Trước đó chị Thạch Lựu cũng từng phát sinh quá nhiều sai lầm khi thi đấu theo nhóm, nhưng bởi vì mọi người đều ngầm nói chỗ dựa đằng sau chị ta cứng rắn, bối cảnh hùng hậu, cũng không có ai chính diện phát sinh xung đột với chị ta.
Nhưng chị Thạch Lựu cứ ba lần bốn lượt gây rối như vậy, sự khoan dung của các tuyển thủ đối với chị ta đã vượt qua giới hạn. Chất chồng lên, không thể nhịn được nữa, lần này mới cuối cùng bùng nổ ra nên mới công kích tập thể.
Chị Thạch Lựu bị mắng, ngoài mặt rất tức giận, rất ấm ức, nhưng trong lòng lại hết sức không chấp nhận.
Đội đỏ thua thì thua, dù sao người bị loại bỏ tuyệt đối sẽ không phải là chị ta.
Chỉ cần hậu kỳ chỉnh sửa tốt là biến thành tất cả tổ viên xa lánh chị ta bắt nạt chị ta. Chị ta ngược lại có thể giành được lòng đồng tình của phần lớn quần chúng. Đến lúc đó, không chỉ hơi hot, có khi chị ta còn có thể lên hot search nữa.
Chị Thạch Lựu thầm cân nhắc lợi hại, lúc này mới to gan cãi nhau với bọn họ. Chị ta không chỉ không thành tâm nhận sai, ngược lại còn châm ngòi người khác, ý đồ kích động cơn tức của càng nhiều người.
Nếu có người thật sự không nhịn được, ra tay với chị ta, vậy càng thú vị. Đáng tiếc, chị ta nghĩ rõ hay.
Bên kia, tuy rằng Tô Quân Quân lười để ý đến chị Thạch Lựu đáng đánh đòn này, nhưng vẫn phải chú ý đến toàn cục. Cô đi đến trước nồi sườn, nhìn nước canh đang sôi sùng sục trong nồi, cầm muôi múc một ít cẩn thận nếm thử, lúc này mới quay người lại nói với mọi người.
“Sườn này còn có thể cứu vãn được, để em làm cho. Mọi người nhanh chóng nắm chặt thời gian, hoàn thành đồ ăn trên tay, đừng sai lầm nữa, đội đỏ của chúng ta không thua.”
Đáng lẽ mọi người đều cam chịu, chuẩn bị bỏ qua thi đấu, nghe Tô Quân Quân nói như vậy, lập tức không thèm quan tâm đến chị Thạch Lựu nữa. Lại mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, bắt đầu quay đầu tiếp tục làm đồ ăn mình phụ trách.
Chỉ có chị Thạch Lựu bị bỏ lại đó, tiến cũng không được lùi cũng không xong.
Chị ta thình lình ngẩng đầu nhìn về phía Tô Quân Quân, đáy mắt còn mang theo một chút thù địch. Vốn là một cơ hội tốt để lên hot search, lại bị Tô Quân Quân phá hủy như vậy.
Ai có thể ngờ, Tô Quân Quân giống như đằng sau có ánh mắt, quay đầu lại đối diện với tầm mắt của chị ta.
Ánh mắt trong veo kia của Tô Quân Quân giống như hai đầm nước lạnh cong cong, giống như trong nháy mắt đã nhìn thấu chị Thạch Lựu, vừa như thể đang cảnh cáo chị ta đừng làm ra chuyện dư thừa gì nữa.
Dưới cái nhìn chăm chú bình thản kia, chị Thạch Lựu vô thức dời tầm mắt đi. Trong khoảng thời gian sau đó, chị ta không phạm phải sai lầm gì nữa.
Trải qua nỗ lực tập thể của đội đỏ, cuối cùng hoàn thành tất cả món ăn trước khi thi đấu kết thúc.
Ngay sau đó chính là bày đồ ăn lên trên ô cửa sổ đồ ăn, chờ nhân viên của tòa nhà Phỉ Thúy đến ăn cơm.
Nếu như nhân viên cảm thấy tương đối hài lòng với đồ ăn ở bên nào thì có thể đặt khay ở khu vực chỉ định. Cuối cùng thống kê số lượng khay của hai đội đỏ lam, quyết ra thắng bại.
