Hai cú đá của Tô Lâm Thanh khiến lũ trộm ngu xuẩn mất khả năng phản kháng. Nhóm cảnh sát ập tới còng tay chúng lại.
Tô Lâm Thanh hỏi: “Tôi không đá mạnh quá chứ?”
Viên cảnh sát: “Đừng lo, đá chết chúng vẫn là dũng cảm cứu người.”
Bà con hàng xóm gật đầu: "Đúng vậy! Là dũng cảm cứu người. Chúng tôi làm chứng cho nhóc!"
Tô Lâm Thanh gãi đầu: "Ài, lại cứu người rồi, Diệp Hiệt lại tốn tiền cho xem."
Viên cảnh sát thắc mắc: “Sao cứu người lại tốn tiền?”
Tô Lâm Thanh: “Vì Diệp Hiệt muốn dập tin nóng.”
Mọi người cười phá lên.
"Thì cứ nổi tiếng thôi. Dập tin làm gì."
“Việc không muốn công chúng xâm phạm quyền riêng tư của đứa nhỏ nhà mình là bình thường.”
“Ừ, có khi còn bị trả thù hay gì đó.”
"Thật ra Diệp Hiệt không cần tốn tiền dập tin này đúng không? Cảnh sát đưa ra yêu cầu bảo vệ người hành động vì công lý được không?"
Bà con hàng xóm nhìn các đồng chí cảnh sát.
Viên cảnh sát dẫn đội cho biết:
“Chúng tôi sẽ báo cáo cấp trên. Theo quy định, nếu đương sự yêu cầu thì chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ họ”.
Giáo sư Vương mỉm cười xoa xoa mái tóc trắng của Tô Lâm Thanh:
"Giờ thì nhóc yên tâm rồi nhé, Diệp Hiệt sẽ không mắng nhóc nữa."
Đầu Tô Lâm Thanh bị xoa lắc lư tới lui, cậu cười híp mắt giống thú nuôi bị dạy dỗ: “Diệp Hiệt không mắng tôi, chỉ thở ngắn than dài rồi tăng ca thôi.”
Diệp Hiệt sẽ than vãn nuôi mèo khó quá.
Giáo sư Vương phì cười: “Thì ra chủ tịch cũng thiếu tiền.”
Giáo sư Lý vội tiếp lời: “Nếu vẫn cần dập tin thì để ta trả tiền!”
Tô Lâm Thanh vỗ ngực: "Không cần không cần, gần đây tôi kiếm được rất nhiều tiền! Tôi tự chi được! Tôi đã tra mạng xem dập tin nóng tốn bao nhiêu rồi? Tôi có đủ tiền!”
Giáo sư Vương tò mò: "Nhóc đi làm rồi à? Ta vẫn muốn nhóc đi học."
Tô Lâm Thanh: "Trên mạng bảo công việc của tôi gọi là nghề tự do. À, nói nhỏ cho ông này..."
Tô Lâm Thanh ghé vào tai ông.
"Tôi bán tranh chữ nha, ông Vương biết rồi đó!"
Giáo sư Vương cười: “Ồ đúng đúng, ta quên mất vụ này.”
Nhà thư họa thần bí nóng bỏng tay, nguồn cảm hứng mới cho đội ngũ chuyên gia thiết kế của tập đoàn Đan Tiêu chính là Tô Lâm Thanh. Bây giờ chắc chắn cậu không thiếu tiền.
Giáo sư Vương khen ngợi: "Giỏi quá đi. Lâm... Tiểu Tô còn trẻ vậy đã tự lực cánh sinh rồi.."
Giáo sư Lý: "Gì đấy gì đấy? Có chuyện gì tôi không biết?"
"Tránh ra, lăn đi xem bị mất cái gì đi. Sao lại có trộm mang dao đột nhập nhà ông?"
Ông Vương đá vào bắp chân ông Lý.
