Mèo Vì Anh Mà Rầu Thúi Ruột

CHƯƠNG 38: MEO MEO CỨU NGƯỜI ✓

Dẫu sao Sếp Diệp vẫn là chủ tịch có mạng lưới quan hệ rộng rãi, vừa nhìn vẻ mặt của bác sĩ, anh biết ngay là người ta hiểu lầm rồi.

Anh nhấn vào thái dương. Tâm trí rối bời quá, lỡ hớ hênh.

“Không phải như mèo, là em trai…”

Diệp Hiệt đính chính.

Bác sĩ mỉm cười: “Ừ.”

Quỷ mới tin.

Trong công tác tham vấn tâm lý cần bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân, bác sĩ không biết danh tính của Diệp Hiệt, dù biết ông cũng không thể gọi cảnh sát chỉ vì hai câu này. Hơn nữa, liệu pháp luật có can thiệp được không lại là vấn đề khác.

Tinh thần chính nghĩa hừng hực trong lòng bác sĩ. Ông hy vọng có thể sử dụng liệu pháp tâm lý để hỗ trợ bệnh nhân biếи ŧɦái trước mặt, đồng thời giúp đỡ cậu bé đáng thương kia.

Bởi vậy, ông vận dụng hết khả năng của mình để trò chuyện tâm tình với Diệp Hiệt.

Sau khi Diệp Hiệt thay "mèo" bằng "em trai", câu chuyện trôi chảy hơn nhiều. Kể xong, anh cảm thấy nếu chỉ là “em trai không cùng huyết thống” thì cũng chẳng cần phải đi khám tâm lý.

Kết hôn là xong chuyện rồi còn gì?

Nguyên nhân sâu xa vẫn là do Tô Lâm Thanh vốn là mèo, dù là mèo yêu ngày càng giống người.

Nhưng……

Sau khi nghe hết câu chuyện, bác sĩ phát hiện ra người cần tham vấn trước mặt hình như không phải là một kẻ biếи ŧɦái phạm pháp. Dẫu coi như mèo hay em trai, người này vẫn chăm sóc cậu bé mà không làm gì quá đáng. Bây giờ cậu bé đã trưởng thành và biểu hiện ngày càng thân mật hơn khiến người này rất bối rối.

Chuyện này... nếu không có quan hệ huyết thống, cha mẹ cũng đồng ý, thì chỉ cần kết hôn là tốt rồi mà?

Chút cảm giác tội lỗi nho nhỏ này sao có thể ngăn cản hạnh phúc của hai người được! Cậu bé đó rõ ràng không coi ngài là anh trai nữa!

Đầu tiên bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, rồi an ủi Diệp Hiệt theo đúng quy trình tham vấn, nói anh không cần ôm vướng mắc này trong lòng. Việc chăm sóc em trai lớn lên, bên nhau lâu ngày nảy sinh cảm xúc khác ngoài tình cảm gia đình là điều bình thường. Chỉ cần hợp pháp và đúng đạo đức, thì cứ từ từ làm quen với tâm tình lạ lẫm ấy.

Hạnh phúc là điều quan trọng nhất.

Bố mẹ ngài đều đồng ý!

Một cuộc hôn nhân được chúc phúc!

Còn vấn đề gì nữa đâu!

Cảm ơn bác sĩ và trả phí xong, Diệp Hiệt cảm thấy buổi tham vấn thật vô nghĩa. Anh thất vọng liếc tấm biển vàng của trung tâm. Anh ném tiền vào đây làm gì vậy? Nếu không nói mình thích mèo yêu thì người ta chẳng thể đưa ra góp ý gì hữu ích. Thà dùng tiền này mua chút đồ ăn vặt rồi về nhà cho mèo ăn.

Chẳng lẽ lại phải tham khảo ý kiến

của dân mạng? Ở trên mạng, có thể nói bất cứ điều gì mà không thu hút sự chú ý. Dân mạng cũng sẽ cố gắng trả lời những câu hỏi giả tưởng.

Sau khi đến văn phòng, Diệp Hiệt vừa làm việc vừa phân tâm hỏi dân mạng. Rồi lại buồn bực với kiểu nói anh đừng có nuôi nữa, chúng tôi sẽ mang chậu nhựa tới đổi lấy meo meo có thể biến thành thiếu niên xinh đẹp.

