Tôi Ở Hào Môn Nuôi Gấu Trúc

Chương 7: Dạ dày vương

Tô Quân Quân chỉ đành phải viết đồ ăn kèm và gia vị cần đến trên giấy, cô lại định đưa tiền cho ông Mao, nhưng ông cụ từ chối.

“Nhìn cháu kìa, vài đồng tiền lẻ, chỗ ông đây vẫn phải có.”

Tô Quân Quân nhìn trang phục giản dị kia của ông Mao, cuối cùng không nói gì nữa.

Ông Mao đi rồi, cô vào phòng bếp bắt đầu xử lý con cá lớn kia.

Đến khi xử lý cá xong, ông Mao xách theo hai túi lớn nguyên liệu nấu ăn về.

Tô Quân Quân mở miệng túi ra nhìn xem, trong này đều không chỉ là nguyên liệu nấu ăn tươi mới, chỉ riêng nấm hương thôi, ông Mao đã mua về hơn mười loại, còn có một ít nấm dại hiếm thấy.

Đương nhiên Tô Quân Quân biết giá của chỗ nguyên liệu nấu ăn này xa xỉ, nên nói với ông Mao: “Nguyên liệu nấu ăn ông mua nhiều quá, vốn không dùng hết được. Chỗ này chưa mở ra, chúng ta cơm nước xong có thể trả lại không?”

Ông Mao lại vung tay lên, rất hào phóng nói: “Trả lại cái gì chứ, không dùng hết thì cháu giữ lại về sau chậm rãi dùng. Dù sao những hàng khô này có thể để thật lâu.”

Tô Quân Quân thấy ông cụ thật sự không thèm để ý, cũng không nói gì nữa. Dứt khoát quay trở vào phòng bếp, định buông tay làm một bữa tiệc toàn cá.

Tô Quân Quân coi như đã nhận ra, đoán chừng ông Mao này cũng là một người sành ăn, nếu như tiền đã tiêu, cũng không thể cô phụ chờ mong của ông Mao được đúng không?



Tô Quân Quân bận rộn ở trong phòng bếp, ông Mao ngồi ở trong phòng khách không hề để ý đến xem ti vi, vừa ngửi mùi hương liên tục truyền ra từ trong phòng bếp, rất nhanh con sâu thèm ăn ở trong bụng ông cụ đã bị câu ra.

Nếu như không phải cố kỵ thể diện của bậc cha chú, ông Mao đã chui vào trong phòng bếp, lấy chút bán thành phẩm ra nếm cho đỡ thèm.

Cứ nhịn suốt hai tiếng như vậy, Tô Quân Quân mới bưng đồ ăn lên bàn.

Ông Mao lập tức choáng váng, chỉ có một con cá, Tô Quân Quân lại làm ra tràn đầy một bàn tiệc.

Món nguội thì có nộm da cá, thịt cá cuộn trứng, bánh cá chiên giòn.

Món chính là cá phi lê hấp được xếp như con công xòe đuôi, cá chua ngọt giống như một con cá hoàn chỉnh, cùng với súp cá viên vàng óng được để trong chén sứ bình thường, vừa tươi đẹp lại nhã nhặn; còn có cá phi lê kẹp dưa chuột chua ngọt với một bát to canh cá.

Cuối cùng còn có một nồi canh cá vược nấm dại.

Tô Quân Quân sợ ăn không hết, mỗi một món đồ ăn đều không làm nhiều. Nhưng sau khi lên bàn vẫn khá nhiều, dù thế nào cũng có lượng cơm của bốn năm người ăn.

Ngay khi cô cảm thấy một bàn đồ ăn như vậy chắc chắn không ăn hết được, ông Mao ngồi ở bên cạnh cuối cùng buông xuống dè dặt cuối cùng, ông cụ hạ đũa như bay, dốc toàn lực, rất nhanh đã thổi quét toàn bộ mặt bàn.

Nhất thời, Tô Quân Quân nhìn trợn tròn mắt.

Đời trước, cô có quen biết một người bạn vua dạ dày, đã từng đồng ý lời mời nấu cơm cho cậu ấy.

