Mèo Vì Anh Mà Rầu Thúi Ruột

CHƯƠNG 36: TỚI XEM MEO MEO MẮNG NGƯỜI ĐI!

Dằn mặt Văn Tễ xong, Tô Lâm Thanh lại hòa nhập với đoàn phim như chưa có chuyện gì xảy ra, như thể nói ghét Văn Tễ chỉ là một trò đùa.

Văn Tễ ôm hy vọng mong manh:

“Vừa nãy chỉ là nói đùa thôi à?”

Sắc mặt Tô Lâm Thanh sa sầm:

"Tôi ghét anh, biến đi, không thèm tiếp anh."

Nhân viên đoàn phim cười ha hả:

"Đúng đúng đúng, Sếp Văn tấp vào lề đi. Lâm Thanh ghét anh rồi."

Văn Tễ: "?"

Diệp Hiệt cho Văn Tễ một ánh mắt thương hại. Nhân vật chính của thế giới trong truyện này thấp kém vậy đấy, phải nhảy vực mới khá hơn được.

Tô Lâm Thanh ôm đống đồ ăn vặt đoàn phim và quản lý cấp cao của công ty Văn Tễ đưa cho, ngồi trong phòng chiếu phim xem bản dựng thô. Xem xong, mặt mày cậu bí xị.

Văn Tễ rất nghiêm chỉnh trong công việc, lại còn lừa cả đống vốn đầu tư của Diệp Hiệt. Từ diễn viên đến kỹ xảo hình ảnh và âm nhạc đều vượt tiêu chuẩn trung bình, chỉ cần đạo diễn không lên cơn lúc cắt dựng thì phim này có thể lọt vào hàng ngũ xuất sắc của năm nay.

Thế nhưng Tô Lâm Thanh không đến xem phim mà xem con mèo dựa theo nguyên mẫu là mình. Vì ngân sách dồi dào nên phần lớn cảnh mèo trong phim đều sử dụng kỹ xảo đặc biệt. Nhìn con mèo nháy mắt ra hiệu, Tô Lâm Thanh suýt bị sự xấu xí chọc cho rơi nước mắt. Cậu không thể tin nổi:

"Diệp Hiệt đã cho cả đống tiền mà anh lại bôi ra con mèo xấu như thế? Còn dám nói nó dựa trên nguyên mẫu là... mèo nhà tôi?!"

Văn Tễ: “Cũng đâu đến nỗi… Tiền sếp Diệp đầu tư được sử dụng vào nhiều mục đích, không chỉ riêng mèo. Mèo chỉ là một phần rất rất nhỏ thôi.”

Một con mèo thì tốn bao nhiêu tiền đâu chứ?

Tô Lâm Thanh bất mãn: "Mèo xấu cỡ đó, phim này còn ý nghĩa gì nữa?"

Văn Tễ dở khóc dở cười:

“Bộ phim này nói về âm mưu chiến tranh và tình yêu, không phải về mèo. Huống hồ, chúng tôi nghiêm túc làm hiệu ứng đúng theo nguyên mẫu rồi, hẳn là không xấu mà ."

Tô Lâm Thanh: “Con mèo mắt lồi toét miệng cười cỡ đó mà anh nói không xấu?”

Diệp Hiệt vỗ nhẹ vai cậu để ngăn cơn phẫn nộ:

"Không phải xấu đâu, là vì kỹ xảo sử dụng phương pháp biểu đạt cường điệu của phim cổ tích phương Tây, khiến biểu cảm của mèo bị nhân cách hóa quá mức."

Đạo diễn vân vê cằm:

“Chính xác. Có lẽ do hiệu ứng thung lũng kỳ lạ* đấy? Tuy mèo đáng yêu nhưng biểu cảm quá giống người sẽ gây ra khó chịu. Cần phải chỉnh sửa hiệu ứng mô phỏng này. Sếp Văn nghĩ thế nào?”

Văn Tễ âm thầm tính toán tiền còn dư. Bây giờ làm lại hiệu ứng thì chi phí quảng bá sẽ hụt đi nhiều.