Giáo sư Lý than phiền:
"Khóa cửa nhà tôi ứng dụng công nghệ thông minh mới nhất. Trước khi rời nhà còn bổ sung thêm một khóa cơ, thành hai tầng khóa. Thế mà vẫn phá được?"
Tô Lâm Thanh nhớ tới lời lũ trộm.
“Ồ, chúng nói có người thuê chúng tới trộm đồ. Người đó biết rõ đồ ở đâu và cũng biết ban ngày ông Lý không ở nhà. Vừa vào nhà chúng đã vào thẳng phòng kia lấy đồ, nhất định có nội gián đó ông Lý!"
Mặt hai tên trộm bị còng tay bỗng tái mét. Chúng đang cân nhắc xem nên thú tội để được khoan hồng hay cắn răng chờ chủ thuê đến cứu, nhưng giờ mất sạch lợi thế rồi?
Rốt cuộc đứa nhóc này đã theo dõi chúng từ lúc nào!
Nhớ ra điều gì đó, sắc mặt giáo sư Lý tối sầm. Ông lập tức lao vào phòng làm việc, mở một ngăn bí mật trước mặt mọi người. Trong ngăn bí mật có một chiếc két sắt.
Giáo sư Vương: "Này này lão Lý, ông mở kho báu trước mặt nhiều người thế này có vấn đề gì không đó?”
Giáo sư Lý mắng: "Vấn đề cái rắm. Dù sao cũng bị phát hiện rồi, phải sửa lại thôi. May là vẫn còn đó."
Giáo sư Lý mở két sắt, ôm đống tài liệu thở phào nhẹ nhõm. Ông nghiêm túc nói:
“Các đồng chí cảnh sát, tôi e rằng vụ án này sẽ bị chuyển giao…”
Giáo sư Lý chỉ tay lên trên:
“Thứ chúng muốn đánh cắp là bí mật kỹ thuật.”
Nhóm cảnh sát lập tức nghiêm túc.
"Được, mời ông về đồn cùng chúng tôi. Chúng tôi cần thêm thông tin."
Giáo sư Lý ôm chặt tài liệu gật đầu: "Được."
Viên cảnh sát: "Vị... đồng chí Tiểu Tô, mời đi cùng."
Tô Lâm Thanh giơ chân* lên: "Được!"
Bà con hàng xóm hào hứng giơ tay: "Chúng tôi có thể cùng đi!"
Viên cảnh sát: "Không cần, không cần đâu, cử một người đại diện thôi..."
Giáo sư Vương vội giành: "Ta, ta đi. Ta quen Tiểu Tô, coi như nửa người giám hộ rồi."
Giáo sư Lý mắng: "Tôi cũng quen này! Tiểu Tô à, lần này ông Lý cảm ơn nhóc. Đợi về nhà sẽ cho nhóc phong bì thật dày."
Tô Lâm Thanh hạnh phúc: "Được!"
Oh yeah! Meo meo lại kiếm được một khoản tiền nhỏ!
Kiếm tiền dễ quá, meo meo chẳng cần phải livestream bán nhan sắc đáng yêu nữa. Nhắc mới nhớ, đã bao lâu rồi meo meo chưa livestream và quay video?
Ài, không quan trọng.
Diệp Hiệt nhanh chóng nhận được cuộc gọi từ giáo sư Vương. Anh trầm ngâm hồi lâu rồi gọi cho Tô Lâm Thanh.
Tô Lâm Thanh cúp điện thoại. Diệp Hiệt đỡ trán thở dài, nhắn tin:
"Tôi không giận, nghe điện thoại đi."
Tô Lâm Thanh nhận cuộc gọi tiếp theo.
"Ê ê này, tui chẳng sợ anh tức giận đâu, tui đã làm việc tốt, anh mà giận là lỗi của anh!"
Tô Lâm Thanh đường đường chính chính.
Diệp Hiệt gật đầu: "Đúng vậy, em bị thương à? Nghe bảo đối phương có dao?"
Tô Lâm Thanh kiêu ngạo: "Sao thế được! Đừng coi thường tui!"
