Tôi Ở Hào Môn Nuôi Gấu Trúc

chương 6.2: Sủi cảo cá

Tô Quân Quân miễn cưỡng cười nói: “Khi đó cháu còn quá nhỏ, nên không nhớ rõ lắm.”

Ông Mao thở dài: “Cũng đúng, lúc cháu bị đón đi, hình như mới năm sáu tuổi. Thoáng cái đã hơn chục năm trôi qua rồi, nếu như mẹ cháu biết cháu trưởng thành xinh đẹp như vậy, cũng sẽ cảm thấy vui mừng. Đúng rồi, Quân Quân những năm qua cháu sống tốt chứ?”

Tô Quân Quân gật đầu nói: “Tạm được ông ạ. Chẳng phải cháu sắp học đại học sao? Bên này tương đối gần nội thành, nên cháu dứt khoát chuyển sang đây ở.”

Thấy cô không muốn nhắc đến chuyện nhà họ Tô, ông Mao không hỏi tới nữa, chỉ mở miệng nói: “Trở về ở cũng tốt, vài năm này, chung cư Thúy Lâm Uyển này phát triển không tệ, bên ngoài chính là nhà ga, tàu điện ngầm không xa, đi đâu đều rất tiện.”

Tô Quân Quân gật đầu, hai người cố tình tìm chủ đề nói chuyện về một ít chuyện cũ năm xưa, cứ như vậy đi lên đến tầng 9.

Đến cửa nhà, Tô Quân Quân mới nhận lấy đồ từ trong tay ông Mao, nói cảm ơn ông cụ rồi xoay người đi về nhà.

Ông Mao ngập ngừng nhìn theo bóng lưng Tô Quân Quân, cuối cùng không nói gì cả.

Sau cùng chỉ đành phải thở dài, xoay người đi về nhà.



Sau khi đóng cửa, ông Mao hơi buồn bực đi vòng quanh trong nhà.

Cô bé hàng xóm nhìn như hiền hòa, nhưng trên thực tế lòng đề phòng rất nặng.

Ông Mao khó khăn lắm mới hạ mình, chủ động bấu víu quan hệ với cô. Cô nhóc kia tuy ngoài miệng lễ phép, nhưng lại không chịu chủ động mời ông cụ ăn cơm trưa. Như vậy quá keo kiệt đi.

Một con cá trắm cỏ lớn như vậy, bản thân cô lại ăn không hết, lãng phí đồ ăn rất không tốt đâu đấy?

Ngay vào lúc ông Mao đang oán trách đầy mình, một mùi cá mê người xuyên qua cửa sổ theo ban công hàng xóm bay vào trong nhà.

Hương vị kia giống như móc câu, móc chặt lấy con sâu tham ăn ở trong bụng ông Mao.

Ông Mao dùng sức hít hà, do dự xem có nên tìm cớ, gõ cửa nhà hàng xóm, tiện thể ăn ké một bữa cá không.

Nhưng dù nói như thế nào, ông cụ đã có tuổi, thân phận còn đó, thật sự không hạ mình được.

Khi ông cụ đang do dự, lại nghe thấy tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Ông Mao bước qua, bực bội mở cửa nhìn, thấy Tô Quân Quân đang cầm một cặp l*иg cơm đứng ngoài cửa.

Ông Mao chưa nói gì, Tô Quân Quân đã nói: “Ông Mao, cháu mới vừa dời đến, cũng không có thứ gì xuất chúng, lấy phần sủi cảo cá cho ông nếm thử?”

Ông Mao ngửi được mùi cá xuyên qua cặp l*иg cơm, suýt nữa chảy nước miếng.

Trong miệng ông cụ lại nói: “Như vậy rất không thích hợp đâu? Tự cháu ăn là được, còn nghĩ đến ông già này làm gì.”

Tô Quân Quân lại cười nói: “Ông cũng nói, dù sao đều là hàng xóm, về sau chỗ chăm sóc cho nhau nhiều hơn. Ông đừng khách khí với cháu.”

Lúc này ông Mao mới nhận lấy cặp l*иg cơm, cười nói: “Vậy được, ông đây nhận.”

“Vâng, vậy ông ăn đi, cháu đi về trước.”

Ông Mao nhìn Tô Quân Quân vào nhà, lúc này mới đóng cửa lại, cầm cặp l*иg cơm đi đến trước bàn, cho dù thế nào, coi như tâm nguyện của ông cụ được đền bù.

