Tôi Ở Hào Môn Nuôi Gấu Trúc

Chương 8: Chống lưng

Mỗi lần Tô Quân Quân đi đến tòa nhà Phỉ Thúy đều sẽ đặc biệt chú ý. Chỉ tiếc, cô không thể gặp lại zai đẹp chân dài mặc âu phục rất dễ coi kia ở trong thang máy nữa.

Trong đám người, ngẫu nhiên nhìn thấy zai đẹp bị vài người vây quanh, tự nhiên cũng không có khả năng đi chào hỏi.

Tô Quân Quân luôn cảm thấy đáng tiếc. Cố tình khi cô ngẩng đầu lên nhìn xem, cũng không biết có phải nhìn nhầm hay không, zai đẹp kia giống như luôn có thể đáp lại cái nhìn chăm chú của cô, trong cặp mắt sạch sẽ giống như nước suối đầu nguồn kia luôn mang theo ý cười ôn hòa.

Mãi cho đến khi nhóm người bọn họ rời đi, Tô Quân Quân vẫn không dời mắt được, tận khi Trần Xung Xung đẩy cô hai cái, Tô Quân Quân mới phục hồi tinh thần lại.

“Cậu đang nhìn cái gì vậy? Đừng luôn để khuôn mặt xinh tươi như hoa của cậu ngẩn ngươi ra đó có được không? Cậu như vậy nhìn rất ngu xuẩn.”

“Cậu không phát hiện ra trong nhóm người mới vừa đi qua đây có một anh zai dáng vẻ đặc biệt đẹp mắt sao?” Tô Quân Quân hỏi.

“Một đám mặc âu phục màu đen, vẻ mặt hung dữ, giống như người khác thiếu nợ bọn họ tám triệu vậy, có gì đẹp mắt chứ? Tô Quân Quân, thẩm mỹ quan của cậu kiểu gì vậy?”

“…” Tô Quân Quân nhất thời cảm thấy thật cạn lời, zai đẹp kia rõ ràng rất đẹp, hơn nữa còn đặc biệt ga lăng, tính khí còn đặc biệt tốt. Cũng không biết Trần Xung Xung này có ánh mắt như thế nào nữa.



Bên kia, nhân viên phụ trách hậu cần tòa nhà Phỉ Thúy còn đang buồn bực đấy, tuy rằng bình thường chủ tịch Bạch cũng thích tuần tra tòa nhà Phỉ Thúy, nhưng trước kia không thường xuyên giống như hiện giờ.

Cũng không biết tháng này như thế nào, mỗi lần đến thứ ba thứ bảy, chủ tịch Bạch lại thích đến sảnh lớn tầng một tuần tra.

Không để cập đến chuyện khác, chủ tịch Bạch vừa xuất hiện ở tầng một, tất cả nhân viên đều sẽ trở nên khẩn trương, sợ bị anh tìm ra sai lầm, tuy rằng chủ tịch Bạch còn trẻ tuổi, lại rất có uy vọng.

Ngay vào lúc nhân viên phụ trách thấp thỏm lo âu, chủ tịch Bạch lại đột nhiên đưa ra đề nghị muốn tham quan nhà ăn tòa nhà.

Chẳng còn cách nào khác, nhân viên phụ trách hậu cần và giám đốc khác chỉ đành phải dẫn chủ tịch Bạch đi đến nhà ăn.

Chủ tịch Bạch thờ ơ vòng một vòng ở nhà ăn, ngay vào lúc kể cả đầu bếp đều cuống đến đổ mồ hôi lạnh, chủ tịch Bạch lại đột nhiên mở miệng nói: “Không phải tầng mười đang tổ chức cuộc thi nấu ăn sao? Dứt khoát bố trí cho bọn họ đến bên này thi đấu một phen.”

“Hả?” Giám đốc khác nghe nói vậy tất cả đều giật mình, từ khi nào chủ tịch Bạch lại quan tâm đến chuyện của kênh trực tuyến vậy?

“Nhưng mà, bên kênh trực tuyến đã sắp xếp xong xuôi lịch trình thi đấu. Lại nói, trình độ của những tuyển thủ này cao thấp không đều, nếu như không nấu ngon, cũng sẽ ảnh hưởng đến dùng bữa bình thường của các nhân viên.” Giám đốc Hứa miễn cưỡng nói.