Diệp Hiệt: "Được. Gửi vị trí cho tôi, tôi tới đón em."
Tô Lâm Thanh ngoan ngoãn:
"Ò. Với lại tui hơi đói òi. Tui muốn ăn bánh mì bơ của quầy quà vặt nhà ăn công ty anh. Loại bánh mà nhà ăn tự làm ó, mang nhiều chút nha, tui chia cho mọi người nữa."
Diệp Hiệt: "Được."
Anh cúp điện thoại, không biết nên than phiền hay cười nữa.
Không bắt mèo dừng việc cứu giúp người khác được. Đây là tính cách được đắp nặn từ nhỏ tới lớn của mèo ở đời trước. Anh chỉ có thể tìm huấn luyện viên dạy mèo để giảm bớt nguy hiểm khi cứu người. Vừa hay xong hết việc, Diệp Hiệt báo với trợ lý Triệu một tiếng rồi tan làm sớm.
Trước khi về, anh hốt sạch số bánh mì bơ nóng hổi tự làm của nhà ăn. Vì thế mà khi nhân viên tan làm, bánh mì bơ số lượng có hạn đã hết hàng. Nhiều người ham ăn rơi nước mắt cay đắng. Tranh mua bánh mì bơ sau giờ làm là một trong những thú vui hàng ngày của họ. Hôm nay cuộc vui đã bị phá hỏng bởi giai cấp đặc quyền đáng ghét, Sếp Diệp.
Đáng ghét! Tư bản nên bị treo lên đèn đường uhuhu, trả bánh mì bơ cho tôi! Mỗi ngày chỉ có mười hộp bánh mì bơ, thời hạn sử dụng là bảy ngày nhưng luôn hết hàng ngay sau khi ra lò chứ chưa từng để qua đêm.
Diệp Hiệt mang mười hộp bánh, lái chiếc xe việt dã màu đen sang trọng tinh tế mà khiêm tốn của mình đến đồn cảnh sát.
Tô Lâm Thanh đứng ở cửa vẫy tay như thể biết chính xác thời điểm anh xuất hiện. Khiến Diệp Hiệt nảy sinh ảo giác như thấy được bóng dáng Tô Đại Bạch ngồi trên tủ thấp ở cửa ngẩng đầu chào đón anh về nhà. Cũng không hẳn là ảo giác, Tô Lâm Thanh chính là Tô Đại Bạch.
Dù giáo sư Vương nói mình ông đi là được nhưng nhiều hàng xóm đã nghỉ hưu cũng đến hóng hớt. Họ giúp Diệp Hiệt chuyển bánh vào, tự mở một hộp và đưa phần còn lại cho các đồng chí cảnh sát.
Tô Lâm Thanh: "Các anh chị cảnh sát nói đây là vụ án lớn, phải tăng ca. Bánh mì này ngon lắm! Rất thích hợp làm bữa khuya!"
Nhiều cảnh sát trẻ tuổi nhưng vẫn nhìn Tô Lâm Thanh bằng ánh mắt hiền từ và dịu dàng.
Tô Lâm Thanh vẫn hăng say quảng cáo bánh mì của nhà ăn công ty Diệp Hiệt: "Ngon lắm luôn đó!"
Có người hàng xóm đói bụng ăn thử một miếng.
"Ái chà, sếp Diệp, bánh mì công ty cậu ngon quá."
"Tôi đã từng đến nhà ăn của tập đoàn sếp Diệp. Món này được làm trong ngày nên chỉ bán số lượng có hạn phải không?"
“Hahahaha, toàn bộ bánh hôm nay được chuyển tới đây à?”
"Không hổ là Sếp Diệp."
"Sếp Diệp, sao không đăng ảnh vào nhóm của công ty đi, nói rằng cậu mang bánh tặng các đồng chí cảnh sát. Nếu không nhân viên sẽ thầm mắng cậu lợi dụng đặc quyền đấy."
Diệp Hiệt thấy chẳng quan trọng, nhưng Tô Lâm Thanh nhất quyết không chịu để người khác đổ oan cho anh, nên anh vẫn chụp ảnh đăng vào nhóm.
