Tham quan triển lãm thư họa xong, Tô Lâm Thanh kéo Diệp Hiệt đi hiệu sách mua rất nhiều sách, rồi xắn tay áo lên bắt đầu viết tiểu thuyết.
Bằng tất cả sự cưng chiều, Diệp Hiệt giúp cậu vận chuyển sách dù chỉ cần trả chút tiền là có thể đặt hàng về tận nhà. Vì sự bận rộn đánh lạc hướng Tô Lâm Thanh khỏi quá khứ u buồn nên Diệp Hiệt tình nguyện đóng vai người khuân vác.
Mang cả đống sách về nhà, Tô Lâm Thanh chiếm dụng phòng làm việc của sếp Diệp đang nghỉ phép, chuyên tâm đọc sách viết bút ký. Cậu viết thơ từ ca phú thật dễ dàng, nhưng vẫn cần nghiên cứu thêm để viết tiểu thuyết hiện đại.
Lúc này, Sếp Diệp lẽ ra phải bận rộn và mèo yêu Tô Lâm Thanh vốn nên ăn không ngồi rồi đảo ngược vị trí cho nhau. Diệp Hiệt pha trà Long Tỉnh Hồ Tây mà cậu thích nhất và giúp cậu sắp xếp sách vở ghi chú.
Anh tò mò không biết meo meo cả thèm chóng chán có thể kiên trì được bao lâu. Đợi bệnh lười của cậu tái phát, anh sẽ bảo cậu cung cấp tiểu sử nhân vật và sự kiện nổi bật của thời kỳ đó, thuê người viết tiểu thuyết dựa trên những tài liệu này, rồi để Tô Lâm Thanh hỗ trợ với danh nghĩa đồng tác giả hoặc cố vấn.
Chuyện này giống như quyết định quay phim rồi mới tìm biên kịch để viết kịch bản. Làm vậy vừa đáp ứng được yêu cầu của Tô Lâm Thanh vừa giảm bớt gánh nặng cho cậu, mà vẫn bảo vệ lòng tự trọng của meo meo.
Điều khiến Diệp Hiệt cực kỳ ngạc nhiên là chẳng biết nhờ nỗi oán hận sâu sắc hay tinh thần làm việc chuyên nghiệp mà Tô Lâm Thanh vẫn chăm chỉ viết lách đến tận khi cha mẹ Diệp tới quấy rầy hai người vào đêm giao thừa.
Tô Lâm Thanh vẫn chưa quen sử dụng bút cứng. Bút lông nhỏ giúp cậu viết nhanh hơn nhiều so với bút cứng. Diệp Hiệt đặt làm sổ viết theo chiều dọc cho Tô Lâm Thanh. Chỉ trong tháng này, lượng sổ cậu viết đã chất đầy một cái tủ nhỏ.
Lúc Cha Diệp ghé chơi, ông mở cuốn sổ của Tô Lâm Thanh dưới ánh mắt rêu rao tự mãn của Diệp Hiệt. Nét chữ tinh tế gọn gàng giống như sổ chữ mẫu thư pháp khiến người yêu thích thư họa như ông muốn ôm vào lòng nâng niu.
“Lâm Thanh thật sự rất giỏi, chữ đẹp quá đi mất.”
Mẹ Diệp cũng cảm thán:
“Ghi chép nhiều thế này mà chữ vẫn đẹp đến vậy.”
Tô Lâm Thanh đắc ý:
"Có thể coi con như người xưa xuyên tới hiện đại, đối với văn nhân cổ đại thì đây chỉ là kỹ năng cơ bản thôi."
Cha mẹ Diệp chụp vài bức ảnh cuốn sổ, quay cả video không lộ mặt Tô Lâm Thanh đang viết bút ký, rồi khoe khoang với bạn bè. Vòng bạn bè của họ vốn tràn ngập ảnh du lịch chứ hiếm khi đăng nội dung khác.
Nhìn thấy đống ảnh flex lóa mắt, người quen dồn dập hỏi thăm vì tưởng họ đang mua tranh chữ của một nhà thư pháp nổi tiếng nào đó.