Tôi là trai thẳng nhưng không chê đâu!

Mèo của bạn thích loại chậu nhựa nào?

Gân xanh giật giật trên trán Diệp Hiệt.

Thật ngu ngốc khi trông cậy vào đám dân mạng này.

Thế rồi rốt cuộc có một dân mạng đội đầu mèo đen* nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh.

"Bạn không chấp nhận được mèo yêu nhà mình bởi vì nó là mèo yêu à? Bạn chán ghét sinh vật không phải người? Giống chuyện Diệp Công thích rồng hả?”

Cuối cùng cũng đợi được câu trả lời nghiêm túc, Diệp Hiệt lập tức đáp lại:

"Tôi không ghét, chỉ là không quen thôi."

"Không quen cái gì? Thói quen sinh hoạt của cậu ấy khác bạn? Lời nói cử chỉ vẫn giống mèo, làm bạn cảm thấy biếи ŧɦái à?"

Diệp Hiệt suy ngẫm rồi trả lời:

"Không phải kiểu đó. Tôi thấy giống như tình thầy trò hay tình yêu cách biệt vai vế không chung huyết thống, tôi hơi có gánh nặng đạo đức."

Có Đầu Mèo Đen dẫn đầu, đám dân mạng hề hước chỉ muốn trộm mèo cũng nghiêm túc trả lời. Dù câu hỏi là ảo hay thật thì mọi người vẫn vui vẻ diễn cùng nhau.

"Bạn lo rằng tình cảm của cậu ấy dành cho bạn là do bạn dẫn dắt và cậu ấy không thực sự muốn ở bên bạn?"

"Nhưng cậu ấy là mèo mà. Chủ nhân là tất cả đối với mèo, mèo sẽ hạnh phúc nếu được ở bên chủ."

"Con người thích giả vờ thật đấy. Có lẽ chủ bài cho rằng “mọi thứ” mà mèo nghĩ khác với khái niệm “tình yêu” của con người. Chủ bài muốn kiểu tình yêu có cả thấu hiểu tâm hồn với sinh vật thông minh?"

"Đó là lý do chủ bài chưa yêu mèo hả? Cho rằng mèo không xứng?"

Diệp Hiệt nhanh chóng giải thích:

“Không, sau khi hóa hình, mèo nhà tôi rất giỏi trên phương diện con người. Đây là lần thứ hai hóa hình. Lần đầu đã rất ưu tú rồi, còn thi đỗ tiến sĩ. Hiện tại cậu ấy cũng có sự nghiệp riêng, được nhiều người yêu mến và đang tự học tri thức con người.”

"Đệt, mèo yêu xuyên từ quá khứ đến hiện tại à? Gu tôi đây rồi! Bối cảnh kì diệu gì đây chứ!"

"Thế thì bạn đâu cần coi cậu ta thành mèo. Một con mèo có thể thi đỗ tiến sĩ nói không chừng còn khôn ngoan hơn người thường nhiều. Cậu ta biết rõ mình muốn gì, có khi đang cố tình dụ dỗ bạn đấy. "

"Nghĩ ngợi gì nữa, nếu bạn thích cậu ấy thì cứ ở bên nhau cả đời đi. Không hợp thì chia tay, cậu ấy vẫn tiếp tục làm mèo của bạn."

“Chắc chủ bài lo rằng chia tay xong không thể duy trì mối quan hệ giống hiện tại phải không?”

"Chắc luôn. Tôi có thể nuôi con mèo béo của mình suốt đời và an táng khi nó mất. Chứ là người béo ăn nhờ ở đậu thì phắn đi."

"Nhưng chẳng phải meo meo mới nên lo lắng chuyện này sao? Nếu chia tay, chủ bài chả gặp vấn đề gì cả, chỉ có meo meo phải tìm chốn dung thân khác. Meo meo đã tiết lộ bí mật lớn nhất rồi, nếu chủ bài không muốn meo meo nữa thì meo meo sẽ gặp nguy hiểm đó.

"Chẳng rõ meo meo có biết chuyện này nguy hiểm thế nào không. Nếu meo meo biết mà chủ bài lại lưỡng lự... thế thì meo meo thảm thật 😭."