Mở cặp l*иg cơm ra nhìn xem, tầng trên là sủi cảo cá được xếp chỉnh tề, làm từ cá trắm cỏ rau hẹ trứng gà. Tầng dưới của cặp l*иg cơm đựng một chén canh cá tươi màu trắng ngà, nấu thành từ đầu đuôi và xương cá trắm cỏ.

Cũng không biết cô bé kia làm như thế nào, giống như chỉ cần cá vào trong tay cô sẽ trở nên ngon lành lạ thường.

Ông Mao ngửi mùi thơm mê người này, lại không quan tâm gì khác nữa, lấy đũa ra ăn ngấu nghiến.

Dù sao ông Mao cũng là người từng trải, không phải ông cụ chưa từng ăn món cá do đầu bếp nổi danh của nhà hàng cấp năm sao làm. Nhưng cá làm ngon như này thì vẫn rất hiếm thấy.

Những năm này, ông Mao hạ quyết tâm lui xuống. Ông vốn định ẩn mình trong thành phố, sống vài năm thanh tĩnh, tiện thể dưỡng lão. Đâu nào ngờ nhà hàng xóm đột nhiên chuyển đến một nữ đầu bếp bé nhỏ biết làm cá.

Xem ra sau này không thiếu mặt dày đi xin cơm.

Ngày hôm sau, ông Mao không chỉ trả cặp l*иg cơm đã rửa sạch lại, còn xách theo một con cá sống thật to định tặng cho Tô Quân Quân làm lễ dọn nhà.

Tô Quân Quân vừa nhìn, con cá này là cá vược Nhật Bản bảy sao, nặng khoảng mười ký, dài bằng cánh tay cô, loại cá này bình thường không dễ gặp, vì thế cô nói với ông Mao: “Cá tốt như vậy, cháu thật sự không thể nhận của ông được, ông vẫn cầm về nhà nấu ăn đi.”

Ông Mao lại nói: “Nhìn xem cháu nói gì này, trong nhà chỉ có một mình ông già này thôi, đâu biết làm cá chứ? Thật ra, coi như vừa khéo, sáng sớm hôm nay khi ông ra ngoài đi dạo, gặp một đứa cháu, nó cứ nhất quyết phải biếu ông con cá này, ông không nhận không được.”

Vừa nói ông Mao còn không quên vụиɠ ŧяộʍ quan sát Tô Quân Quân, thấy cô bé này không hề động lòng, mới tiếp tục nói: “Cá ngon như vậy đặt ở trong tay ông chỉ lãng phí thôi. Chẳng phải vừa khéo cháu biết làm cá sao, con cá này đưa cho cháu là được. Dù sao cũng là được tặng miễn phí, cháu đừng khách khí với ông già này nhé.”

Tô Quân Quân vừa nghe ông Mao đã nói đến mức độ này, chỉ đành phải nhận lấy cá. Cô còn nói thêm:

“Vậy được, cá cháu nhận. Nhưng cá lớn như vậy, một mình cháu ăn không hết được. Chẳng bằng cháu lấy nó nấu cơm trưa, ông Mao cùng ăn với cháu nhé? Coi như mừng tân gia.”

“Được, ông không khách khí.” Ông Mao cười híp mắt đồng ý. Ông cụ vốn có tuổi, khi cười lên khuôn mặt kia giống như hoa cúc nở rộ.

Nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ này của ông cụ, thật sự rất khó liên hệ được với ông cụ tức tối gặp mặt vào hôm trước.

Thậm chí Tô Quân Quân còn hơi nghi ngờ, ông Mao đưa cô cá, sẽ không phải vì muốn để cho cô giúp đỡ làm đấy chứ? Vừa khéo, cô cũng đang cần rèn luyện tài nghệ nấu ăn, giúp đỡ làm con cá cũng không có gì.

Chính là, bởi vì cá này thật sự quá lớn, xử lý hết sức vất vả, Tô Quân Quân lại đi mua đồ ăn kèm nữa thì sẽ càng chậm trễ thời gian.

Ông Mao dứt khoát nói: “Hay cháu ghi những nguyên liệu nấu ăn và gia vị cần đến ra, ông đi mua hộ cháu là được. Vừa khéo ông có quen biết không ít người ở chợ, có thể mua được hàng tươi mới nhất.”