Ông bà trả lời:
"Không, chỉ là bút ký của đứa nhỏ nhà tôi thôi. Nó viết bút lông từ nhỏ nên chỉ dùng được bút lông chứ không quen dùng bút cứng. Tôi quay video này để chê cười nó đó."
Người quen: "?"
Chê cười? Lại chém gió. Khoe đi, flex tiếp đi, cứ nói thẳng ra thì chúng tôi tiếc lời khen ngợi chắc? Giả vờ giả vịt.
Cha mẹ Diệp hiếm khi giả vờ. Chỉ cần làm trò chút, người quen sẽ hiểu ông bà rất thích hậu bối này. Họ thuận theo ý hai người mà khen ngợi hết lời, hỏi thăm đứa nhỏ có định tham gia cuộc thi hay mở triển lãm thư họa nào không.
Cha mẹ Diệp: “Không, thằng bé không thích giao du với người lạ nên tự mình viết chơi vậy đó, tôi chỉ đăng cho mọi người xem thử thôi.”
Người quen: “…”
Được rồi, hiểu rồi, không có mục đích gì cả, chỉ khoe khoang thuần túy thôi chứ gì!
Lần cuối cùng ông bà làm màu là lúc Diệp Hiệt kế thừa gia nghiệp, hai người khoe giấy chứng nhận nghỉ hưu tự cấp cho mình. Chẳng biết đứa nhỏ này là ai mà được hưởng đãi ngộ giống Diệp Hiệt.
“Lâm Thanh muốn làm tiểu thuyết gia à?”
Mẹ Diệp tiếc nuối vuốt ve mái tóc đen của cậu. Sao Lâm Thanh lại giấu đi mái tóc trắng muốt và đôi mắt uyên ương đáng yêu rồi?
Tô Lâm Thanh lắc đầu:
"Không, con muốn viết tiểu thuyết mắng người, mắng sướиɠ rồi thì thôi."
Mẹ Diệp: "Ai bắt nạt con mà khiến con tức giận đến vậy?"
Diệp Hiệt không muốn Tô Lâm Thanh nhớ lại chuyện buồn nên kéo cha mẹ sang một bên, kể họ nghe về lịch sử thế giới song song của Tô Lâm Thanh. Sắc mặt hai người ảm đạm, không khỏi thổn thức. Mẹ Diệp thở dài:
"Tội nghiệp Lâm Thanh quá. Cứ để thằng bé mắng cho nhẹ lòng."
Ngoài mắng ra thì Lâm Thanh đâu thể làm gì khác.
Diệp Hiệt gật đầu:
“Đợi em ấy viết xong rồi, con đầu tư làm thành phim để khán giả toàn quốc cùng mắng với ẻm.”
Làm hoàng đế, ngoài hưởng vinh hoa phú quý, phải tính đến tiếng tăm sau khi chết. Ô danh vang xa tới tận thế giới khác cũng không uổng phí “thành tựu văn võ” của các hoàng đế Nam Bắc Tống.
Thấy Diệp Hiệt đang nghiêm túc trút giận hộ Tô Lâm Thanh, ông bà hài lòng gật đầu. Dẫu đứa trẻ hơi trì độn về mặt cảm xúc thì hành vi của nó vẫn không chê vào đâu được.
Cha Diệp lại hỏi: “Rồi vẫn tìm Văn Tễ để quay phim à?”
Ông khẽ cau mày, rõ ràng vẫn còn hơi giận chó đánh mèo.
Diệp Hiệt: “Hắn không xứng.”
Tuy ghét Văn Tễ nhưng ông bà chẳng hiểu Diệp Hiệt nói gì, tới lúc anh cho họ xem đoạn tin nhắn với Văn Tễ.
Tô Lâm Thanh rất buồn vì Văn Tễ nói rằng mèo thật kinh tởm. (Văn Tễ: ???). Sang chấn kể từ ngày đó khiến Tô Lâm Thanh che giấu dáng vẻ mèo yêu và cải trang thành người thường, làm Diệp Hiệt sầu lo bấy lâu.