Đạo diễn: “Chỉ cần sửa những chỗ biểu cảm mèo quá cường điệu, chưa tới mười cảnh, sẽ không tốn nhiều tiền đâu. Biểu cảm mèo quá khoa trương sẽ khiến khán giả bỏ về”.

Ít hơn mười cảnh? Thôi cũng được.

Văn Tễ: "Được rồi, sửa đi. Tôi cũng thấy biểu cảm mèo mà giống người cứ ghê ghê. Lâm Thanh, tôi... Ủa?! Lâm Thanh, vẻ mặt đó là sao vậy?"

Mặt Tô Lâm Thanh đờ đẫn như vừa bị giáng một đòn nặng nề.

"Không... không sao, tôi không sao."

Cậu gượng cười.

"Chỉ là người hơi khó chịu, Diệp Hiệt, tui muốn về nhà."

Diệp Hiệt lo lắng liếc nhìn Tô Lâm Thanh:

"Cảm thấy khó chịu à? Đến bệnh viện nhé?"

Tô Lâm Thanh lắc đầu, nhẹ nhàng kéo tay áo anh:

“Tui muốn về nhà.”

"Được rồi."

Diệp Hiệt tưởng rằng cơ thể cậu không ổn vì lý do siêu nhiên nên vội đưa cậu đi.

Trên đường về, Tô Lâm Thanh cúi đầu ủ rũ cực kỳ uể oải. Diệp Hiệt rất lo lắng, gặng hỏi thế nào cậu cũng lắc đầu không đáp, khiến anh sợ gần chết. Về tới nhà, Diệp Hiệt sốt ruột hỏi:

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?"

Tô Lâm Thanh ngẩng đầu, rồi cúi đầu, bĩu môi, mãi mới chịu nói nguyên nhân mình trằm kẽm:

"Diệp Hiệt, anh cũng ghê tởm chuyện mèo cư xử quá giống người à?"

Đầu Diệp Hiệt tràn ngập nghi vấn: "Hả?"

Tô Lâm Thanh khẽ cắn môi vô cùng tủi thân:

"Hiệu ứng thung lũng kỳ lạ... Tui lên mạng tra thử rồi."

Diệp Hiệt ôm trán hít sâu vài hơi :

"Tôi còn tưởng cơ thể em bị làm sao... Em đòi về nhà chỉ vì chuyện này à?"

Diệp Hiệt bực mình. Con mèo này có biết suýt dọa chết anh rồi không?

Tô Lâm Thanh khịt mũi: ““Chỉ vì chuyện này” á? Chuyện này rất quan trọng đó!”

Diệp Hiệt nhìn thấy Tô Lâm Thanh ấm ức đến mức nước mắt chực trào, bèn thở sâu vài hơi rồi ôm cậu vào lòng vỗ lưng nhè nhẹ:

"Đừng nghĩ quá nhiều."

Tô Lâm Thanh túm lấy ngực áo, vùi mặt vào ngực Diệp Hiệt:

“Vừa nãy mọi người nói vậy còn gì.”

Diệp Hiệt định an ủi thì sững sờ phát hiện ra cậu đang run rẩy trong lòng mình.

Lâm Thanh... đang buồn và sợ hãi ư?

Diệp Hiệt nhớ đến đống phim tình cảm nhân yêu có kết cục bi thảm được đánh giá cao. Khi yêu quái trong phim chưa lộ thân phận thì người xung quanh rất thích chúng. Một khi bại lộ, mọi người đều la hét đánh đuổi dù trước đó chúng luôn làm việc tốt.

Diệp Hiệt nhẹ nhàng vuốt ve tóc gáy Tô Lâm Thanh, dần hiểu vì sao cậu lại có phản ứng mạnh đến thế. Lúc đó anh chưa nghĩ đã nói, lỡ làm cậu tổn thương mất rồi. Dù bây giờ giải thích rằng anh không cố ý thì vướng mắc trong lòng cậu cũng chẳng biến mất được. Ngón tay anh nhẹ nhàng chải tóc cậu, tựa như đang an ủi một con mèo.