Vua dạ dày ăn cơm đã rất dọa người, nhưng điều khiến cho người ta ngoài ý muốn là ông Mao có dáng người bình thường lại còn có thể ăn hơn cả vua dạ dày nữa?

Tô Quân Quân sợ ông Mao ăn quá no, vội vàng múc một chén canh cá cho ông cụ, miệng còn khuyên nhủ: “Ông đừng ăn như vậy, no quá sẽ không tốt. Nếu như thật sự thích ăn, lần sau cháu lại nấu cho ông là được.”

Ông Mao vốn còn đang ăn lia lịa, vừa nghe thấy cô nói như vậy, lập tức tiếp lời: “Đây là do chính cháu đồng ý?!”

Nhìn ánh mắt lấp lóe ánh sao kia của ông Mao, Tô Quân Quân bất đắc dĩ nói: “Vâng, cháu đồng ý, sau này vẫn nấu cơm cho ông.”

Ông Mao nhận được lời đáp khẳng định của cô, lại tiếp tục vùi đầu vào bàn ăn, ông cụ vừa ăn vừa nói: “Yên tâm, ông khẩu vị tốt, đừng nói vài món ăn như vậy, làm gấp đôi ông cũng ăn hết.”

Tô Quân Quân lập tức cảm thấy rất cạn lời: “Trước khi ông về hưu là vua dạ dày chuyên nghiệp hả?”

Ông Mao thản nhiên nói: “Đó là việc làm đứng đắn gì chứ? Ông là lãnh đạo cấp cao đứng đắn đấy.”

“Vậy ông làm lãnh đạo cấp cao ở nhà máy nhà nước hay là doanh nghiệp nông thôn vậy?” Tô Quân Quân thuận miệng hỏi.

Ông Mao rất ghét bỏ liếc Tô Quân Quân: “Con bé này, dù sao ông đây cũng là doanh nhân dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng có được không hả?”

Tô Quân Quân không tiếp lời, lại gắp một miếng bánh cá, bỏ vào miệng, cẩn thận nhâm nhi thưởng thức. Cô hiển nhiên không quá tin lời ông Mao nói, thời buổi này, mở một siêu thị nhỏ cũng được gọi là doanh nhân nổi danh.

Ông Mao vừa liếc mắt đã biết trong lòng cô nhóc này đang nghĩ cái gì.

Nếu là người khác dám không tôn trọng ông cụ như thế, ông Mao nhất định sẽ khiến kẻ đó chết rất khó coi. Nhưng nếu như cô nhóc này đã đồng ý làm cá cho ông cụ ăn, ông cụ là người lớn không chấp nhặt trẻ con, tha thứ cho cô.

Ông Mao cứ ăn, lại hỏi: “Sao cháu làm cá ăn ngon vậy?”

Tô Quân Quân nói như lẽ đương nhiên: “Bởi vì cháu là đầu bếp mà?”

“Không phải cháu đã thi đỗ đại học à?” Ông Mao lại hỏi.

“Vậy cũng không ảnh hưởng cháu làm đầu bếp mà? Cháu định tận dụng tốt thời gian đại học.” Tô Quân Quân dứt khoát nói chuyện mình chuẩn bị tham gia cuộc thi nấu ăn cho ông Mao.

Ông Mao đảo mắt, lập tức tiếp lời: “Trước trận đấu, chẳng phải cháu còn cần luyện tập sao? Ông phụ trách tài trợ nguyên liệu nấu ăn cho cháu được chứ? Cháu chỉ cần đưa thành phẩm cho ông ăn là được?”

“Thôi đi? Tiền lương hưu của ông nên giữ lại từ từ tiêu chứ? Nhưng mà, đồ ăn cháu làm có thể mời ông ăn thử.” Tô Quân Quân nói.

Ông Mao lại lập tức nổi giận: “Hừ, con bé này, nói với cháu thế nào cháu đều không nghe đúng không? Ông thật sự là doanh nhân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ông không thiếu tiền đâu.”

Tô Quân Quân cũng không còn cách nào nữa, cuối cùng chỉ đành phải đồng ý để cho ông Mao tài trợ nguyên liệu nấu ăn cho cô.

Trong những ngày tháng tiếp theo, ông Mao luôn làm ra đủ loại cá tươi hải sản và nguyên liệu nấu ăn hiếm thấy.