Thêm vào đó, dạo này Tô Lâm Thanh bận viết bút ký nên hành xử giống người bình thường chứ không bám dính Diệp Hiệt như trước nữa. Nếu cậu không làm mấy trò mèo, Diệp Hiệt sẽ càng sốt ruột hơn.
Hành vi mỗi ngày của Tô Lâm Thanh nhắc Diệp Hiệt rằng, sau khi hóa hình, cậu là người chứ không phải mèo. Suy nghĩ và hành động của cậu đều xuất phát từ bản tâm chứ không phải bản năng.
Bây giờ Diệp Hiệt nhìn Tô Lâm Thanh tóc đen mắt đen, thật khó để thầm nhủ ba chữ " mèo của tôi". Ngược lại, khi Tô Lâm Thanh hóa thành mèo nằm trên người anh, tâm trí anh sẽ nhắc nhở:
"Đây là người biến thành mèo."
Vấn đề lớn đến vậy, làm sao Diệp Hiệt không tức giận cho được?
Tất cả là lỗi của Văn Tễ!
Bởi vậy, Diệp Hiệt đã viết cả bài văn dài mắng Văn Tễ.
Anh ném tiền đầu tư cho hắn chỉ để quay mèo. Chỉ cần mèo đẹp là được, ai thèm quan tâm đến kỹ năng diễn xuất của diễn viên hay độ hoành tráng của cốt truyện và bối cảnh?
Phim nát hả? Phim nát là cái gì? Chính là thứ không đáp ứng nổi yêu cầu của nhà đầu tư đấy! Dù danh tiếng và doanh thu cao đến đâu, mèo không đáng yêu nghĩa là phim vô giá trị!
Không quay mèo cho đẹp thì đừng hòng xin thêm một xu nào nữa.
Văn Tễ ngu người khi thấy loạt tin nhắn này.
Quả thực Diệp Hiệt từng lấy mèo làm lý do đầu tư. Ban đầu, Văn Tễ dự định làm một bộ phim thần tượng tình yêu cung đình, cho cả đám mèo đáng yêu xuất hiện để câu giờ.
Nhưng Diệp Hiệt lại đưa quá nhiều tiền. Văn Tễ là kẻ có tham vọng sự nghiệp, với tiền đầu tư rủng rỉnh, đương nhiên hắn không hài lòng với phim thần tượng công nghiệp.
Đúng, hắn nhắm đến phim điện ảnh xuất sắc đòi hỏi kinh phí lớn.
Văn Tễ rất hài lòng với thành phẩm nên tưởng rằng Diệp Hiệt cũng sẽ hài lòng. Dù đầu tư phim vì mèo, chắc chắn Diệp Hiệt vẫn sẽ hài lòng hơn nếu phim có chất lượng tốt và doanh thu phòng vé cao.
Văn Tễ nhìn điện thoại vò đầu bứt tóc.
Tin nhắn của Diệp Hiệt khiến hắn liên tưởng tới nhà đầu tư của đoàn phim bên cạnh.
“Tôi đầu tư tiền là để các người quay minh tinh (meo meo) nhà tôi 360 độ không góc chết!”
"Nội dung? Cần gì nội dung? Quay thêm cảnh slow motion, quay cận mặt!”
"Nếu quay cảnh võ thuật thì phải tạo một tư thế đẹp mắt. Đúng, chính xác là tư thế đó. Minh tinh (meo meo) của tôi trông đẹp nhất trong tư thế và góc độ này!"
“Đừng có lảm nhảm với tôi về cốt truyện, logic, kỹ xảo, điện ảnh truyền hình gì hết! Tôi chỉ bỏ tiền để quảng bá cho minh tinh (meo meo) của công ty tôi thôi!”
Văn Tễ như bị sét đánh.
Từ khi bước chân vào ngành, hắn đã rất kén chọn, không hợp tác với những công ty chuyên quảng bá cho thần tượng, vì ghét tình huống này nên luôn gặp khó khăn khi mời gọi đầu tư.