Tô Lâm Thanh dần bình tĩnh lại bởi kỹ thuật nựng mèo điêu luyện của Diệp Hiệt, cậu nói như đang tự an ủi mình:

“Chắc chắn không phải anh ghét tui đâu, chỉ là chê con mèo giả trong phim quá xấu. Tui ngoan xinh yêu thế này cơ mà, sao có người ghét tui được. Dân mạng đều thèm mèo nhà họ biến thành người, mèo hóa hình người chắc chắn sẽ càng được hoan nghênh hơn.”

Diệp Hiệt đợi Tô Lâm Thanh tự an ủi xong mới nói:

"Lâm Thanh, em có biết chuyện Diệp Công thích rồng không?"

Thân thể Tô Lâm Thanh run bần bật, cậu dang rộng hai tay ôm chặt lấy lưng Diệp Hiệt: "Tui không biết!"

Diệp Hiệt: "E rằng rất nhiều người sợ động vật sở hữu hình dáng con người. Họ sẽ sợ hãi những chủng loài hoàn toàn khác biệt có ngoại hình tương tự với mình, bao gồm cả yêu quái hoặc người ngoài hành tinh."

Tô Lâm Thanh siết chặt vòng tay.

Diệp Hiệt nhẹ nhàng vỗ gáy cậu:

"Nhưng tôi không phải người bình thường."

Tô Lâm Thanh đột nhiên ngẩng đầu, suýt nữa đυ.ng phải cằm anh.

Diệp Hiệt nghiêm túc nhìn vào đôi mắt uyên ương xinh đẹp của cậu:

"Tôi không phải người bình thường và em cũng không phải mèo yêu bình thường. Nhân loại và yêu quái khác sống chung với nhau thế nào không liên quan gì đến chúng ta cả."

Tô Lâm Thanh chăm chú nhìn Diệp Hiệt bằng đôi mắt mèo uyên ương thấu suốt khác hẳn với loài người.

"Chúng ta ở cùng nhau mấy năm rồi, tôi là người như thế nào? Có phải luôn đối xử tốt với em không? Sao phải rút ra kết luận từ trải nghiệm của người khác?"

Diệp Hiệt buông tay ra, gõ nhẹ vào trán cậu thay cho hình phạt.

Thỉnh thoảng Tô Lâm Thanh gây sự, chẳng hạn như ngẫu nhiên kéo đồ vật hoặc cố gắng cắn anh lúc cắt móng mèo, Diệp Hiệt sẽ gõ nhẹ vào trán mèo như một hình phạt.

Thế là Tô Lâm Thanh biết Diệp Hiệt sắp bực.

Diệp Hiệt hiếm khi tức giận, nên lúc anh giận, cậu sẽ cúi đầu nhận lỗi theo phản xạ: "Meo, tui sai rồi."

Diệp Hiệt bị phản xạ đó của cậu chọc cười. Anh hiếm khi bị chọc cười, nụ cười kiểu đó rất nhạt và chóng qua. Chỉ mèo nhà anh mới thường xuyên được ngắm nụ cười của anh.

Cũng bởi vậy mà Diệp Hiệt bị người ngoài hiểu lầm, anh thực sự cần xem xét lại bản thân một chút.

"Biết sai là tốt rồi."

Diệp Hiệt xoa xoa tóc cậu mạnh hơn.

Tô Lâm Thanh ra sức lắc đầu:

"Diệp Hiệt, anh không ghét chuyện tui hóa hình thật hả? Nhưng anh cứ chê tui hoài."

Diệp Hiệt nghiêm túc giải thích:

"Ranh giới thân mật giữa người với mèo khác người với người. Tôi sẽ cảm thấy tội lỗi."

Tô Lâm Thanh cũng nghiêm túc hỏi:

“Sau này tui giống người hơn, anh vẫn cứ đối xử với tui như mèo được hông?”

Diệp Hiệt nói chắc như đinh đóng cột: "Được"

Anh biết rõ câu trả lời này không thể chứa chút do dự nào.

Tô Lâm Thanh mỉm cười. Đôi lông mày vốn hơi nhíu lại dần giãn ra, mắt ngọc càng lấp lánh hơn.

"Tui tin anh."