Khi dân mạng bắt đầu lạc đề, Đầu Mèo Đen xuất hiện.

"Được rồi thôi đi, mèo tự nguyện chọn chủ bài. Bắt chủ bài chăm sóc mèo chỉ vì tình cảnh của mèo đáng thương là trói buộc đạo đức đấy? Mèo yêu là một sinh vật kiêu ngạo, làm sao chấp nhận chuyện người ta miễn cưỡng thương hại mình được. Chủ bài nên suy nghĩ kỹ đi, đừng bận tâm đến hoàn cảnh của mèo. Mèo vẫn có thể sống tốt nếu không có bạn.”

Diệp Hiệt đọc bình luận rồi gửi tin nhắn riêng cho Đầu Mèo Đen trên diễn đàn, muốn trả tiền để được tư vấn thêm. Rốt cuộc anh cũng tìm được một dân mạng đáng tin cậy.

Đầu Mèo Đen không cho Diệp Hiệt thông tin liên lạc, chỉ nói nếu Diệp Hiệt vẫn cần tư vấn thì cứ hỏi

trực tiếp. Đăng bài cũng ổn, ý kiến khác của dân mạng cũng đáng tham khảo.

Diệp Hiệt tò mò hỏi: “Bạn tin tôi nói thật à?”

Đầu Mèo Đen trả lời:"Không tin. Nhưng tôi thích suy nghĩ. Tôi dự định trở thành một tiểu thuyết gia, bối cảnh kỳ lạ này rất hữu ích cho cảm hứng viết lách của tôi."

Diệp Hiệt thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như không phải các phòng ban liên quan đang giăng lưới bắt cá lớn trên mạng.

Trong phòng làm việc ở nhà, trước máy tính màn hình lớn của Diệp Hiệt, một con mèo lông trắng, mắt uyên ương đang ngả lưng, một chân chống đầu một chân bấm chuột.

Meo meo xinh đẹp nằm nghiêng đầy mê hoặc.“Meooo~.”

Mèo trắng đội lốt mèo đen cười khẩy một tiếng.

Thế mà Diệp Hiệt lại dùng ID thông thường tại diễn đàn tư vấn quen thuộc của mèo? Chẳng phải là dâng thịt tận miệng mèo hay sao? Tô Đại Bạch xem đi xem lại câu trả lời của Diệp Hiệt, thở dài nhẹ nhõm, rồi thuần thục đăng xuất, xóa lịch sử duyệt web, tắt điện thoại trong một nốt nhạc.

Mèo trắng lắc mông nhảy xuống sàn, cong lưng lên “meo meo meo”, bốn chân nhảy tưng tưng tới lui.

Tốt quá meo ~! Tuyệt vời meo ~!

Đã bảo làm sao Diệp Hiệt lại không thích mèo yêu xinh đẹp tuyệt vời như mình mà!

Già mồm cãi cố! Giả vờ giả vịt!

Lần này bị bắt quả tang rồi méooo!

Tô Đại Bạch "meo méo mèo meo" như vừa chơi bạc hà mèo, lao từ phòng làm việc ra phòng khách, phi vào phòng ngủ lôi hết quần áo của Diệp Hiệt ra khỏi tủ, rồi lại bay ra ngoài cửa.

Hôm nay meo meo cực kỳ cao hứng! Muốn ra ngoài gây sóng gió!

Mèo trắng to nhấc cao chân catwalk nhanh như gió đến vườn hoa khu dân cư, cố ý tìm chó được người dắt đi dạo.

Nhân lúc người chủ chưa kịp phản ứng, Tô Đại Bạch lao tới vả lệch mặt con chó, rồi “méo mèo meo” nhảy đi tìm con khác.

Con chó tức giận sủa “gâu gâu gâu”, chủ kéo nó lại bật cười ha hả: “Ha ha ha, con mèo đó lại đi chọc chó rồi, đáng yêu quá.”

Chó: "?"

Chủ nhân ơi có bị thần kinh không? Chó nhà mình vừa bị bắt nạt, bị mèo không rõ lai lịch bắt nạt đấy!

Mấy người cùng dắt chó cười nói với nhau.

Chủ chó: “Con mèo đó vẫn đeo vòng cổ màu đen.”