Nào ngờ, dù đã đề phòng hết nước hắn vẫn gục ngã ở ải Sếp Diệp.
Ai mà ngờ được Diệp Hiệt lại là loại người đó! Hóa ra anh đầu tư không phải vì “muốn phim có yếu tố mèo” mà “chỉ đầu tư vì mèo” thôi?
Văn Tễ tự kiểm điểm sâu sắc.
Không ngờ khả năng thăm dò ý tứ qua lời nói và nét mặt hắn rèn luyện bao năm lại thất bại với Diệp Hiệt. Đây là thất trách của CEO một công ty giải trí.
Tuy nhiên, Diệp Hiệt cực hào phóng mà không hề chỉ tay năm ngón suốt quá trình làm phim, cũng không thuê những ngôi sao diễn tệ. Văn Tễ vẫn luyến tiếc nhà đầu tư này.
Yêu cầu của Diệp Hiệt chỉ là mèo. Hiện tại hắn đã nắm được cốt lõi của yêu cầu, sẽ không phạm sai lầm nữa! Hắn lập tức gửi cho Diệp Hiệt một bài văn xin lỗi dài ngoằng, cam đoan sẽ sửa kỹ xảo dựng mèo và tăng thêm đất diễn, cảnh nào có thể dùng mèo thật thì dùng mèo thật.
Văn Tễ: “Mèo thật dễ thương hơn mèo giả nhiều! Lạm dụng hiệu ứng là lỗi của tôi! Mèo giả không có cửa so với mèo thật. Sếp Diệp, tôi sai rồi. Làm ơn cho tôi thêm một cơ hội nữa, nhất định tôi sẽ quay phim thật tốt!”
Diệp Hiệt đưa bài văn của Văn Tễ cho Tô Lâm Thanh xem:
"Hắn đang xin lỗi."
Tô Lâm Thanh xoa xoa cổ tay hừ lạnh:
"Hứ, muộn rồi! Dám nói mèo ghê tởm, sớm muộn tui cũng bắt chuột ném lên giường hắn!"
Diệp Hiệt hỏi: “Không phải em sợ chuột à?”
Tô Lâm Thanh: "..."
Tô Lâm Thanh: “Tui mua hamster nhét lên giường hắn.”
Diệp Hiệt: “Chắc hắn không sợ đâu, em có thể ném sâu bọ.”
Tô Lâm Thanh: "Sâu thì hơi bẩn..."
Diệp Hiệt: “Tôi mua sâu bột* cho em, em tha túi chưa mở ném lên giường hắn.”
Cha mẹ Diệp: "Dừng, dừng lại. Diệp Hiệt! Đừng có dạy hư Lâm Thanh!"
Diệp Hiệt đang thích thú trêu mèo vì tìm lại được cảm giác nuôi mèo hình người. Nào ngờ sự ngăn cản của cha mẹ đá anh về với ảo giác “sống chung với người có thể biến thành mèo” đầy đáng sợ.
Diệp Hiệt bất mãn: "Cha mẹ, thời tiết ấm lên rồi, hai người đi du lịch vòng quanh thế giới tiếp đi."
Hai ông bà nhìn nhau, mỗi người nắm lấy một cánh tay của Tô Lâm Thanh.
"Được, chúng tôi đưa Lâm Thanh đi cùng. Dù sao anh cũng phải đi làm, Lâm Thanh ở nhà dễ buồn chán. Ba người chúng tôi vừa hay đi chơi cùng nhau.”
Tô Lâm Thanh: "?"
Chẳng biết sao khi có cha mẹ ở cạnh, mông mèo nằm yên cũng trúng đạn.
Dù Diệp Hiệt chưa quen với Tô Lâm Thanh hiện tại thì vẫn không đời nào để cha mẹ đưa cậu đi. Vừa học hết lớp 8, Diệp Hiệt đã "đuổi" bố mẹ ra khỏi nhà, thậm chí không đón Tết Nguyên tiêu cùng họ.