Tổng giám đốc Bạch thản nhiên liếc nhìn anh ta, lập tức một luồng áp lực đập vào mặt.

Giám đốc Hứa lập tức sửa lời: “Những lịch trình thi đấu đã sắp xếp xong xuôi đẩy ra sau là được, đến nhà ăn chúng ta thi đấu càng có thể khai thác tiềm lực của tuyển thủ. Hơn nữa, các đầu bếp của nhà ăn chúng ta đi theo bên cạnh hỗ trợ, chắc sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.”

Lúc này chủ tịch Bạch mới xoay người, tiếp tục đi đến chỗ khác tuần tra.

Trong cả quá trình, tất cả các nhân viên cấp cao đều mờ mịt, cũng không biết ông chủ lớn rốt cuộc là có ý gì.

Nhưng ông chủ lớn không hổ là thiếu gia nhà giàu, vừa mất hứng, trừng mắt lên, thật sự dọa người.

Những người khác đều khẩn trương, chỉ riêng Hùng Tuấn Thanh điềm tĩnh đi theo sau cùng, cùng lúc đó, anh ấy đang thầm điên cuồng châm chọc.

Còn nói không cảm thấy có hứng thú với cô em kia, tuần tra địa bàn, chẳng lẽ không phải vì gặp mặt tạo ấn tượng tốt với cô em đó sao?

Cũng may anh ấy có dự kiến, cố ý điều tra trước. Tuy rằng cô em kia nhìn còn như con non, nhưng dựa theo tuổi tác loài người, tháng trước cô đã trưởng thành mười tám tuổi.

Hùng Tuấn Thanh muốn nhìn xem, chủ tịch Bạch cứ đạo đức giả tiếp như vậy, nếu như cô em đó bị người khác theo đuổi mất, cậu ấy sẽ phải làm sao?

Phải biết rằng, xã hội loài người không thịnh hành đánh nhau, dựa vào vũ lực để cướp gái.

Có thể do Hùng Tuấn Thanh thật sự oán thầm lợi hại, chủ tịch Bạch thình lình quay đầu.

Hùng Tuấn Thanh cũng sợ thiếu gia này, lập tức hai ba bước chạy đến bên cạnh.

Lúc này chủ tịch Bạch mới tiếp tục đi tới trước.

Hôm sau, Hùng Tuấn Thanh đặt bố trí thi đấu ở nhà ăn lên trên bàn làm việc của chủ tịch Bạch. Chủ tịch Bạch khẽ lướt qua rồi để ở bên cạnh, trông không để ý lắm.

Hùng Tuấn Thanh thầm nói: Cậu cứ giả vờ đi, tôi không tin, thứ bảy cậu sẽ không đi xuống ủng hộ cô em đó???



Tô Quân Quân cảm thấy lấy cá tính của tổ tiết mục, trận đấu thứ bảy chắc chắn sẽ bố trí ở bên ngoài, hơn nữa còn dưới ánh mặt trời chói chang.

Tiết trời tháng tám vốn nóng bức, tuần trước đã bố trí một trận đấu nấu ăn dã ngoại.

Những cô nàng trang điểm đậm xui xẻo, đổ mồ hôi nhiều, lớp trang điểm không thấm nước cũng không cứu nổi vẻ mặt xinh đẹp của các cô, ai nấy rất chật vật.

Đến khi có đoạn quảng bá kia, có người rảnh rỗi không có việc gì đã cắt ghép một video clip, cắt nối vẻ lúng túng của tất cả các cô lại.

Sau khi post lên mạng, tỷ lệ nhấp chuột vào đoạn video kia liên tục tăng cao. Còn có một nhóm cư dân mạng rảnh rỗi hô hào những hotgirl mạng này mặt mộc vào phòng bếp.

Tô Quân Quân cũng nghĩ, có phải nhưng cô gái này sẽ thuận theo lòng dân, thật sự mặt mộc vào phòng bếp không.

Nào ngờ thứ bảy đến tòa nhà Phỉ Thúy lại được thông báo, thi đấu theo nhóm hôm nay được sắp xếp ở trong nhà, hơn nữa ở ngay nhà ăn của tòa nhà Phỉ Thúy.