Quy tắc trận đấu không có gì khác bình thường, Đổng Giai Nam bên chỗ đội lam kia đã bắt đầu dựa vào thả thính để kéo khách.
Bên đội đỏ, chị Thạch Lựu hiển nhiên không đề cập đến, cũng không một lòng với mọi người. Mọi người vừa thương lượng, bên đội lam kia có hotgirl mạng, bên bọn họ cũng có cô gái xinh đẹp giá trị nhan sắc cao, để Tô Quân Quân đứng ở cửa sổ giúp đỡ múc cơm cho mọi người.
Để Tô Quân Quân đảm nhiệm linh vật, cô không có ý kiến gì. Nhưng mà thả thính như Đổng Giai Nam, tùy tiện gọi người khác là anh zai chị gái thì cô lại không làm được. May mà các tổ viên khác cũng không có ý kiến gì.
Hơn nữa, chỉ dựa vào diện mạo của Tô Quân Quân, bên bọn họ cũng không chịu thiệt.
Ngay khi Tô Quân Quân đang bận rộn múc cơm cho người ta, cửa nhà ăn đột nhiên xôn xao lên, Tô Quân Quân lại bận rộn đến không có cả thời gian ngẩng đầu lên liếc nhìn.
Lập tức đã có người bảo nhường đường, một người đàn ông cao to tiến lên phía trước, cầm phiếu cơm, đưa tới trước mặt Tô Quân Quân, mở miệng nói: “Cho tôi một phần sườn.”
Nhìn ngón tay trắng nõn thon dài, nghe giọng nói quen thuộc, Tô Quân Quân ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo chính là zai đẹp cô đã gặp ở trong thang máy.
Tuy rằng lúc này cách nhau một lớp kính, nhưng trong ánh mắt của zai đẹp tràn đầy thiện ý dịu dàng.
Tô Quân Quân hơi rung động, chỉ tiếc lúc này không phải là thời điểm tốt để nói chuyện phiếm ôn chuyện cũ, bên cạnh còn có quay phim đang quay nữa.
Tô Quân Quân chỉ đành phải kiềm chế tâm tư, nói với zai đẹp: “Sườn om dưa cải này tương đối chua, hay lại thêm một phần thịt lợn xé măng, măng tươi, giòn lại ngon miệng.”
Zai đẹp rất nhã nhặn liếc nhìn phần măng kia, lại giống như không có việc gì hỏi: “Đó cũng là món cô nấu à?”
“Ừm.” Mặt Tô Quân Quân hơi nóng lên.
Zai đẹp nhanh chóng nói thêm: “Vậy lại thêm một phần măng.”
Tô Quân Quân lặng lẽ múc nhiều thêm chút cho zai đẹp, lại hỏi: “Anh ăn bao nhiêu cơm?”
“Bốn lạng đi.” Zai đẹp hàm hồ nói.
Phút chốc cơm đã múc xong, zai đẹp bưng khay cơm đi xa, Tô Quân Quân vẫn liếc nhìn thêm mấy lần, không biết lần sau đến khi nào mới có thể tiếp xúc gần gũi với zai đẹp.
Vào lúc này, một chú già trông thật to lớn đi tới, Tô Quân Quân nhìn thấy hơi quen mắt, tạm thời không nhớ nổi đã gặp người này ở đâu.
Chú già này nhìn tất cả đồ ăn một lần, lúc này mới mở miệng nói: “Cho tôi ba bát to bốn lạng cơm, măng và sườn mỗi loại ba phần.” Nói xong lấy ra ba phiếu cơm.
Tô Quân Quân khựng lại, nhanh chóng múc xong cơm cho chú này. Lúc đưa khay ra, cô lại nhìn bụng người ta.
Xem ra, trong cuộc sống có thể gặp được vua dạ dày ở khắp nơi, ông Mao hàng xóm tính là một người, chú già mặc âu phục nhìn quen mắt trước mặt này cũng coi như là một người.
Tiếp xúc nhiều với các vua dạ dày này, Tô Quân Quân tập mãi thành quen.