Trước khi đi, cha mẹ Diệp tranh thủ ôm meo meo chụp rất nhiều ảnh, cũng mang đi nhiều bức tranh chữ của meo meo làm quà tặng cho bạn bè, rồi nắm tay nhau hí hửng rời đi.
Tô Lâm Thanh đút hai tay vào túi nhìn ông bà đi vào lối kiểm tra an ninh sân bay, cậu cảm thán:
“Tình cảm của cha mẹ tốt ghê á, thật ngưỡng mộ.”
"Ừ."
Diệp Hiệt hơi bứt rứt nhìn Tô Lâm Thanh cách mình nửa gang tay. Anh mới phát hiện ra mình thực sự nhớ mèo yêu tóc trắng Tô Lâm Thanh, vì mèo yêu Lâm Thanh nhất định sẽ dựa sát vào vai anh nói:
"Tình cảm của chúng ta còn tốt hơn."
Rồi anh sẽ nhắc cậu rằng mối quan hệ của họ khác với chúng ta.
"Diệp Hiệt, anh ngơ ngẩn gì thế?"
Tô Lâm Thanh nghiêng đầu nhìn Diệp Hiệt.
"Nếu anh không nỡ xa họ thì bảo họ ở lại chơi đến Tết Nguyên tiêu, rồi cùng đi xem lễ hội đèn l*иg. Chắc chắn họ sẽ đồng ý đó."
Diệp Hiệt: "Không phải, về nhà thôi."
Tô Lâm Thanh kéo tay áo Diệp Hiệt:
"Không về đâu! Dân mạng bảo sân bay có một tiệm đồ ngọt với số lượng món giới hạn siêu ngon luôn!"
Diệp Hiệt bất lực:
"... Lại là dân mạng."
Tại sao thế giới này lại có đám dân mạng tác oai tác quái như vậy?
"Được."
Diệp Hiệt để mặc Tô Lâm Thanh nắm cánh tay kéo đi, cơn bứt rứt trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
…
Về tới nhà, Tô Lâm Thanh tiếp tục nghiên cứu sách vở.
Diệp Hiệt ngồi một bên cũng nghiên cứu kiến
thức tài chính, các sự kiện lớn trong và ngoài nước, đồng thời quan sát tập đoàn của mình từ nhiều kênh khác nhau.
Tô Lâm Thanh tự ấn định thời gian giải lao. Giải lao xong, cậu sẽ chơi máy tính và điện thoại. Ở góc độ mà Diệp Hiệt không quan sát được, Tô Lâm Thanh mở diễn đàn, tiếp tục hỏi dân mạng.
Chiến lược như xa như gần có hiệu quả tốt! Bây giờ chủ mèo bắt đầu rầu rĩ rồi!
Phản ứng của độc giả cũng tốt! Tôi nên làm gì tiếp đây!
Lại huy động góp ý của dân mạng để viết sách thôi!
Tô Lâm Thanh dựa vào Diệp Hiệt, khẽ nhếch môi gian xảo.
Diệp Hiệt ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Cậu dụi dụi má vào vai anh:
"Hơi mệt mỏi, nhưng không sao, tui kiên trì được."
Dụi một hồi, Tô Lâm Thanh ngồi thẳng dậy, tiếp tục học tập.
Diệp Hiệt muốn an ủi mèo, bàn tay vừa giơ lên
nửa chừng thì Tô Lâm Thanh lại tự tách ra. Anh lưỡng lự rồi bỏ tay xuống, càng thêm sầu lo.
Tô Lâm Thanh vừa đọc sách vừa lén liếc anh, khóe miệng càng nhếch lên khoái chí hơn. Dân mạng thật tuyệt vời! Trên đời sao lại có những sinh vật nhiệt tình và dễ thương như dân mạng chứ!
Khi Văn Tễ cho Diệp Hiệt và Tô Lâm Thanh xem bộ phim sau chỉnh sửa, Diệp Hiệt đã đi làm trở lại.
Tô Lâm Thanh không có nhiều ý kiến với bản dựng lần này. Mèo có nhiều đất diễn, tuy không thể so sánh được với cậu nhưng vẫn tính là dễ thương. Đặc biệt là những cảnh có mèo thật, trông đáng yêu hơn mèo nhà nhiều.