Khu dân cư của sếp Diệp có kẻ cướp dùng dao, sếp Diệp mang mười hộp bánh mỳ đi cảm ơn các đồng chí cảnh sát đã xử lý vụ án.
Đám nhân viên "lòng đầy căm phẫn": "?"
Họ không thực sự tức giận. Chỉ là bánh mì thôi mà. Sếp hầu như chẳng đòi hỏi bất kỳ đặc quyền nào, muốn ăn gì thì cứ ăn thôi. Không ngờ sếp còn cố ý giải thích rõ ràng.
"Ài chuyện này... Xin lỗi sếp Diệp nha, tôi chỉ đùa thôi."
"Cảm ơn sếp đã làm việc chăm chỉ. Đúng là nên khao các đồng chí cảnh sát. Nhưng mười hộp bánh mì có đủ không vậy? Có phải nên mua thêm hoa quả không?"
"Sao tôi lại thấy sếp Diệp hơi keo kiệt nhỉ?"
“Bạn trên không muốn đi làm nữa à?”
"Đúng bủn xỉn."
"Bạn trên... A, sếp Quân, em chưa nói gì cả..."
Đám nhân viên lại sôi nổi bàn tán, trách sếp Diệp quá tằn tiện.
Diệp Hiệt suy nghĩ. Thấy đúng thật.
Đợi phá án xong sẽ trao tặng cờ thi đua, rồi tập đoàn tài trợ thêm một sự kiện văn nghệ thể thao khác cho đồn cảnh sát vậy.
Những người không liên quan bị mời về, giáo sư Vương cũng miễn cưỡng rời đi. Có Diệp Hiệt ở đây, Tô Lâm Thanh không cần người giám hộ nửa vời như ông. Ông vẫn chưa thể thuyết phục cậu học nghiên cứu sinh.
Vì con của giáo sư Lý làm việc ở xa, viết xong biên bản, Tô Lâm Thanh ở lại đợi giáo sư Lý cùng về.
Tô Lâm Thanh mời:
“Ông Lý, tạm thời ông ở lại nhà tôi đi. Nhà ông đang bừa bộn, cần phải sửa sang lại mà.”
Giáo sư Lý cười nói: "Không cần đâu, ta sẽ ở nhà bạn."
Tô Lâm Thanh: “Có cả trộm cầm dao tới rồi, tôi sợ ông Lý sẽ gặp nguy hiểm, tôi mạnh lắm, có thể làm vệ sĩ cho ông Lý. Diệp Hiệt, anh có nghĩ vậy không "
Diệp Hiệt gật đầu: "Ừ."
Đây là lần đầu tiên mèo mời ai đó tới nhà. Anh đâu thể phản đối được? Hơn nữa, giáo sư Lý sống trong khu dân cư anh xây dựng, về tình về lí đều nên chủ động giúp đỡ.
Tô Lâm Thanh nhướng mày:
"Ông Lý à, mỗi ngày Diệp Hiệt đều đi sớm về muộn, một mình tôi học tập ở nhà chán lắm, ông Lý có thể làm gia sư cho tôi được không?"
Giáo sư Lý cười: "Ta còn thắc mắc sao nhóc lại đợi ta? Được rồi, ta sẽ dạy nhóc. Ngày thường cũng đến phòng nghiên cứu với ta đi, làm quen với nhiều người hơn"
Tô Lâm Thanh gật đầu: "Được. Vừa hay tôi chưa có nhiều bạn cùng tuổi."
Diệp Hiệt nói ngay: “Làm phiền giáo sư Lý rồi.”
Giáo sư Lý lắc đầu: "Không sao đâu. Haizz."
Chưa biết nội gián là ai, nhưng chắc chắn là người biết ông để tài liệu cơ mật ở nhà. Giáo sư Lý rất buồn. Các con ông đều đang đi làm xa, bạn già bỏ lại ông để đi du lịch cùng đoàn lữ hành hoàng hôn đỏ rồi*, chỉ còn kẻ nghiện công việc là ông, nghỉ hưu rồi vẫn được mời làm nghiên cứu.