Tô Lâm Thanh nắm tay Diệp Hiệt nũng nịu:

"Tui không muốn về nhà nữa, muốn ra ngoài chơi cơ. Chúng ta đi xem lễ hội đèn l*иg được hông?"

Diệp Hiệt: “Chưa có lễ hội đèn l*иg.”

Tô Lâm Thanh lắc lắc tay Diệp Hiệt:

"Thế nên đi đâu chơi? Lại đi bắt nạt Văn Tễ à?"

Diệp Hiệt: "Không phải lúc trước em nói muốn xem triển lãm thư pháp và hội họa lưu động toàn quốc của viện bảo tàng sao? Vẫn còn sớm, chúng ta có thể ăn trưa ở gần bảo tàng rồi đi xem triển lãm."

Tô Lâm Thanh: “Nhưng tui nghe nói triển lãm thư họa cần phải đặt trước.”

Diệp Hiệt: "Đan Tiêu là một trong những nhà tài trợ của triển lãm lưu động này".

Tô Lâm Thanh giơ ngón cái lên cho anh:

"Mèo Lớn thật lợi hại!"

Diệp Hiệt gật đầu nhẹ.

Thường thôi, chẳng lợi hại lắm. Không có chút năng lực thì làm sao dám nuôi mèo?

Diệp Hiệt: "Diện mạo của em quá nổi bật. Đeo kính màu nâu trà tôi vừa đặt làm cho em vào."

Tô Lâm Thanh móc ngón trỏ về phía Diệp Hiệt:

"Không cần đâu, lại gần hơn đi."

Tuy hơi cảnh giác với trò tinh nghịch của mèo nhưng Diệp Hiệt vẫn xích lại gần.

Tô Lâm Thanh vòng tay qua cổ Diệp Hiệt, hơi nhón chân lên.

Đồng tử Diệp Hiệt khẽ dao động, tay anh đặt lên vai cậu suýt đẩy ra theo phản xạ. Do dự một lúc, anh thầm niệm trong đầu “chỉ là trao đổi hơi thở mà thôi”, “ẻm đang chơi xấu”, “bình tĩnh, đừng để ẻm đắc ý”, rồi hạ tay xuống giữ chặt eo cậu.

Mấy phút sau, Tô Lâm Thanh thở hổn hển tách ra:

"Tui còn tưởng anh sẽ đẩy ra."

Diệp Hiệt giả bộ điềm nhiên: "Sẽ không."

Tô Lâm Thanh hừ một tiếng rồi lẩm bẩm:

"Ham muốn ăn thua của đàn ông thật đáng sợ."

Rõ ràng cậu đã nhận thấy nhịp tim của anh tăng tốc, thân thể thì nóng lên, thế mà vẫn giả vờ. Cậu nhắm mắt, thân thể tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt, tóc dần dần đen lại. Khi cậu mở mắt ra, tóc và lông mày đã chuyển sang màu đen, còn mắt thì nâu sẫm.

Diệp Hiệt không giả bộ điềm tĩnh nổi nữa:

"Lâm Thanh, em..."

Tô Lâm Thanh nhét hai tay vào túi, quay mặt sang một bên:

“Tui tích lũy đủ hơi thở rồi, miễn cưỡng có thể sử dụng một chút linh lực, lượng linh lực này chỉ đủ duy trì mười hai tiếng.”

Mười hai giờ, gần nửa đêm.

Diệp Hiệt cảm thấy rất kỳ lạ khi thấy Tô Lâm Thanh trút bỏ ngoại hình lạ lẫm của mèo yêu, hoàn toàn biến thành một người bình thường. Lúc trước, Diệp Hiệt chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra "đây là mèo của mình."

Mái tóc trắng và đôi mắt màu đá quý xanh vàng khiến cho vẻ đẹp của cậu trở nên mê hoặc, là một sự hiện diện cực kỳ bắt mắt. Vừa đổi màu tóc và mắt giống người bình thường, dù đường nét vẫn giữ nguyên thì cảm giác tồn tại cũng đã giảm đi, không làm người ta choáng ngợp hay ngạc nhiên nữa.