Tô Quân Quân vừa được mở mang tầm mắt cũng hưng phấn lên. Cuối cùng cô đắm chìm trong vui sướиɠ của chế biến thức ăn ngon. Gần như mỗi ngày đều có thể chế biến ra không ít cao lương mỹ vị.

Ông Mao tất nhiên ăn hết sức thỏa thuê.

Cứ như vậy, trong làm với ăn, hai người lại chung đυ.ng ra vài phần tình ông cháu. Thậm chí Tô Quân Quân còn cảm nhận được, ông Mao hơi giống với ông nội đời trước của cô.

Ngẫu nhiên sau khi cơm no rượu say, ông Mao cũng sẽ kể cho Tô Quân Quân nghe một ít chuyện hồi nhỏ của cô.

Nghe nói, mẹ cô sinh ra ở một làng chài nhỏ ven biển, là một người phụ nữ dịu dàng lại xinh dẹp, cũng rất biết làm cá. Khi đó, bà rất yêu thương Tô Quân Quân còn nhỏ tuổi.

Rõ ràng chính là mẹ của nguyên chủ, không có mối quan hệ quá lớn với cô. Nhưng khi nghe ông Mao nói đến những chuyện về mẹ, Tô Quân Quân vẫn đỏ mắt.

Đại khái thật sự vì uống say, cô gục đầu xuống thì thầm: “Bọn họ luôn nói mẹ cháu không tốt, dần dần cháu đã quên mất mẹ đối xử tốt với cháu như thế nào.”

Ông Mao nhìn Tô Quân Quân, nhẹ nhàng vỗ đầu cô nói: “Mẹ cháu sẽ không trách cháu đâu, cháu cũng đừng quá khổ sở.”

Tô Quân Quân lại nói giống như tự nhủ: “Dù sao cháu sẽ không quay về cái nhà kia.”

Ông Mao gật đầu nói: “Không quay về cũng tốt, ở lại làm cá cho ông ăn.”

Một lát sau, Tô Quân Quân mới buồn cười nói: “Ông như vậy, không tham gia trận đấu vua dạ dày, thật đúng là đáng tiếc.”

Ông Mao nghe thế, cũng cười mắng: “Con bé này, cháu cho rằng ông thật sự giống như bọn họ sao, cái gì đều nhét vào bụng? Tuy rằng khẩu vị ông tốt đấy, nhưng lại chỉ ăn cao lương mỹ vị chân chính thôi!”



Thời gian vui vẻ luôn trôi qua đặc biệt mau, thoáng chốc đã đến thời gian cuộc thi nấu ăn.

Trần Xung Xung gửi một tin wechat cho Tô Quân Quân trước, để cho cô xem một video ngắn của thi đấu đột phá vòng vây.

Hóa ra sau khi cắt hành tây thất bại, Đổng Giai Nam làm một phần cơm hấp hải sản nhìn cũng không tệ lắm.

Chỉ có hai trong ba giám khảo cho cô ta thông qua, đáng nhẽ Đổng Giai Nam không có cơ hội tiến vào trận đấu chính thức, nhưng cô ta khóc sướt mướt, đau khổ cầu xin, đến cuối chú giám khảo cuối cùng kia không lay chuyển được cô ta, rốt cuộc cho cô ta thông qua.

Cứ như vậy, Đổng Giai Nam mới nhận được vé vào vòng trong.

Xem xong một đoạn clip này, Tô Quân Quân lập tức nhắn lại cho Trần Xung Xung một wechat: “Tôi không biết cầu xin người khác, vậy phải làm sao?”

Trần Xung Xung nhanh chóng đã đáp lại cô: “Tô Quân Quân, câu chuyện cười này không hề buồn cười tí nào.”

“…”

Thoáng chốc, trận đấu chính thức cũng bắt đầu, các máy quay được thiết lập lên.

Sau khi tham gia xong trận đấu chính thức đầu tiên, Tô Quân Quân phát hiện tình hình thật sự giống như Trần Xung Xung đã nói, cả cuộc thi đều tràn đầy tranh cãi và làm màu.