Nhìn vẻ mặt hơi khϊếp sợ của cô nhóc kia, Hùng Tuấn Thanh oán thầm: “Chút lượng cơm như vậy thôi đã bị dọa giật mình? Đến sau khi kết hôn, lúc nấu cơm cho chồng và các con, vậy phải làm thế nào?”
Hùng Tuấn Thanh vừa nghĩ, mỗi tay cầm một khay cơm, vững vàng đi đến chỗ đối diện chủ tịch Bạch, ngồi xuống.
Anh ấy mới vừa lấy đũa ra, chuẩn bị hưởng thụ bữa trưa vui vẻ, chủ tịch Bạch lại đột nhiên lấy một cặp l*иg cơm to ra, thản nhiên liếc nhìn Hùng Tuấn Thanh.
Hùng Tuấn Thanh lập tức buồn bực.
Thiếu gia này đúng là, sĩ diện, cứ muốn giả nhã nhặn ở trước mặt em gái, che giấu lượng cơm. Hiện giờ hay chưa, không đủ ăn, lại vô sỉ cướp đồ ăn của cấp dưới, như vậy là việc của người làm sao?
Định không cho, nhưng thằng nhãi chủ tịch Bạch này lại không hề để ý đến tình cảm cùng tộc, dùng ánh mắt uy hϊếp anh ấy.
Đến mức như vậy sao? Sắp thành như gửi thư khiêu chiến kìa.
Chẳng còn cách nào, Hùng Tuấn Thanh không đánh lại đối phương, cuối cùng đành phải uất ức múc măng và sườn của mình vào trong cặp l*иg cơm của chủ tịch Bạch.
Sau khi cống hiến một phần cơm, chủ tịch Bạch còn chê không đủ, Hùng Tuấn Thanh khẽ cắn môi, lại đổ vào thêm một phần. Lúc này chủ tịch Bạch mới thu hồi tầm mắt, ăn sạch đồ ăn trên khay của mình.
Dưới cái nhìn soi mói u oán của Hùng Tuấn Thanh, chủ tịch Bạch chậm rãi buông đũa, cầm khay bỏ hai phiếu cho đội đỏ, tiện thể nhận được ánh mắt cảm kích của cô em. Sau đó rời khỏi nhà ăn.
Lưu lại Hùng Tuấn Thanh cay đắng, uất ức ăn xong phần cơm trưa của mình, bụng vẫn đói, xách cặp l*иg cơm lớn của chủ tịch Bạch về.
Khi rời khỏi nhà ăn, tự nhiên bỏ sáu phiếu cho cô em.
Cô em này chẳng những không cảm kích, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào cặp l*иg cơm lớn trong tay anh ấy vài lần, giống như đang nói: Ăn không hết còn lấy phần, rất thích chiếm hời của công ty vậy.
“…” Nhất thời, Hùng Tuấn Thanh thật sự thấy buồn bực.
Anh ấy trở về lập tức gửi báo cáo cho tộc trưởng, xin đổi việc, không biết có còn kịp không?
Cho dù đến công trường bê gạch cũng tốt hơn đi bên cạnh chủ tịch Bạch đấy!
Thiếu gia Bạch Cẩm Hạo này, thật sự quá khó hầu hạ!
Sau khi tất cả nhân viên của tòa nhà Phỉ Thúy sắp ăn xong, đếm số lượng khay, đội đỏ lại nhiều hơn đội lam một ít.
Nhất thời, tất cả đội viên của đội đỏ đều rất phấn chấn, bọn họ vây lấy Tô Quân Quân. Trong lòng mọi người đều rõ ràng trận đấu này ít nhiều nhờ vào cố gắng xoay chuyển tình thế của Tô Quân Quân, nếu không chị Thạch Lựu giày vò như vậy, chắc chắn vô vọng.
Chỉ còn lại một mình chị Thạch Lựu đứng đó, cũng không biết đang nghĩ gì, giống như chị ta vốn không phải là thành viên của đội đỏ vậy.
Dựa theo quy tắc, bên đội lam bị loại hai thành viên, chị Thạch Lựu tiếp tục làm cẩm lý của mình, lại thành công vào vòng trong.
