư bản vô liêm sỉ.
Kế hoạch được gửi đến hộp thư của Diệp Hiệt, anh ôm mèo cùng lựa chọn kế hoạch. Anh nắm chân mèo bóp bóp. Móng mèo nở hoa một lần, tai mèo giật giật, đuôi vung lên quất anh. Diệp Hiệt chịu quất, vừa nắn chân mèo vừa giải thích sự khác biệt giữa các phương án.
Tô Đại Bạch chỉ có một yêu cầu.
Cậu thấy người chăm chỉ làm nghiên cứu khoa học không kiếm được bao nhiêu tiền nên muốn khuyến khích họ.
Diệp Hiệt quyết định thành lập quỹ giải thưởng nghiên cứu khoa học lý thuyết. Khoa học lý thuyết là nền móng, nhưng vì quá cơ bản, không thể chuyển hóa ngay thành sản phẩm, nên chỉ có thể dựa vào đầu tư của nhà nước. Đối với các lĩnh vực nghiên cứu tương đối phát triển, mức đầu tư của nhà nước khá tốt. Tuy nhiên, phần lớn cơ sở đang duy trì ở ngưỡng sắp chết đói.
Quỹ khen thưởng này sẽ giúp rất nhiều nhà nghiên cứu khoa học lý thuyết sắp chết đói có thể vui vẻ ăn thịt sau khi đạt được thành tích. Có thể không quá hữu ích, nhưng Tô Lâm Thanh vui vẻ là được rồi.
Diệp Hiệt không thích từ thiện. Anh thấy nhiều bên đều làm từ thiện theo kiểu kinh doanh, càng làm từ thiện càng giàu có.
Việc từ thiện của Tô Lâm Thanh không có tác dụng gì lớn, chỉ nhằm mục đích tự thỏa mãn bản thân, nhưng vẫn là đầu tư tiền bạc nghiêm túc chứ không phải kiếm tiền, nên Diệp Hiệt ủng hộ và giúp đỡ cậu.
Tô Lâm Thanh chẳng hề hiểu những chuyện phức tạp này. Đột nhiên có động lực kiếm tiền nên tối hôm đó cậu phát trực tiếp thú cưng dễ thương và chắp tay chào khán giả.
Tô Đại Bạch "meo meo meo", trẫm đang gây quỹ cộng đồng! Một nửa thu nhập từ phòng phát sóng trực tiếp sẽ được dùng để nuôi Mèo Lớn, một nửa đầu tư vào quỹ khen thưởng.
Diệp Hiệt lại cổ vũ Tô Lâm Thanh rồi hỏi:
"Tiểu thuyết của em sao rồi?"
Tô Đại Bạch vừa tạo dáng trước ống kính vừa "meo meo meo" trả lời. Chuẩn bị sắp xong rồi, chỉ cần chọn ngày lành để bắt tay vào viết. Văn nhân mà, phần lớn đều thích làm ra vẻ. Hoặc là ngẫu hứng viết, hoặc là chọn ngày lành tháng tốt để viết.
Tô Đại Bạch đã chọn xong ngày, chỉ còn chờ khai bút.
Diệp Hiệt gật đầu: “Ừ, viết xong cho tôi xem đầu tiên.”
Tô Đại Bạch ưỡn mông nhảy một vòng trước máy quay: "Meo!"
Diệp Hiệt nhìn mèo trắng vặn trái xoay phải trong phòng phát sóng trực tiếp, lén lút rải vài quả pháo hoa rồi vội vàng xóa tin nhắn trừ tiền. Vì số tiền ủng hộ vào phòng phát sóng trực tiếp bị chia một nửa cho nền tảng nên Tô Đại Bạch luôn cấm Diệp Hiệt tiêu tiền trong phòng phát sóng của mình.
Anh thừa tiền thế thì đưa tui luôn đi!
Nhờ vậy Diệp Hiệt đã luyện thành ngón nghề lén đập tiền trong chớp nhoáng, hòng qua mắt sự phòng ngự nghiêm ngặt của mèo. Nếu không thể qua được, Diệp Hiệt đành nhờ trợ lý Triệu giúp anh rải pháo hoa, xong việc rồi trả tiền.
Để thưởng tiền cho mèo, Diệp Hiệt cũng thật hao tâm tổn sức.
Nhờ sự nâng đỡ hết mình của Diệp Hiệt, Tô Đại Bạch lập tức vươn lên dẫn đầu danh sách phát trực tiếp thú cưng. Tô Đại Bạch không biết hào quang này là nhờ sếp Diệp nâng đỡ, còn tưởng là vì meo meo quá quyến rũ, bèn “meo meo meo” khoe khoang với Diệp Hiệt rằng chỉ cần lộ mặt là có thể kiếm được mấy vạn tệ trong vài phút. Việc nuôi Diệp Hiệt và lập quỹ khen thưởng là điều vô cùng dễ dàng.