Lúc bận rộn thì không thấy cô đơn, nhưng vừa có chuyện xảy ra, giáo sư Lý cảm thấy hơi e sợ. Thế nhưng kể vấn đề nghiêm trọng này cho vợ con chỉ khiến họ thêm lo lắng vô ích. Giáo sư Lý đành phải giấu chuyện, chịu đựng một mình. Tô Lâm Thanh mời ông đến ở chung, làm vơi bớt nỗi cô đơn và hoang mang trong lòng ông.
Cung cấp thông tin xong, ba người cùng về nhà.
Hiện trường đã được phong tỏa bằng dây cảnh báo. Giáo sư Lý mang theo vài nhu yếu phẩm hàng ngày tới nhà của Diệp Hiệt và Tô Lâm Thanh. Diệp Hiệt nhờ quản gia dọn dẹp và nhờ đầu bếp nấu một bữa ngon để tiếp khách.
Đến lúc đi ngủ, giáo sư Lý mới phát hiện ra Diệp Hiệt và Tô Lâm Thanh ngủ chung một phòng. Ông sửng sốt một lúc rồi mỉm cười lắc lắc đầu. Chẳng trách hai người lại thân mật đến vậy. Hóa ra Tô Lâm Thanh không chỉ là trúc mã mà còn là bạn trai nhỏ của Diệp Hiệt.
Ông đùa: “Khi nào kết hôn đấy, ta cũng thèm một ly rượu mừng rồi.”
Diệp Hiệt: “…”
Anh muốn giải thích, nhưng giờ mà giải thích thì lại thành đàn ông cặn bã phải không?
Tô Lâm Thanh thoải mái tự tin:
"Được thôi, lúc đó ông Lý chứng hôn cho tôi và Diệp Hiệt nha. À, nhưng mà ông Vương cũng muốn."
Ông mắng: "Hắn làm cái rắm! Hắn sao bằng ta, để ta làm cho!"
Tô Lâm Thanh cười nói: "Đến lúc đó rút thăm nha, ha ha ha, tôi thật giỏi! Ông Lý và ông Vương tranh nhau làm người chứng hôn
cho tôi!"
Ông gõ nhẹ đầu Tô Lâm Thanh: "Vâng vâng, nhóc giỏi nhất."
Hôm nay mệt mỏi quá rồi, nói xong ông về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, Diệp Hiệt trầm mặc nhìn Tô Lâm Thanh
Tô Lâm Thanh bịt tai lại:
"Đã nói là không mắng tui rồi, anh mà mắng là tui tìm ông Lý phân xử!"
Diệp Hiệt bó tay: "Không phải chuyện đó. Ý tôi là..."
Mèo có nghiêm túc về chuyện chứng
hôn không?
Diệp Hiệt muốn hỏi nhưng lại khó mở lời.
Nếu mèo nghiêm túc thì anh nên trả lời thế nào? Nếu chỉ bông đùa... thì dường như anh cũng hơi khó chịu.
Cuối cùng, Diệp Hiệt quyết định hỏi thẳng:
“Em có biết chứng hôn là gì không?”
Tô Lâm Thanh cạn lời:
“Anh tưởng tui thiểu năng à? Nếu không phải đời trước chưa trưởng thành đã biến lại về mèo, nếu như tui có thể làm người cả trăm năm, có lẽ cũng thành thân..."
Tô Lâm Thanh dừng một chút rồi nói:
"Không, chắc tui sẽ không thành thân, mà nuôi một người thừa kế. Cha mẹ cũng không nhắc tới chuyện thành thân của tui, còn thu xếp việc nhận người thừa kế giúp tui. Quả thực, cha mẹ sớm biết tui là mèo yêu rồi nhỉ?”
Diệp Hiệt: “Tôi cũng nghĩ vậy. Sao em không thành thân?”