Diệp Hiệt nhìn dáng vẻ quen thuộc của Tô Lâm Thanh, mơ hồ dâng lên chút cảm giác xa lạ trái với lẽ thường. Lúc cậu tiến lên nắm tay anh, thân thể anh bỗng cứng đờ, thậm chí hơi dè dặt.

Tô Lâm Thanh lẩm bẩm:

"Gì thế? Tui vừa mới cải trang chút anh đã không nhận ra nữa?"

Diệp Hiệt vội nắm tay cậu:

"Không, chỉ hơi ngạc nhiên. Em có biết phép thuật khác không?"

Tô Lâm Thanh lắc đầu: "Cố hết sức mới có thể cải trang chút.”

Diệp Hiệt: “Sử dụng linh lực có ảnh hưởng đến sức khỏe không?”

Tô Lâm Thanh lại lắc đầu: "Không. Linh lực tui dùng đều là phần dư từ việc duy trì hình dạng con người."

Diệp Hiệt giơ tay lên, do dự vài giây rồi vuốt ve mái tóc đen của Tô Lâm Thanh. Chẳng biết có phải lầm tưởng của anh không, mái tóc đen này dường như chắc khỏe và giống tóc nam giới bình thường hơn. Tựa như mèo yêu trước mặt đã hoàn toàn biến thành người thường. Nhận thức này làm Diệp Hiệt cảm thấy lạ lẫm.

"Tui đói òi."

Tô Lâm Thanh bĩu môi.

"Sao? Anh không hài lòng với dáng vẻ này à?"

Diệp Hiệt: "Hài lòng."

Anh dẫn cậu ra ngoài, tạm thời dằn xuống chút khó xử trong lòng. Chẳng biết có phải do thay đổi ngoại hình không mà hành vi của cậu cũng giống người hơn. Vẫn rất thân thiết nhưng sẽ không cố tình bám dính lên người anh bất kể tình huống trước ánh mắt của người khác. Hành động thân mật nhất chỉ là nắm tay.

Ăn xong, hai người cùng đi dạo trong bảo tàng. Tô Lâm Thanh thì thầm khoe khoang học vấn uyên bác về thư pháp và hội họa của mình, nhưng Diệp Hiệt không nghe lọt chữ nào, tầm mắt cứ vô thức dán lên mặt cậu.

Trút bỏ bộ dáng mèo yêu, sự hiện diện của Tô Lâm thanh giảm đi nhiều trong mắt người ngoài, song lại mạnh mẽ đến lạ thường đối với Diệp Hiệt. Những lần cậu dính lấy anh trước kia mang tới cảm giác tương tự với ôm một con mèo trắng to; bây giờ lại như có người lạ đang dắt tay anh, khiến toàn thân anh bứt rứt. Nhưng không phải chán ghét hay bài xích, tạm thời anh vẫn chưa hiểu rõ cảm giác này là gì.

Anh chỉ đành che giấu tâm trạng rối bời của mình và đối xử với cậu y như trước, để cậu khỏi suy nghĩ nhiều. Cậu vừa bị tổn thương vì câu nói "mèo quá giống người trông rất ghê", nếu anh cư xử bất thường sẽ làm cậu càng buồn hơn.

Khoan đã, ai nói "mèo giống người trông ghê" nhỉ?

Diệp Hiệt và đạo diễn chỉ nói “có thể khiến người ta khó chịu” chứ chưa từng thốt ra chữ “ghê tởm”? Diệp Hiệt cau mày.

Là Văn Tễ!

"Sao thế?

Tui làm phiền anh à?"

Tô Lâm Thanh dè dặt:

"Tui không nói nữa nhé?"

Diệp Hiệt lắc đầu: "Không, tôi đang nghĩ đến chuyện khác. Em giải thích rất hay, tôi học được rất nhiều thứ."

Tô Lâm Thanh nhếch mép, kiêu ngạo nói:

"Trình độ thưởng thức thư họa của tui cũng được thầy truyền cho đó. Anh đang nghĩ tới chuyện gì ghê lắm hả? Cau mày chặt quá? Nói tui biết đi, tui giúp anh trút giận. Nửa đêm tui sẽ bắt chuột nhét lên giường hắn."