Bạn đồng hành: “Không hẳn giống vòng cổ, giống dây chuyền hơn. Nếu màu vàng kim thì giống trùm mèo đeo xích vàng rồi.”

Chủ chó: “Không biết mèo nhà ai mà bạo thế. Lỡ bị chó cắn thì sao?”

Bạn đồng hành: “Trông nó khá nhanh nhẹn, chắc không bị cắn đâu. Mèo biết trèo cây mà.”

Ít lâu sau đó, những người nuôi chó khác cũng chia sẻ chuyện hề chó bị mèo bắt nạt trong nhóm cộng đồng của khu dân cư, còn điểm danh xem hôm nay con mèo trắng đã đánh được bao nhiêu chó. Có người nhận ra báo thủ là mèo nhà Diệp Hiệt nên quây lại đùa giỡn, đòi anh phải "xin lỗi". Vài người có thông tin liên lạc của Diệp Hiệt còn gửi tin nhắn trêu anh.

Chủ mèo đã biết chuyện mèo nhà mình dằn mặt tất cả chó trong khu chưa?

Diệp Hiệt vừa họp xong, đọc tin nhắn chẳng hiểu gì hết, lập tức gọi cho mèo. Không ai trả lời. Anh đành hỏi trong nhóm chủ nhà:

"Có thật là mèo nhà tôi không? Có video hay ảnh gì không?"

Lập tức có người gửi video và ảnh chụp mọi góc độ bóng trắng vụt tới vả mặt chó rồi nhanh chóng biến mất.

"Trông không rõ lắm, nhưng đúng là mèo nhà cậu."

Lâu rồi Diệp Hiệt mới lại lên cơn đau tim. Chỉ từ cái bóng trắng mơ hồ anh cũng nhận ra ngay Đại Bạch nhà mình. Chẳng phải dạo này Lâm Thanh ngoan ngoãn hơn rồi à? Sao tự nhiên lên cơn quậy phá vậy? Quậy phá thì thôi đi, nhưng đừng có chơi ngu! Con chó mà đớp một phát thì mạng mèo còn hả?

Diệp Hiệt: "Xin lỗi, có bị thương không? Tôi sẽ thanh toán tiền thuốc men."

Những người nuôi chó nhiệt tình cười nói không cần.

Mèo dùng đệm thịt tát chó, con nào nhạy cảm thì sủa hai tiếng, con nào chậm chạp thì chả thèm cử động luôn. Tuy nhiên, cũng có vài người than phiền, nếu mèo ghẹo chó của mình thì chắc chắn sẽ chụp mèo đẹp hơn. Không có ngoại lệ, nhóm chủ chó đều có tính cách ôn hòa rộng lượng, nên chó nhà họ cũng giống vậy.

Diệp Hiệt đoán rằng mèo nhà mình cũng biết chọn chó hiền lành, người tốt tính để bắt nạt. Không hổ là mèo nhà mình. Dân mạng nói mèo giảo hoạt. Đúng là trong phương diện này Lâm Thanh thật sự giảo hoạt.

Diệp Hiệt day day thái dương.

Không biết mèo đang nghịch ngợm gì, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện. Anh phải hoàn thành công việc thật nhanh để về nhà sớm mới được. Diệp Hiệt quyết định tin vào năng lực của mèo yêu nhà mình, tiếp tục vùi đầu làm việc với tâm trạng bồn chồn bất an.

Ở trong khu, mèo sẽ không có cơ hội dũng cảm cứu người đâu nhỉ?

Khi Diệp Hiệt còn đang lo lắng thì mèo trắng đã lên cơn xong, đang nằm lười trên cành cây cao phe phẩy cái đuôi.

Đánh chó khi vui, đánh chó khi buồn, đánh chó khi giận.

Chó thúi là để đánh.

"Cẩn thận. An ninh khu này rất chặt."

Tai của Tô Đại Bạch đang nhắm mắt đung đưa đuôi ngủ trưa vểnh ngược ra sau, lắc hai cái.

"Nín! Có giám sát, bị quay bây giờ!"

"Đại ca yên tâm, nói nhỏ thế này không thu được đâu. Em nghiên cứu thiết bị ở đây rồi.”

Đôi tai của Tô Đại Bạch lại giật giật.