Tô Lâm Thanh: “Vì tui thích đàn ông á.”
Diệp Hiệt: "..."
Tô Lâm Thanh: "Đàn ông kết hôn với phụ nữ vì muốn con nối dõi chính là thứ cặn bã đáng xuống địa ngục. Tui không muốn cưới người mình không thích, tui thà sống độc thân cả đời, meo!"
Diệp Hiệt: "..."
Tô Lâm Thanh: "Mèo Lớn phiền quá à. Hôm nay mèo nhỏ của anh đã dũng cảm cứu người, bê sofa và tủ, mệt lắm lắm rồi. Để tui ngủ rồi thẩm vấn sau được không? Anh tính ngược đãi mèo hả?"
Diệp Hiệt: "Tôi..."
Tô Lâm Thanh: “Ghét anh.”
Nói xong, Tô Lâm Thanh biến thành Tô Đại Bạch, chui bừa vào trong chăn, bơ đẹp Diệp Hiệt.
Kiêu ngạo.
Có bản lĩnh thì thẩm vấn mèo đi! Mèo có thể học âm thanh của nhiều động vật nhưng chỉ không nói được tiếng người, meo!
Diệp Hiệt sa mạc lời nhìn quả bóng bông trắng chui vào trong chăn. Tô Lâm Thanh nói ra lời gây sốc như vậy rồi biến thành mèo mặc kệ anh, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra?
Mèo hư!
"Đại Bạch..."
Diệp Hiệt lôi Tô Đại Bạch ra khỏi chăn.
"Em..."
Mắt Tô Đại Bạch nhắm lại, người chảy dài thượt ra.
Hừ...hừ... Mèo Lớn, mèo nhỏ của anh ngủ say rồi, gọi thế nào cũng vô dụng.
Diệp Hiệt ôm tảng thạch mèo im lặng hồi lâu, chỉ còn nước đầu hàng, ôm mèo đi ngủ. Chứ làm được gì nữa? Lắc mèo tỉnh dậy bắt nói rõ ràng? Làm sao con người đánh thức nổi một con mèo đang giả vờ ngủ?
Hôm sau Diệp Hiệt tỉnh dậy, Tô Lâm Thanh vẫn là Tô Đại Bạch, một con mèo hư đốn không biết nói tiếng người. Diệp Hiệt đành phải tự tắm rửa và giục mèo mau biến thành người để ăn sáng cùng giáo sư Lý.
Tô Đại Bạch rúc đầu xuống dưới gối. Mèo cần ngủ đủ mười lăm tiếng, Mèo Lớn tự chăm sóc người già đi, mèo nhỏ muốn ngủ.
Diệp Hiệt cạn lời.
Em mời người về nhà, giờ lại đùn đẩy cho tôi phục vụ?
Anh bức xúc trong bất lực, không thể khiến Tô Đại Bạch biến thành Tô Lâm Thanh, đành phải xin lỗi giáo sư Lý.
“Em ấy là mèo lười, chưa ngủ đủ giấc thì không chịu rời giường. Tôi xin lỗi.”
Giáo sư Lý cười nói:
"Nhập gia tùy tục, khách theo ý chủ. Thanh niên buồn ngủ thì nên ngủ một giấc thật ngon, hôm qua nhóc con cũng đủ mệt rồi. Hôm nay ta rảnh rỗi không có việc gì làm, nên chỉ xem TV thôi... Ti vi nhà cậu bật thế nào?"
Diệp Hiệt hướng dẫn ông cách dùng TV thông minh, giúp ông kết nối máy tính và điện thoại di động vào mạng không dây trong nhà, cũng cho ông thông tin liên lạc của quản gia trước khi rời đi.
Quản gia chủ động sang uống trà và trò chuyện cùng giáo sư Lý. Ông cũng là người học vấn uyên bác, đi nhiều hiểu rộng, còn có nhiều chuyện xưa thời trẻ tuổi nên dễ dàng giao lưu với giáo sư Lý.