Diệp Hiệt: "Em đùa hay nghiêm túc?"

Tô Lâm Thanh đảo mắt hừ nhẹ:

"Nếu tui nghiêm túc thì sao?"

Diệp Hiệt gật đầu: "Được."

Mắt cậu ngừng liếc quanh: “Hở?”

Diệp Hiệt: “Văn Tễ làm kỹ xảo tệ cỡ đó mà vẫn đòi tôi đầu tư nhiều hơn. Tôi cảm thấy bị lừa, hắn là đối tác tồi tệ. Tôi sẽ hỏi địa chỉ nhà hắn, rồi buổi tối em đột nhập vào ném chuột lên giường hắn."

Tô Lâm Thanh chết lặng: "Ớ?!"

Diệp Hiệt : “Em bảo giúp tôi trút giận mà?”

Tô Lâm Thanh: "Trò này..."

Diệp Hiệt thở dài: "Thì ra em chỉ nói mồm thôi."

Tô Lâm Thanh lập tức vỗ ngực:

"Nam tử Hán đại trượng phu! Tui nói giúp anh trút giận thì sẽ trút giận giúp anh! Gửi địa chỉ đây!"

Chỉ là trèo tường và cửa sổ thôi chứ gì? Tô Đại Bạch tui có vuốt mèo mạnh mẽ thì sợ gì ai?

Diệp Hiệt bật cười, xoa xoa mái tóc đen của Tô Lâm Thanh:

"Tôi chỉ trêu em thôi, sao mà để em đến nhà hắn được? Nhỡ đâu fan cuồng trốn trong nhà hắn làm em bị thương thì sao?"

Tô Lâm Thanh hất phăng bàn tay Diệp Hiệt, vừa vuốt tóc vừa nói:

"Hắn không xui xẻo đến vậy chứ?"

Diệp Hiệt: "Không nói chắc được, hợp tác nốt lần này rồi chúng ta tránh xa hắn ra. Đề phòng hắn lại liên lụy đến chúng ta."

Tô Lâm Thanh nghiêm túc gật đầu: "Ò."

Sau khi biết Văn Tễ là “nhân vật chính của số mệnh”, cậu không muốn tiếp xúc nhiều với hắn nữa. Là yêu quái, cậu biết loại người này rắc rối đến mức nào.

Diệp Hiệt: "Ngắm tranh chữ tiếp đi. Trong đây có tranh hay chữ nào em hiểu rõ không? Hình như văn nhân cổ đại rất thích sưu tầm tranh và chữ cổ."

Tô Lâm Thanh lắc đầu: “Quả thật cha có sưu tầm một ít tranh chữ từ thời nhà Đường, triển lãm này không có.”

Diệp Hiệt: “Có tranh chữ của cùng một người không?”

Tô Lâm Thanh: "Có. Cha sưu tầm chữ của Nhan Chân Khanh."

Tô Lâm Thanh nhìn vào bức "Tế Điệt Tặng Tán Thiện Đại Phu Quý Minh Văn” của Nhan Chân Khanh:

"Bản thảo này được Hoàng cung nhà Tống cất giữ. Cha và thầy tui đã may mắn được chiêm ngưỡng nó."

Tô Lâm Thanh tự tin rằng, cậu mà làm quan trong triều nhất định sẽ được hoàng đế đánh giá cao và có cơ hội xem "Tế Điệt Tặng Tán Thiện Đại Phu Quý Minh Văn".

Tài phiệt cỡ sếp Diệp cũng phải hít một hơi:

"Nhà em... nhà em sưu tầm chữ của Nhan Chân Khanh?"

Tô Lâm Thanh hỏi: "Sao vậy?"

Diệp Hiệt: “Không ngờ nhà em giàu có như vậy.”

Tô Lâm Thanh khinh thường:

"Xin hãy gọi nhà tui là thanh cao quý phái. Hành thư của thầy tui cũng nổi tiếng như Nhan Chân Khanh vậy..."

Cậu nhìn quanh phòng triển lãm. Những vị khách khác đều lặng lẽ xem hoặc thì thầm thảo luận, mải mê đắm chìm trong thế giới của riêng họ, không để ý đến người xung quanh.