"Đại ca, hay buổi tối quay lại đi, trộm đồ ban ngày kỳ lắm.”

"Ban ngày đám ở đây đi làm gần hết, buổi tối về đủ thì mày trộm cc gì. Đã mặc quần áo giống nhân viên được thuê đến dọn dẹp rồi. Mày đéo hèn là xong chuyện.”

Tai Tô Đại Bạch lại vểnh ra sau, đôi mắt mở thành hình tam giác, cúi đầu chăm chú nhìn hai người đàn ông một béo một gầy mang theo dụng cụ dọn dẹp đi ngang qua gốc cây. Mèo đứng trên cành cây chằm chằm dõi theo kẻ khả nghi.

Hai người kia đều có dáng vẻ trung thực, mặc đồng phục và mang theo cả bộ dụng cụ vệ sinh. Không ai đi ngang qua để ý đến họ.

Tô Đại Bạch nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, núp vào bụi rậm, đi theo hai kẻ đó tới một biệt thự nhỏ trong góc khu. Tô Đại Bạch lượn một vòng quanh căn nhà nhỏ, phát hiện ra tất cả cửa sổ đều đóng kín mít không vào được, không khỏi thở hổn hển đập đập đuôi xuống đất.

Mèo cân nhắc xem có nên quay về gọi điện thoại bảo Diệp Hiệt xử lý việc này không.

"Này, nhanh lên, cẩn thận có người nhìn thấy bây giờ."

"Sắp rồi, khóa sắp mở rồi đây. Đại ca chắc chắn thứ cần lấy ở trong nhà hả?"

"Chắc. Khách tả vị trí chính xác rồi. Cứ quay video lại. Nếu đồ không ở đấy thì phắn lẹ."

"Được...mở rồi... ối?"

Tên béo vừa hé cửa ra, một quả cầu trắng vụt qua chân hắn nhảy vào nhà, biến mất trong chớp mắt.

"Cái quái gì!"

Tên béo kêu lên.

“Nín, nín họng!”

Tên gầy nhanh chóng bịt miệng tên béo.

“Chắc mèo chó gì đó, kệ nó, lấy đồ rồi đi.”

Tên béo lẩm bẩm: "Mèo chó gì? Sao đột nhiên nhảy vào?"

Tên gầy: “Có chó mèo vào nhà chẳng tốt hơn à? Chúng ta dọn dẹp trước rồi để chó mèo phá hoại, càng khó tra ra dấu vết.”

Tên béo gật đầu: “Đúng, vẫn là đại ca thông minh.”

Tên gầy: "Đừng nói nữa, nhanh lên."

Chúng rón rén bước vào nhà đóng cửa lại. Lấy bao giày và găng tay trong hộp dụng cụ vệ sinh ra đeo, kéo thấp mũ xuống, kéo cao khẩu trang lên, rồi lại rón rén vào phòng mà khách hàng đã nhắc đến.

Tuy nhà vắng người nhưng làm trộm vẫn cứ phải nhẹ bước chân.

Tô Đại Bạch núp dưới sofa, rình chúng với cặp mắt mèo sáng quắc.

Khi chúng bước vào phòng, khuôn mặt lông xù của Tô Đại Bạch lộ ra một nụ cười xấu xa giống con người.

Cánh cửa này mở từ trong ra ngoài.

Mèo trắng nép mình sát đất, lẻn tới cửa như một con sâu mèo, lặng lẽ ngó thử.Hai tên kia đang lục lọi ngăn tủ. Căn phòng này chỉ có một cửa sổ được bịt lại bằng song sắt.

Meo meo lại nở một nụ cười nham hiểm, lẻn vào góc hành lang biến thành người, ôm một chiếc tủ gỗ thịt to nặng khệ nệ đi qua, đá cánh cửa đóng lại rồi chèn tủ vào ngay trước khi hai kẻ trong phòng kịp phản ứng.

"Ê hê, Hôm nay Tô Đại Bạch lại làm mèo hăng hái giúp người."

Tô Lâm Thanh móc điện thoại di động ra.

Có trời biết tại sao cậu biến thành mèo mà vẫn giữ được quần áo, chìa khóa và điện thoại trong túi để có thể sử dụng lúc biến lại thành người.