Như vậy, những cô gái kia cũng coi như tránh được một cửa.

Tô Quân Quân nghĩ, chuyện này chắc là người chống lưng cho chị Thạch Lựu kia làm ra thôi?

Cũng không cho phép cô nghĩ nhiều, rất nhanh hai tổ đỏ lam đã phân ra, bắt đầu phân chia làm cơm trưa cho nhân viên tòa nhà Phỉ Thúy.

Xui xẻo thay là lần này Tô Quân Quân và cẩm lý chị Thạch Lựu được phân ở cùng một tổ. Tuy rằng dì Liêu cùng tổ rất đáng tin, anh Trạch rất có khả năng.

Nhưng mà chị Thạch Lựu vừa lên đã suýt nữa đốt bếp lò.

Theo chị ta thét lên, Tô Quân Quân ở bên cạnh bất chấp gì khác, tiến lên cầm vung nồi chặn lửa.

Cũng không biết có phải chị Thạch Lựu cố ý không, một chậu nước rửa rau hắt hết lên trên người Tô Quân Quân.

Anh Trạch nổi nóng tại chỗ, mắng: “Chị cố ý đúng không? Rõ ràng Tô Quân Quân đã dập tắt lửa, chị còn hắt nước lên người ta nữa.”

Chị Thạch Lựu vội giải thích: “Xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý. Đây chẳng phải do vội vàng phạm sai lầm sao?”

Anh Trạch lại cười lạnh: “Đúng thế, chị cẩm lý này, khi thi đấu cá nhân thì không phạm sai lầm, vừa thi đấu theo nhóm là cuống lên phạm sai lầm. Lần trước, chẳng phải Mã Văn Lệ đã bị chị kẹp bị thương tay, bị ép phải rời cuộc thi sao? Lần này rõ hay, chị lại tính kế lên Tô Quân Quân. Tôi nói cho chị biết, đừng coi người khác là kẻ ngốc, bọn tôi không mù đâu, người xem cũng không mù.”

Chị Thạch Lựu lập tức cuống lên: “Anh nói vậy là có ý gì hả, anh cho rằng tôi không biết hả? Không biết anh coi trọng Tô Quân Quân sao? Cũng không nhìn mình xem có dáng vẻ đức hạnh gì, cóc ghẻ cũng đòi ăn thịt thiên nga. Anh không tự hỏi xem, thiên nga còn cần anh đến che chở à?”

Bọn họ vừa tranh cãi, máy quay lập tức dời sang. Những người khác có người âm thầm tiếp tục làm việc, cũng có người đứng ở bên cạnh hóng hớt.

Nhất thời, phòng bếp bên đội đỏ rối nùi.

Tuy rằng Tô Quân Quân cũng không ưa gì chị Thạch Lựu, nhưng cô biết hiện giờ không phải là lúc nội chiến, cô vội vàng nhặt lá rau ở trên đầu trên mặt xuống, lại nhận khăn lông dì Liêu đưa tới lau mặt, tiến lên nói:

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, đội đỏ chúng ta đồng tâm hiệp lực, làm xong bữa cơm này, tranh thủ loại đội lam không phải xong rồi sao?”

Dì Liêu cũng tiến lên giúp đỡ khuyên can, một phen tranh chấp này mới ổn định lại.

Đội đỏ cũng tiếp tục thi đấu, nhưng mọi người không quá muốn lại gần chị Thạch Lựu.

Chị Thạch Lựu vô tội đứng ở đó một hồi lâu mới đi qua hỏi dì Liêu: “Dì xem bây giờ cháu làm cái gì?”

Dì Liêu cũng không có cách nào, chỉ phải nói: “Hay là, Tiểu Thạch, cháu vẫn phụ trách rửa rau đi.”

“A, được.”

Cứ như vậy, cuối cùng mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, đều tìm được việc làm, nhưng trong phòng bếp lại đè nén lạ thường.



Cùng lúc đó, chủ tịch Bạch đến tuần tra phòng bếp đột ngột nói một câu với giám đốc Hứa: “Cuộc thi đã tiến hành được một nửa, kẻ ngốc trong phòng bếp như vậy không bị loại hả? Chất lượng của cuộc thi này cũng quá kém?”