Tô Lâm Thanh sờ sờ mặt rồi biến thành mèo, đi tới đi lui trước tấm gương lớn quan sát bản thân thật kỹ càng. Trước đây, mèo luôn say mê nhan sắc tuyệt trần của meo meo đáng yêu trong gương và cho rằng mình thật hoàn mỹ. Bây giờ Tô Đại Bạch đang tìm kiếm những phần khó coi của mình.
"Sao vậy?"
Diệp Hiệt đang chuẩn bị đồ đi làm thì phát hiện ra meo meo buồn bã ngồi xổm trước gương.
Tô Đại Bạch ngẩng đầu: "Meo."
Tui không làm biểu cảm giống người nữa thì sẽ dễ thương hơn phải không?
Diệp Hiệt sững sờ. Anh bế mèo lên, xoa đầu nhéo nhéo tai mèo:
“Em làm gì cũng rất đáng yêu. Vẫn băn khoăn chuyện con mèo giả trong phim à?”
Tô Đại Bạch tựa đầu vào tay Diệp Hiệt, ôm cổ anh bằng hai chân trước.
Diệp Hiệt:
“Không chỉ mèo, biểu cảm con người lố quá cũng rất khó coi.
Tôi nói thứ trông giống người mà không phải người sẽ mang tới cảm giác khó chịu. Điều này cũng có thể áp dụng cho mèo. Quá giống mèo mà không phải mèo cũng gây khó chịu. Nhưng em là mèo thật, cũng là người thật.”
Diệp Hiệt bế mèo vào phòng làm việc, bật máy tính lên tìm bừa một bộ phim hài cổ điển. Biểu cảm khoa trương của diễn viên thực sự khó coi. Ngoài ra còn có một số "biểu cảm biến dạng" xấu xí trong hoạt hình.
Diệp Hiệt vuốt ve gáy mèo: “Đúng không?”
Tô Đại Bạch lại dụi dụi lòng bàn tay Diệp Hiệt: “Meo.”
Thấy tâm trạng của Tô Đại Bạch tốt lên, Diệp Hiệt tranh thủ bóp đệm thịt mèo thêm một lúc.
Tô Đại Bạch lật người phơi bụng mềm ra. Xoa đi, hít đi. Hôm nay anh làm tui hài lòng, tui cho phép anh.
Diệp Hiệt chỉ xoa bụng Tô Đại Bạch, không bú mèo.
Sự hiện diện của "Tô Lâm Thanh" ngày càng mạnh mẽ, khiến anh cảm thấy mình thật quá biếи ŧɦái khi vùi mặt vào bụng mèo bú mèo.
Tô Đại Bạch suy nghĩ một lát, lật người cúi đầu: "Meo."
Nếu quá xấu hổ khi hít bụng thì hít gáy đi. Khi Thú Hai Chân không bú được bụng mèo thì sẽ bú gáy mèo.
Diệp Hiệt: “…”
Anh thật sự bị mèo nhìn thấu rồi.
Dưới sự mời mọc nhiệt tình của Tô Đại Bạch, Diệp Hiệt miễn cưỡng hít một hơi để không làm tổn hại đến lòng tự trọng của mèo. Mùi mèo đặc trưng xộc vào mũi, lập tức xua tan nỗi lo lắng, bất an bấy lâu nay của anh.
Diệp Hiệt chợt giác ngộ, dạo này anh kỳ lạ như vậy là vì chơi mèo không đủ. Gần đây Tô Lâm Thanh biến thành người đọc sách viết bút ký. Đừng nói tới chuyện hóa thành mèo cho anh hít, dù cậu ở hình người cũng hiếm khi cọ anh.
Anh không thể ôm hay bú mèo, chỉ có thể nhân lúc làm công cụ trao đổi hơi thở mà hun hun mèo. Đây có phải cuộc sống của người nuôi mèo không? Nghĩ kỹ xem, trước khi bị mèo phớt lờ anh từng sống như thế nào?