"Alo? Xin chào chị cảnh sát, đây là số XX, dãy XX, khu XXX. Tôi nhìn thấy hai tên ngu ngốc vào nhà trộm đồ nên tôi lén đi theo và chặn chúng trong phòng rồi. Mọi người mau tới đi, tôi đang canh cửa đây!”

Tô Lâm Thanh đeo tai nghe Bluetooth, cất điện thoại vào túi, vừa trò chuyện với chị cảnh sát, vừa bê ghế sofa ra chặn cửa.

Phù phù phù, hôm nay là ngày mèo làm việc tốt đấy nhé. Mèo yêu tốt phải dũng cảm giúp người, tích lũy công đức thì mới có thể chung sống lâu dài với Mèo Lớn.

Còn đồ gì không dễ vỡ để chuyển không nhỉ? Đặt một cái tủ nhỏ trên sofa à?

"Yên tâm, không nguy hiểm đâu. Chúng ở trong phòng còn tôi ở ngoài. Tôi dùng tủ và ghế sofa chặn cửa lại để nhốt chúng. Tôi thấy cửa sổ căn phòng đó đã lắp song sắt rồi. Chúng chỉ có thể ra ngoài bằng cửa thôi.”

Ái chà, hai tên trộm ngu ngốc này khỏe ghê, đẩy được sofa và tủ dịch ra cơ đấy. Còn gì để chặn không nhỉ? Tô Lâm Thanh nhìn quanh và bê một chiếc sofa khác. Ấy, hết chỗ để rồi, phải xếp lại đống đồ này thôi.

"À? Mình có thể nhờ người tới giúp mà? Đúng rồi, sao lại không nghĩ ra nhỉ?"

Tô Lâm Thanh ngớ người.

Nhốt trộm xong rồi đi gọi đội an ninh của khu dân cư.

"Được rồi! Đi gọi bảo vệ thôi!"

Thấy cửa tạm thời kẹt, Tô Lâm Thanh sải bước ra khỏi nhà, đứng trên đường lấy hơi hét to:

“Ở đây có trộm! Tôi nhốt chúng trong phòng rồi. Anh bảo vệ mau đến giúp bắt trộm!"

Những người nhàn rỗi, thất nghiệp nhưng giàu có đang đi dạo: "?"

Hai tay Tô Lâm Thanh chắp thành hình loa trước miệng:

"Bắt trộm! Bắt lũ trộm ngu si!"

"Hả? Trộm ở đâu?"

"Đứa trẻ nhà Diệp Hiệt đây à?"

"Ồ, lâu rồi không thấy nhóc ra ngoài, Lâm Thanh bắt được trộm hả?"

"Đúng là cậu nhóc Tô Lâm Thanh dũng cảm hay giúp người của chúng ta. Kẻ trộm đâu? Cô thả chó ra cắn hắn!"

"Này Lâm Thanh, sao gần đây không thấy nhóc ra ngoài chơi?"

Các cô chú anh chị vây lại.

Tô Lâm Thanh cười tít mắt:

"Gần đây tôi ở nhà học tập, bận lắm luôn, hôm nay vừa ra ngoài đi dạo thì gặp phải đám trộm ngu ngốc, đã báo cảnh sát rồi."

Giáo sư Vương chen tới. Ông chưa có công vụ gì nên tạm dạy vài lớp ở trường rồi về nhà lười biếng.

"Ây dà, Lâm Thanh, lũ trộm ngu si ở đâu? Ủa, nhà lão Lý đây mà?"

Giáo sư Vương chen tới, ỷ vào quen biết mà xoa đầu Tô Lâm Thanh.

"Lão Lý? Là ông Lý mà tôi biết ư?"

Tô Lâm Thanh thắc mắc:

"Sao tôi chưa từng thấy ông Lý ở trong khu?"

Giáo sư Vương: “Hắn là tên cuồng nghiên cứu, ngày nào cũng đi sớm về muộn, thường xuyên ngủ ở trường, không thấy mặt hắn là bình thường. Đám trộm ngu si đâu rồi?”

Tô Lâm Thanh dẫn đám người hóng hớt vào nhà chỉ cửa phòng:

"Ở ngay phòng này. Ồ chúng khỏe thật, đẩy ra khe hở rồi."