Lúc Tô Lâm Thanh đầu bù tóc rối, mơ màng bước ra ngoài tìm đồ ăn thì hai ông lão đang chơi cờ vây. Chơi cờ vây hỗ trợ rèn luyện trí não và ngăn ngừa bệnh Alzheimer, là môn thể thao trí tuệ rất phù hợp với người cao tuổi.
Tô Lâm Thanh ngái ngủ chào họ, rồi đi tắm rửa thay quần áo như thể mộng du, đợi quản gia hâm nóng bữa sáng cho mình. Nếu bọn trẻ nhà mình mà giống vậy thì giáo sư Lý sẽ nghiêm mặt dạy dỗ. Song Tô Lâm Thanh cứ ngơ ngác đi loanh quanh, ông nhìn sao cũng thấy thích.
“Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ thêm một lát đi.”
Giáo sư Lý đau lòng:
“Hôm qua mệt lắm hả?”
Ông nghe nói trước khi người khác đến nhà mình, Tô Lâm Thanh đã chuyển tủ và sofa để chặn cửa lại.
Tô Lâm Thanh nở nụ cười mệt mỏi:
"Vẫn ổn... Ừm... Chỉ là không ngủ đủ mười lăm tiếng một ngày thì sẽ thấy buồn ngủ. Nhưng còn giấc ngủ trưa nữa mà, nên không sao đâu. Hôm nay ông Lý không ra ngoài à?"
Giáo sư Lý: “Tạm thời không ra ngoài, chờ thông báo.”
Tô Lâm Thanh:
"Được, ăn sáng xong tôi sẽ ngủ trên sofa một lát, ông Lý muốn ra ngoài thì gọi, tôi sẽ làm vệ sĩ cho ông, tôi lo gián điệp sẽ cử thêm đám trộm ngu ngốc tới."
Ông xoa xoa mái tóc rối bù của cậu:
“Đừng lo lắng quá.”
Tô Lâm Thanh: “Làm người tốt nhất định phải làm đến cùng, không thì thà không làm, ông Lý nhất định phải gọi tôi dậy đấy.”
Ông mỉm cười thở dài: "Được."
Công nghệ ông nắm giữ cần được bảo mật, có Diệp Hiệt đảm bảo, ông không lo về thân phận của Tô Lâm Thanh.
Ăn trưa xong ngủ thêm một tiếng, rốt cuộc Tô Lâm Thanh cũng tỉnh táo trở lại. Sáng suốt rồi, cậu tiếp tục đọc sách và ghi chép.
Bấy giờ ông Lý mới nhìn thấy tủ tài liệu của Tô Lâm Thanh. Là giáo sư chuyên ngành khoa học kỹ thuật nhưng ông rất yêu thích văn hóa nghệ thuật truyền thống. Ông lập tức chụp ảnh tủ tài liệu khoe với giáo sư Vương.
Giáo sư Vương lập tức yêu cầu các nghiên cứu sinh tự học, rồi vội vã đến nhà Tô Lâm Thanh xem sổ ghi chép của cậu. Ông vừa ngắm nghía vừa nâng niu không nỡ buông tay.
"Lâm Thanh à, nhóc đang viết gì vậy?"
Tô Lâm Thanh: “Tôi muốn thử viết tiểu thuyết, xây dựng một triều đại giả tưởng.”
Cậu kể cho hai người về "triều Tống do cậu xây dựng", nghe xong mặt hai người hơi khó coi. Phải chăng thời Tống này... hơi quá... kỳ lạ (theo nghĩa xấu)?
Nếu là tác phẩm văn học thì không thành vấn đề. Tô Lâm Thanh có năng lực học hỏi và sử dụng kiến
thức lịch sử để xây dựng một triều đại hư cấu mới, nói không chừng cậu có thể trở thành một tiểu thuyết gia nổi tiếng trong tương lai.
Gia đình Tô Lâm Thanh giàu có, cậu còn am hiểu thư họa, tự lập cũng không lo chết đói. Dưới sự che chở của Diệp Hiệt, cậu có thể thỏa thích làm điều mình muốn. Viết tiểu thuyết thì viết thôi, đứa nhỏ thích là ổn rồi.