Diệp Hiệt nhớ đến tháng ngày chưa quá lâu nhưng dường như đã cách cả một đời. À, anh từng ôm chặt mèo vào lòng mà mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để. Diệp Hiệt lập tức ỉu xìu. Bây giờ mèo đã hóa hình, không thể làm thế được nữa.
“Meo?”
Meo meo nghiêng đầu. Tại sao Thú Hai Chân lại không vui sau khi bú mèo? Tô Đại Bạch đứng dậy, xòe đệm thịt hồng phấn mềm mại ra giẫm giẫm lên mũi Diệp Hiệt.
Người ta nói bàn chân của mèo tiết ra một loại hormone khiến con người cảm thấy vui vẻ. Hôm nay chân mèo vừa được lau rất sạch sẽ, Mèo Lớn ngửi đi này.
Diệp Hiệt bắt lấy chân mèo, tâm tình bình tĩnh trở lại.
Mèo lúc ngoan ngoãn đáng yêu có thể đánh bại mọi thiên sứ và thần linh. Sếp Diệp ngang ngược hoàn toàn rơi vào cái bẫy dịu dàng và ngọt ngào của mèo, quên sạch chuyện biếи ŧɦái hay không, vùi đầu vào bụng mèo bú cho đã ghiền.
Lên án đạo đức gì đó, đợi sạc năng lượng mèo xong rồi nói.
Sếp Diệp vò đã mẻ lại sứt*.
Buổi tối, Tô Lâm Thanh đổi thành tóc trắng mắt uyên ương, lại rúc vào vòng tay Diệp Hiệt.
Diệp Hiệt ôm mèo hình người nói:
"Hôm nay không biến tóc đen mắt đen nữa à."
“Meo, thi thoảng mèo muốn lười biếng.”
Tô Lâm Thanh ôm lấy cổ Diệp Hiệt, dụi mái tóc trắng mềm mại vào cằm anh, đôi mắt hai màu tỏa sáng long lanh:
“Dạo này meo meo rất ngoan ngoãn biết điều đúng không nà?”
Diệp Hiệt: "Ừ..."
Được mèo hình người bám dính, Diệp Hiệt bỗng hơi cảm động.
Tô Lâm Thanh kêu meo một tiếng: "Thế thì meo meo muốn phần thưởng."
Diệp Hiệt hỏi: “Phần thưởng gì?”
Tô Lâm Thanh nghiêm túc nói: "Tui muốn hun hun. Lần này là lên trán."
Nói xong, Tô Lâm Thanh nhắm mắt lại, ngẩng đầu:
"Mau, khen thưởng."
Diệp Hiệt: "..."
Hình như lúc trước đúng là anh hôn trán và tai để thưởng cho mèo. Không sai, đây chính là mèo nhà mình. Meo meo biến từ người về mèo rồi.
Diệp Hiệt trịnh trọng hôn lên trán Tô Lâm Thanh:
"Cảm ơn Lâm Thanh dạo này rất ngoan ngoãn. Nhưng ở nhà em có thể tùy ý nhé."
Được hôn xong, Tô Lâm Thanh mỉm cười dụi cằm Diệp Hiệt:
"Hông thèm, tui rất ngoan đó."
Thỉnh thoảng tỏ ra dịu ngoan sẽ khiến Mèo Lớn cảm thấy cô đơn đó nha. Nếu Diệp Hiệt không cô đơn, nhất định sẽ lại kiếm cớ không chịu hun hun. Cậu nép vào ngực Diệp Hiệt, anh cũng sẽ cằn nhằn rằng bây giờ cậu là người chứ không phải mèo, không thể ngủ trong lòng anh được.
Sếp Diệp nào biết được âm mưu nham hiểm ẩn giấu dưới dáng vẻ ngốc nghếch ngọt ngào của Tô Meo Meo. Anh còn tưởng rằng cuối cùng meo meo đã tích lũy đủ nhân tính nên muốn trở thành một người chín chắn hiểu chuyện.