Tô Quân Quân thậm chí không nhịn được nghĩ, cũng không biết người chống lưng cho chị Thạch Lựu cứng rắn cỡ nào, tiếp tục như vậy, có khi chị ta thật sự có thể tiến thẳng đến trận chung kết?
Sau khi giải tán, vào thang máy, cũng không có người khác, Tô Quân Quân nói chuyện đã xảy ra trong trận đấu cho Trần Xung Xung.
Trần Xung Xung nổi giận tại chỗ: “Cái gì, chị ta giội một chậu nước rửa rau lên người cậu? Còn làm hỏng món sườn? Như vậy mà tổ của cậu vẫn thắng?”
Tô Quân Quân thở dài: “Tôi cũng không biết người này từ sáng đến tối nghĩ cái gì nữa?”
Trần Xung Xung hừ lạnh: “Còn có thể nghĩ gì nữa, không phải là tạo ra chút xì căng đan, tuyên truyền thành danh chứ sao?”
Tô Quân Quân nhíu mày nói: “Theo lý thuyết, cho dù chị ta thật sự không biết nấu ăn, cũng không thiếu tiền, tham gia cuộc thi nấu ăn như này làm gì? Đi sang bên cạnh tham gia tuyển chọn nhân tài chẳng phải tốt hơn sao?”
Trần Xung Xung nhìn cô thật sâu, không nhịn được nói: “Xem ra cậu thật sự chẳng biết gì cả. Được rồi, để tôi nói cho cậu.”
Lúc này, lòng tò mò của Tô Quân Quân cũng bị khơi gợi lên.
Trần Xung Xung khơi dậy hứng thú của cô xong, lúc này mới nói: “Tôi nghe nói kênh trực tuyến Thúy Trúc định quay một bộ phim mạng đề tài nấu ăn vào cuối năm, nếu như ai giành được hạng nhất trong cuộc thi nấu ăn lần này, có khi sẽ có cơ hội tham gia vào quay bộ phim mạng này. Nếu không, cuộc thi nấu ăn, việc gì còn cần thiết lập bỏ phiếu độ phổ biến chứ?”
Tô Quân Quân lại không cho là thế, thuận miệng nói: “Quay phim gì đó đâu phải đơn giản như cậu nghĩ? Tùy tiện tìm một người là có thể diễn, vậy còn cần đến những người tốt nghiệp học viện điện ảnh chính quy này làm gì?”
Trần Xung Xung khϊếp sợ nhìn cô, mở miệng nói: “Trời ơi, Tô Quân Quân, cậu từ trên núi xuống hả? Hiện giờ rất nhiều bên truyền thông đều quay phim. Đầu tư ít, chi phí hiệu ứng đặc biệt thấp, thậm chí chẳng cần đến ngôi sao gì, phim mạng sau khi post lên đột nhiên gây sốt trên diện rộng không phải là số ít có được không hả?”
Nói xong, Trần Xung Xung tiện tay chỉ vào một biển quảng cáo ở ven đường, còn nói thêm: “Cậu nhìn xem, chẳng phải Trần Thiên Kỳ dựa vào một bộ phim học đường nên được hoan nghênh sao? Nói thật, nếu như Tô Quân Quân cậu có cơ hội tham gia diễn phim mạng, chẳng lẽ cậu không muốn đi à?”
Tô Quân Quân liếc xéo cô ấy, cười lạnh nói: “Với diện mạo như của tôi, cũng có thể đi diễn phim truyền hình sao? Chẳng lẽ đi diễn vai nữ phụ độc ác hả?”
Trần Xung Xung nghe vậy, lại liếc nhìn Tô Quân Quân từ trên xuống dưới, cuối cùng không nói gì nữa.
Được rồi, khi Tô Quân Quân nheo mắt, cười lạnh, lập tức tăng thêm vài phần thiếu đứng đắn. Đặc biệt là khi ánh mắt của cô tỏ vẻ hung ác, người xem đều thấy lạnh lẽo.
Trần Xung Xung thật sự nghĩ mãi không rõ, sao lại có người trong ngoài không thống nhất như vậy? Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì dáng vẻ của Tô Quân Quân rõ ràng rất đẹp mắt, sao lại kèm theo khí thế của nhân vật phản diện chứ?