"Nếu thế giới này có thầy của tui, nhất định "Hàn Thực Thϊếp" của ổng cũng sánh ngang với “Tế Điệt Văn Cảo".

Tô Lâm Thanh ngập ngừng, thôi không nên thổi phồng thầy quá kẻo ổng lại nhìn đời bằng lỗ mũi:

“Vẫn hơi kém một chút. Xếp thứ hai là “Tế Điệt Văn Cảo”*, thứ ba là "Hàn Thực Thϊếp"*, tuyệt nhất chắc chắn là “Lan Đình Tự”*.

Diệp Hiệt hơi bó tay với màn tâng bốc thầy của cậu:

“Triều đại của em ở sau thời Hậu Chu, từ thời Tống đến hiện đại sẽ có thêm rất nhiều triều đại khác, liệu thầy em còn xếp thứ ba không?"

Tô Lâm Thanh hất cằm kiêu ngạo:

"Chắc chắn rồi! Thầy tui cực giỏi luôn!"

Diệp Hiệt càng tò mò về người thầy và thời đại mà cậu từng sống:

“Có người tài giỏi như thế thì Đại Tống chắc hẳn là một triều đại rất cường thịnh.”

Suy cho cùng Đại Tống là triều đại thay thế nhà Hậu Chu, tương đương với triều Nghiêu ở thế giới này. *

Vào cuối thời Đường, các phiên trấn bị chia cắt và rơi vào cuộc giao tranh giữa “Ngũ Đại Thập Quốc”. Nhà Hậu Chu là triều đại cuối cùng trong “Ngũ Đại”.

Hoàng đế thứ hai của Hậu Chu, Sài Vinh kiệt xuất đã đánh bại Hậu Thục phía tây, Nam Đường phía nam và nước Liêu phía bắc.

“Dùng mười năm khai phá thiên hạ, mười năm nuôi dưỡng bách tính, mười năm đạt đến thái bình” và thống nhất Hoa Hạ.

Sài Vinh xuất thân từ gia đình danh giá ở núi Nghiêu, Hình Châu, lập ra "Triều Nghiêu" sau khi thống nhất thiên hạ, lưu danh "Nghiêu Thái Tông" vào sử sách.

Giới sử học gọi Đường Thái Tông - Lý Thế Dân và Nghiêu Thái Tông - Sài Vinh là "hai vị Thánh Quân Thái Tông của Đông Hoàng"

Tô Lâm Thanh nói rằng nhà Tống thay thế nhà Hậu Chu, trở thành vương triều thống nhất Trung Nguyên. Vậy thì vị hoàng đế sáng lập nhà Tống chắc hẳn tài giỏi hơn Nghiêu Thái Tông phải không?

“Cường thịnh ư…”

Tô Lâm Thanh đã biết lịch sử của thế giới này nên không muốn nhắc đến triều đại của mình. Cậu cứ né vòng vo, thật ra nỗi thương tâm khi nhắc đến cha mẹ và sư môn chỉ là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng nhất là mèo vẫn cần thể diện đó!

So với nhà Nghiêu thì nhà Tống thực sự đáng xấu hổ. Là tiến sĩ của nhà Tống, Tô Lâm Thanh chỉ muốn che mặt mèo. Nhưng vòng vo vài lần, cậu bỗng thở dài, không lảng tránh nữa.

"Cường thịnh... Ờm, về mặt văn hóa cũng khá cường thịnh."

Tô Lâm Thanh lúng túng:

"Những mặt khác..."

Nghiêu Thái Tông của thế giới song song này chính là vị hoàng đế chết trẻ nhà Hậu Chu, cũng là quân vương của hoàng đế lập nên nhà Tống chúng tôi sao? *

Tô Lâm Thanh kể từ cái chết trẻ của Sài Vinh tới cuộc binh biến Trần Kiều lập nên nhà Tống, chuyện dùng rượu tước binh quyền, chuyện bóng nến tiếng rìu của Tống Thái Tông, chuyện xe lừa thần tốc sông Cao Lương, và lời răn “sùng văn, ức võ”...