Khâu cướp nguyên liệu nấu ăn giống như là một cái hố được đào sẵn do tổ tiết mục mang đến cho các tuyển thủ, có tuyển thủ dứt khoát lộ ra một mặt ngỗ ngược, cướp nguyên liệu nấu ăn giống như đánh nhau.

Kết quả, có người cướp quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, không thể làm ra món ăn thành phẩm hoàn mỹ, cuối cùng ngược lại bị trừ điểm, thậm chí bị loại.

Cũng may ánh mắt chọn nguyên liệu nấu ăn của Tô Quân Quân đủ cay độc, dứt khoát bỏ qua nguyên liệu nấu ăn hấp dẫn, chạy thẳng đến chỗ nguyên liệu nấu ăn ít được chú ý, tự nhiên cũng chọn được nguyên liệu nấu ăn hài lòng.

Cho dù cuộc thi nấu ăn lại làm màu thế nào, nói đến cùng vẫn phải dựa vào thực lực để giành chiến thắng.

Sau khi trận đấu chính thức đầu tiên kết thúc, vài thứ hạng top đầu trực tiếp vào vòng trong cũng đã thành cấp một có tài nghệ nấu ăn tương đối mạnh, trong đó bao gồm hai cô em Tô Quân Quân, Trần Xung Xung; còn có dì Liêu bà nội trợ phe thực lực; anh Trạch đam mê món ăn ngon và Anime; chú Bành đã làm việc chăm chỉ ở nước ngoài hơn mười năm, sau khi trở về định mở nhà hàng.

Mặt khác chính là đội ngôi sao hot mạng lấy Đổng Giai Nam cầm đầu, những người này luôn có thể mang đến rất nhiều điểm bùng nổ và niềm vui thú cho trận đấu.

Cứ lấy Đổng Giai Nam ra làm ví dụ, mỗi một lần cô ta ra sân thi đấu đều trang điểm đặc biệt bắt mắt, hoàn toàn hòa trộn cosplay vào trong cuộc sống, trang phục nữ đầu bếp từ xưa đến nay, trong và ngoài nước đều được cô ta mặc cả.

Bởi vì tạo hình của Đổng Giai Nam đa dạng, tài nghệ nấu ăn còn tạm, lại sở trường ở giả bộ đáng yêu nũng nịu như trẻ con, cộng thêm lượng fan ủng hộ lớn mạnh đằng sau lưng cô ta, Đổng Giai Nam trở thành tuyển thủ cực kỳ được hoan nghênh ở trong trận đấu.

Ngoài ra chị Thạch Lựu rất thân thiết như chị gái ruột của cô ta càng thú vị. Tài nghệ nấu ăn của chị Thạch Lựu kia vốn không đáng coi trọng, khi thi đấu đơn bình thường đều sẽ lót đáy, lại bởi vì tính cách ngỗ ngược, khi thi đấu theo nhóm cũng thường xuyên chuốc họa.

Nhưng cố tình mỗi lần chị ta đều lượn một vòng bên rìa bị loại, lại luôn bởi vì đủ loại nguyên nhân, miễn bị loại.

Sau này, cư dân mạng đều gọi chị Thạch Lựu là cẩm lý, còn có cư dân mạng đánh cược chị Thạch Lựu sẽ may mắn đến tận cuối cùng, thậm chí còn có thể đi vào vòng chung kết.

(*) Cẩm lý: Thuật ngữ mạng, chỉ tất cả mọi thứ có liên quan đến may mắn trong thời hiện đại.

Mỗi lần Tô Quân Quân nhìn thấy chị gái này luôn cảm thấy may mắn cũng là một phần của thực lực, khiến cho người ta không phục không được.

Nhưng Trần Xung Xung lại bí mật bới móc ra với cô, chị Thạch Lựu này có người chống lưng, bởi vì người chống lưng cứng rắn, cho nên mới có thể mỗi lần đều thuận lợi qua cửa.

“…” Tô Quân Quân lập tức cảm thấy rất không ý nghĩa.



Cho dù nói như thế nào, trận đấu vẫn tiến hành từng trận. Thi đấu theo nhóm đều bố trí ở ngoài sân, về phần thi đấu đơn thì tiến hành ở tầng mười tòa nhà Phỉ Thúy.