Hai ông lão đều hiền từ động viên Tô Lâm Thanh. Giáo sư Vương bảo cậu cứ tự nhiên đọc sách nhà mình, ông có thể làm cố vấn cho cậu. Giáo sư Lý còn đưa thẻ thư viện trường để cậu có thể mượn sách dưới tên ông.
Tô Lâm Thanh vui vẻ nói:
"Sau này tôi có thể đọc sách và học tập ở thư viện ư?"
Nhìn thấy bầu không khí tốt đẹp của thư viện ở trên mạng, cậu vẫn luôn muốn thử xem. Ở thời Tống, cậu chưa từng đến học viện, cũng chưa kịp đi viện hàn lâm. Cậu vẫn luôn rất tiếc nuối vì chưa bao giờ được học chung với nhiều học giả.
Trông Tô Lâm Thanh vui vẻ đến vậy, không rõ vì sao giáo sư Lý cảm thấy hơi khó chịu. Ông xoa xoa tóc cậu nói:
"Đương nhiên rồi."
Tô Lâm Thanh: "Khi đến trường, tôi sẽ đeo kính áp tròng và dùng thuốc nhuộm tóc tạm thời để không thu hút sự chú ý của mọi người. Cảm ơn ông Lý!"
Giáo sư Lý: "Yên tâm, ý thức của học sinh khá cao, sẽ không quấy rầy nhóc đâu, không nhuộm tóc cũng được.”
Tô Lâm Thanh: "Có thể bớt gây chú ý thì cứ làm. Thư viện là nơi để đọc sách mà."
Hai vị giáo sư càng thích Tô Lâm Thanh hơn. Đứa trẻ ngoan chừng này từng sống thế nào? Cậu thậm chí chưa từng đến trường cùng bạn bè, còn phải tự xưng là mèo yêu để gây dựng sự tự tin.
Lúc hai người lớn tuổi đang xót xa, điện thoại giáo sư Lý reo lên. Quá trình xét duyệt của nhân viên phòng thí nghiệm đã xong, hôm nay sẽ tiếp tục thí nghiệm.
Giáo sư Lý do dự một lát rồi nói với Tô Lâm Thanh: "Nhóc đi với ta nhé."
Tô Lâm Thanh không giúp ích được mấy nhưng sẽ có cơ hội quen biết nhiều người hơn.
Trên thực tế, quá trình thí nghiệm không phải vấn đề lớn, tính bảo mật cũng không cao. Quan trọng là số liệu ông tự tổng hợp và tính toán từ những thí nghiệm này. Vì thế, bí mật nằm ở bộ não của ông và thành quả tính toán được lưu trữ ở nhà, ít liên quan đến thí nghiệm.
Ngay từ đầu, ông giấu học sinh những điều này, họ cũng không biết dữ liệu thí nghiệm được dùng làm gì.
Chẳng rõ vấn đề nằm ở bước nào. Nhưng càng nghi ngờ càng phải tiếp tục, có thế thì nội gián mới để lộ dấu vết.
Tô Lâm Thanh đeo vòng cổ* vào, xoa tay hằm hè.
Không bắt nổi chuột nhưng mèo lại bắt được đám trộm ngu ngốc!~~~~
Chú thích:
爪子 : Chân của động vật. Chắc Ẻm giơ tay á mà tác giả dùng từ vậy.
夕阳红旅游: Du lịch hoàng hôn đỏ là hình thức du lịch phù hợp với người cao tuổi.
项圈: Vòng cổ có kiểu dáng giống của thú cưng. Chắc là phép ẩn dụ cho việc chuẩn bị sẵn sàng bắt trộm thôi á.
~~~~
Meo meo: Tui thích đàn ông ó.
Sếp Diệp: ...
Witaram: !!!!!
Tui sốc thiệt đó bà con! Không ngờ ẻm come out cái roẹt vậy luôn đó!