Tuy rất cảm động nhưng Diệp Hiệt lần nữa bày tỏ hy vọng Tô Lâm Thanh không cần miễn cưỡng bản thân.
"Ứ muốn!"
Tô Lâm Thanh làm mặt quỷ với Diệp Hiệt,
"Trời ơi Mèo Lớn phiền phức quá, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm!"
Diệp Hiệt: "Ừ."
Vâng, đi ngủ thôi, ngày mai tôi còn phải đi làm để nuôi mèo.
Diệp Hiệt tắt đèn, lắng nghe hơi thở nhẹ và nông của Tô Lâm Thanh, nhanh chóng chìm vào giấc mơ.
Trong mơ, Tô Meo Meo kêu rằng không thể biến thành người hay mèo được nữa. Diệp Hiệt nhìn cậu sốt ruột chạy vòng quanh với đôi tai mèo trên đầu và cái đuôi mèo sau lưng. Rồi cậu lao vào vòng tay anh nói có một cách để biến trở lại, chính là...
Sáng hôm sau, Diệp Hiệt vừa mở mắt đã lao ngay vào phòng tắm.
Tô Lâm Thanh lật người, bàn chân trắng mềm thò ra khỏi mép chăn, tiếp tục ngủ ngon lành. Đêm qua cậu lén hôn Mèo Lớn, nhưng chắc chắn Mèo Lớn không biết đâu.
Diệp Hiệt tắm rửa, đánh răng, ăn sáng và gọi mèo dậy.
Tô Lâm Thanh càu nhàu đi tắm rửa, đánh răng, ăn sáng, tiễn Diệp Hiệt đi làm, rồi vào thư phòng tiếp tục học tập.
Một năm mới, một ngày mới, sinh hoạt như thường lệ lại bắt đầu.
Song Diệp Hiệt không đến thẳng công ty mà đến một bệnh viện tâm lý uy tín bảo mật cao.
Sắc mặt Diệp Hiệt sa sầm:
"Chào bác sĩ, vấn đề của tôi hơi khó mở lời, hình như tôi có tâm tư vô lý với mèo của mình."
Bác sĩ: "?"
À chuyện này, sở thích cá nhân là tự do của mỗi người mà? Nên an ủi bệnh nhân như thế này phải không nhỉ?
Bác sĩ sững sờ một lát rồi chỉnh kính:
"Thưa ngài, ngài bị triệu chứng này bao lâu rồi? Đối với con mèo nào cũng vậy sao?"
Diệp Hiệt chợt nhớ ra không thể tiết lộ chuyện mèo yêu nên sửa lời:
“Chỉ với mèo nhà tôi thôi. Thật ra, đó là một thiếu niên được tôi nuôi dưỡng như mèo…”
Tay bác sĩ đặt lên điện thoại, bắt đầu cân nhắc xem nên gọi cảnh sát luôn hay thu thập thông tin trước rồi mới gọi cảnh sát.
Thế mà có một kẻ biếи ŧɦái phạm pháp dám tìm đến bác sĩ tâm lý để tự thú?~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Hiệt: Mèo không xấu, chỉ là bị nhân cách hóa quá thôi.
Đạo diễn: Mèo quá giống người sẽ khiến người ta khó chịu.
Văn Tễ: Quả thực, mèo quá giống người hơi ghê ghê.
…
Diệp Hiệt: Lâm Thanh, Văn Tễ nói mèo thật ghê tởm!
Văn Tễ: ? ? ?~~~~
Chú thích:
Sâu bột: Sâu mealworm là thức ăn xanh vô hại, giàu chất dinh dưỡng cho những loại vật nuôi trong nhà như chim, cá cảnh, bò cạp, các loại gia súc.
破罐子破摔 (tục ngữ): Vò đã mẻ lại sứt. Ẩn dụ cho những thiếu sót, sai lầm, không sửa chữa, để chúng chạy theo ý mình hoặc cố tình phát triển theo chiều hướng xấu hơn. Thể hiện thái độ bất cần, hành động tùy tiện, không cần cố gắng, không cầu tiến.