Diệp Hiệt vừa "ừ, đúng", vừa xem xét thu chi năm nay.
Không cần mua xe mới ra mắt năm nay nữa, nên thanh lý vài chiếc xe sang mua mà chưa từng lái trong kho. Sau khi mèo hóa hình, chi tiêu tăng vọt. Dù nhà sếp tổng dư dả thì vẫn phải tính toán cẩn thận, không thể thích gì mua đấy được.
Tính xong, Diệp Hiệt thở phào nhẹ nhõm. Ngày trước anh đi làm dư tiền nuôi gia đình. Bây giờ muốn nuôi gia đình phải tính toán từng ngày.
Tô Đại Bạch hớn hở cười he he khoe số tiền vừa kiếm được với Diệp Hiệt. Nhìn đi! Rất nhiều tiền đúng không! Tui có thể nuôi anh đóa!
Diệp Hiệt gật đầu: “Ừ.”
Mèo vui là tốt rồi.
Hôm nay Tô Lâm Thanh kiếm được rất nhiều tiền và kết thêm nhiều bạn mới nên hí hửng khoe với cả đám con sen tạm thời như trợ lý Triệu và Quân Ngự.
Quân Ngự: "Mỗi lần mèo lên sóng, Diệp Hiệt lại đập mấy triệu để đẩy mèo lên trang chủ. Thêm vài lần nữa, giàu cỡ Diệp Hiệt cũng sẽ phá sản đúng không?"
Trợ lý Triệu: “Không tới mấy triệu, lần này chỉ tốn hơn 900 nghìn thôi.”
Quân Ngự: "Chậc chậc, vung tiền như rác chiều Đại Bạch. Lâm Thanh, Diệp Hiệt có tiêu nhiều tiền cho cậu như cho Đại Bạch không? Hắn không yêu cậu! Tình yêu đích thực của hắn chính là Đại Bạch!"
Trợ lý Triệu: "Sếp Quân, tôi chụp màn hình rồi."
Quân Ngự: “Chụp đi, chắc tôi sợ quá?”
Khi hai người còn đang trò chuyện, Tô Lâm Thanh biến mất. Tô Đại Bạch quấn đuôi quanh điện thoại, khuôn mặt mèo trông như bị sét đánh.
Mèo phát trực tiếp, Diệp Hiệt liền chi hàng triệu tệ? Mèo lên sóng hàng ngày, Diệp Hiệt tiêu mấy triệu mỗi ngày?
Rõ ràng đã dặn đừng ném tiền vào phòng phát sóng trực tiếp của mèo!
Vốn tưởng vị trí đứng đầu hàng ngũ thú cưng dễ thương của meo meo hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân, hóa ra lại do Mèo Lớn đập tiền?
Tôi...
NGAO!!!!!
Diệp Hiệt, anh không phá sản thì ai phá sản? Tại sao tui lại phải nuôi thứ Mèo Lớn ăn tàn phá hại như anh!
Tô Đại Bạch bực đến mức cong lưng, xù lông nhảy lộn mèo trong phòng, cào đứt mấy sợi dây gai trên khung leo trèo.
Diệp Hiệt về tới nhà nhìn thấy đồ bừa bộn khắp sàn, trực giác lập tức mách bảo có điều bất ổn.
Mèo trắng to nhà anh lao tới, đột ngột nhảy lên tung một cú đấm móc thẳng vào cằm anh.
Mèo Lớn phá của chết với Mèo Nhỏ!~~~~~
Wi: E từ bỏ việc đăng theo lịch, cứ làm xong lúc nào đăng luôn cho nóng hoy 😂.
Chú thích:
1: Bình thường Tô Lâm Thanh gọi Diệp Hiệt là 大大猫 đại đại miêu (tự xưng là 小小猫 tiểu tiểu miêu). Ở đây mọi người gọi Tô Lâm Thanh là 大猫猫 đại miêu miêu. Đều có nghĩa là Mèo Lớn.
2. “Nhóm nghiên cứu sinh” ở chương này bao gồm cả người đang học thạc sĩ và tiến sĩ nhé. Mình gọi chung cho đỡ dài. Có chỗ tác giả gọi là “nhóm sinh viên”, chỗ gọi “nhóm nghiên cứu sinh và tiến sĩ sinh”...
Ở VN thì “nghiên cứu sinh” là tên gọi chung của những người đang theo học trình độ tiến sĩ tại các trường đại học, học viện nghiên cứu, cơ sở tư nhân được Bộ GD&ĐT cho phép đào tạo trình độ tiến sĩ.
3. 黑猫警长: Cảnh sát trưởng Mèo Đen
4. 安貧樂道: An bần lạc đạo. Thành ngữ chỉ việc yên lòng với cảnh nghèo, vui vẻ làm những điều mà con người có bổn phận giữ và tuân theo.