Đám người tới hóng hớt kinh ngạc:

"Lâm Thanh, là nhóc chuyển đồ sao, khỏe ghê nhỉ. Ôi trời, mau đến giúp chặn cửa lại đi.”

Thế là họ đồng tâm hiệp lực lấp kín khe hở mà đám trộm mệt bở hơi tai mới đẩy ra được. Rồi người ngồi người tựa lên đồ đạc chặn ở cửa, tăng thêm gánh nặng cho lũ trộm.

"Trộm ngu, đừng vùng vẫy nữa, cứ ở đó đợi cảnh sát đến đi."

"Bạo gan lắm mới dám đến khu này trộm đồ, khu này có..."

"Đừng nói tên Tiểu Tô! Cẩn thận bị trả thù!"

"Đúng đúng. Hừ, có ông mi đây, ai dám đến trộm đồ!"

"Bảo vệ đâu? Sao vẫn chưa tới?"

Bảo vệ cầm gậy gộc và cào cỏ chạy tới:

“Tới đây, tới đây, trộm đâu rồi?”

Họ rất sốc khi nghe thấy một vụ trộm giữa thanh thiên bạch nhật. Nếu làm bảo an mà không thể đảm bảo an toàn cho khu biệt thự cao cấp này, nhẹ thì bị phạt tiền lương, nặng thì bị đuổi việc.

Cảm ơn cậu Tô Lâm Thanh nhà chủ tịch!

"Ở trong phòng."

Nhóm bảo vệ bối rối 囧 nhìn cánh cửa bị chặn. Họ nên canh gác ở đây hay vào trong bắt trộm?

Tô Lâm Thanh:

"Đợi ở đây đi, lỡ như chúng chống cự làm mọi người bị thương thì sao? Cứ chờ cảnh sát tới. Mọi người có muốn đánh bài không?"

Tô Lâm Thanh lấy ra một xấp bài tây. Trời biết sao trong túi cậu lại có bài tây.

"Được đấy, dù sao cũng rảnh rỗi."

"Chỉ mấy phút thôi, cảnh sát sẽ tới ngay, liệu kịp chơi xong ván không."

“Chơi rút bài đi, ai cũng chơi được.”

"Tôi mang bàn cờ tướng đến này."

“Chơi một ván đi!”

Tô Lâm Thanh giơ hai tay:

"Cho tôi chơi với, tôi biết chơi nè! Bây giờ tôi... thuộc lòng luật cờ tướng trong nước rồi, từng chơi trên mạng rồi nha!"

Văn nhân phải biết chơi cờ vây, đương nhiên cờ tướng cũng không thành vấn đề.

"Được rồi, chúng ta chơi thôi."

Giáo sư Vương dùng mông đẩy một ông già ra, chiếm giữ đầu bên kia của bàn cờ.

Lúc cảnh sát và giáo sư Lý vội vàng đến, nhà của giáo sư Lý đã chật kín người ngồi trên sàn, họ chơi bài tây, chơi cờ, khoe chó mèo và vây xem.

Giáo sư Lý nhìn ngôi nhà bừa bộn. Ờ, đúng thật là bị trộm.

“Kẻ trộm đâu rồi?”

Cảnh sát hỏi.

Mọi người chỉ vào căn phòng bị chặn, rồi hăng hái giúp cảnh sát chuyển đồ đạc linh tinh ra khỏi cửa.

Cảnh sát cẩn thận mở hé cửa: "Cảnh sát..."

Lời còn chưa dứt, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên. Cảnh sát né sang một bên, ánh sáng lập tức đuổi theo.

“Tránh!”

Tô Lâm Thanh kéo cảnh sát ra, nhảy lên đá bay con dao dài khỏi tay gã gầy gò.

“Đừng cản tao!”

Tên béo cũng cầm dao, hung dữ lao về phía đám đông.

Hắn biết chỉ cần bắt con tin thì cảnh sát sẽ không dám liều lĩnh, càng không dám nổ súng.

"Chết cho meo meo!"

Tô Lâm Thanh nhảy vυ't lên cao đá tên béo bay đập vào tường.

Người xem và cảnh sát: "Kung Fu Đông Hoàng?"~~~~

Chú thích:

1. Chắc giống ava động vật ẩn danh của gg á.

2. 猫猫虫: bugcat