Tống Chân Tông, Tống Nhân Tông... Sau khi người thân và bạn bè của Tô Lâm Thanh lần lượt qua đời, cậu không thể buông bỏ nhà Tống mà những người thân thiết âu lo tới tận lúc chết. Thi thoảng thức dậy, cậu vẫn dõi theo vương triều suy yếu này.

Cho đến năm xảy ra mối nhục Tĩnh Khang kia.

Tô Lâm Thanh bị đả kích trầm trọng, liền ẩn cư nơi núi sâu rừng già, ngủ vùi lúc tỉnh lúc mê, đôi khi lại lang thang khắp thế gian. Cậu chứng kiến Bắc Tống trở thành Nam Tống, thấy Nam Tống ngày càng mục nát, sau đó bị sự hỗn loạn của thời không đá tới thế giới song song.

Tô Lâm Thanh đút hai tay vào một cùng ống tay áo theo thói quen, làm bộ dạng meo meo suy đoán, tiu nghỉu nói:

“Sau khi tui rời đi, có lẽ Nam Tống cũng tàn lụi rồi. Dù triều đại tiếp theo là Kim hay Nguyên, cuộc sống của người Hán ở Trung Nguyên chắc hẳn sẽ rất khó khăn”.

Diệp Hiệt càng nghe càng thừ người ra, lúc lâu sau anh mới nói:

“Vùng đất Hoa Hạ ở thời không của em cũng chẳng dễ dàng gì.”

Tô Lâm Thanh gật đầu.

Diệp Hiệt: “Thế cuộc thiên hạ, chia cắt lâu ắt sẽ hợp lại. Thế giới em từng sống nhất định sẽ tốt hơn trong tương lai.”

Tô Lâm Thanh: "Có lẽ vậy. Nghĩ nhiều làm gì nữa? Tui đã rời đi rồi, cha mẹ sư môn đều đã về với cát bụi từ lâu, tui quan tâm đám thú hai chân khác làm gì, tui cũng đâu phải người."

Tô Lâm Thanh tỏ ra thoải mái nhưng thanh âm vẫn nặng nề.

Cậu rất ghen tị với thời không này, mặc dù là thần dân và còn là tiến sĩ của nhà Tống, nhưng nhà Tống thực sự kém xa nhà Nghiêu, Tống Thái Tông chẳng xứng xách giày cho Nghiêu Thái Tông.

À, mà Tống Thái Tông vốn là bề tôi của Nghiêu Thái Tông, chắc là không có tư cách xách giày cho Nghiêu Thái Tông thật.*

“Em có muốn viết lại chuyện xưa của thời đại mình không?”

Diệp Hiệt nhìn vẻ mặt hoài niệm của Tô Lâm Thanh và đề nghị: “Ngay cả khi chỉ là thế giới trong sách, vẫn có thể khiến người thời đại này biết đến.”

Hai mắt Tô Lâm Thanh sáng lên:

"Để mọi người cùng mắng đám hoàng đế ngu ngốc của Đại Tống ư?"

Diệp Hiệt: "...Ừ."

Tô Lâm Thanh xắn tay áo lên, hưng phấn bừng bừng:

"Được! Mắng chết bọn hắn!"

Mắng người là môn học bắt buộc của văn nhân! Hãy chờ đón “bút pháp xuân thu” của meo meo. ~~~~

Wi: EQ Sếp Diệp dồn hết vào nịnh mèo rồi :)))

Chap này ngâm hơi lâu vì em phải đi nghiên cứu tên nhân vật, triều đại lịch sử, mong là ko nhầm lẫn ở đâu.

Chú thích:

Có ti tỉ thứ phải chú thích ở cái chương này nên iêm quyết định từ bỏ cho nhẹ đầu. Vì nghĩ bà con vào đọc truyện vô tri hề hước để giải trí, mình iêm đao khộ là dc r, chap này đủ lú chưa? :))))

Ai muốn đọc chú thích thì bình luận nha, em cũng tra cứu và viết giải thích rồi, chỉ không đăng thôi, tại dàiiiiiiiii vc á.