Giám đốc Hứa nghe vậy, lập tức đổ mồ hôi lạnh. Không hiểu sao, anh biết rõ hình như chủ tịch Bạch tức giận.

Bởi vì chị Thạch Lựu, tuy đội đỏ bị chậm trễ thời gian, lại làm hỏng một món. Nhưng mọi người không hề vì vậy bỏ qua cuộc thi, ngược lại đồng tâm hiệp lực định hoàn thành món ăn.

Khi thi đấu đơn trước đó, món ăn Tô Quân Quân làm ra luôn có thể nhận được ban giám khảo ưu ái trước hết, kể cả giám khảo có cái lưỡi độc nhất cũng tán thưởng Tô Quân Quân có thừa.

Tuy rằng luận về diện mạo thì Tô Quân Quân còn kém những ngôi sao hotgirl mạng kia nhiều lắm, nhưng cô có tính cách khiêm tốn, chưa bao giờ thích gây chuyện, cũng không dựa vào tranh cãi diễn trò để tranh giành vị trí.

Sau mấy vòng thi đấu, tuy rằng thông tin ngoài lề của Tô Quân Quân là ít nhất, nhưng gần như tất cả tuyển thủ dự thi đều muốn cùng tổ với cô. Tỷ lệ chiến thắng khi thi đấu theo nhóm của Tô Quân Quân tương đối cao.

Vì thế, trận đấu lần này chị Thạch Lựu không để ý đến thắng bại của tập thể, xuống tay với Tô Quân Quân, những người khác mới đặc biệt tức giận.

Ở trong mắt những người khác, chị Thạch Lựu này hoàn toàn là đồ quấy phá.

Trong thời gian tiếp theo, vốn không có ai muốn quan tâm đến chị Thạch Lựu nữa, gần như coi chị ta thành không khí.

Nhưng người khác không để ý đến mình, chị Thạch Lựu lại cố tình tìm chuyện để làm. Cho dù nói như thế nào, chị ta cũng là tuyển thủ dự thi.

Cứ như vậy, chị Thạch Lựu nhắm thẳng vào món chính là sườn để xuống tay. Nếu như chỉ hầm sườn, vốn chính là công việc quá đơn giản.

Những người khác chặt sườn xong, chỉ cần ướp gia vị, canh nồi tiếp tục hầm là được.

Nhưng chị Thạch Lựu lại hay rồi, lại trong vội vàng phạm sai lầm, không cẩn thận coi dấm chua thành xì dầu đổ vào trong nồi.

Lúc này, tất cả tuyển thủ dự thi đều tức giận, kể cả anh Mã có tính khí tốt nhất đều nổi giận.

“Cô cứ phải quấy phá khiến chúng ta bị thất bại mới cam tâm đúng không? Kể cả xì dầu và dấm chua đều không phân rõ, cô còn làm đầu bếp cái quỷ gì nữa? Đây là món chính, cô gây họa vậy, chúng tôi còn lấy cái gì ra đấu với đội lam chứ?” Anh Mã tức giận hỏi.

Anh Trạch cũng cười lạnh nói: “Cô ta chính là gián điệp do đội lam cài vào bên chúng ta thì có? Đây là cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ toàn bộ đội lam vào vòng trong đấy.”

Vài đội viên khác cũng rất tức giận: “Không biết làm thì chị đừng làm, đứng ở bên cạnh ngây ngốc là được. Chị còn là cẩm lý nữa chứ, tôi thấy chị chính là thảm họa phòng bếp, ai cùng tổ với chị là xui xẻo.”

Chị Thạch Lựu vốn còn định nói xin lỗi, vừa nghe thấy mọi người đang châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhằm vào mình, lập tức cũng tức giận.

“Đều nói rồi, không phải là tôi cố ý, chẳng phải đến xin lỗi mọi người đây sao? Mấy người còn muốn tôi làm như thế nào nữa?”

Anh Trạch cau mày nói: “Xí, đại tiểu thư làm việc gì sai còn có lý nữa, chúng ta cùng tổ với cô ta, bị cô ta chơi xỏ đúng là đáng đời.”

“Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như chị ta.”