“Đầu bếp tương đối thô thiển ở trong tiết mục kia cũng đều không ngờ được hoan nghênh, có người làm streamer món ngon, có người mở nhà hàng, có người trở thành MC món ngon, còn có một nữ đầu bếp xinh đẹp nổi bật trở thành khách quý thường kỳ của một chương trình giải trí nào đó, còn có người may mắn được lộ mặt trong phim, trở thành diễn viên điện ảnh. Cho dù nói như thế nào, tiết mục này coi như đã tăng độ nổi tiếng cho một số lớn người.”
“Năm nay, kênh trực tuyến Thúy Trúc quyết định lần nữa tiến hành chương trình giải trí món ngon đại chúng này, hotgirl mạng giống như Đổng Giai Nam này tự nhiên nghe tiếng gió tìm đến. Nhưng mà Tô Quân Quân cô chẳng biết gì cả, chạy đến đây làm gì chứ?”
Tô Quân Quân không hề giấu giếm, mở miệng nói: “Tự nhiên là đến vì khoản tiền thưởng một triệu kia, tôi vẫn rất có tự tin với tài nghệ nấu nướng của mình.”
Trần Xung Xung vừa nghe thế, hừ lạnh: “Vừa khéo, tôi cũng rất tự tin với tài nghệ nấu ăn của mình.”
Tô Quân Quân nhìn thoáng qua kén trên đầu ngón tay Trần Xung Xung, chỉ biết đây là do luyện kỹ năng dùng dao mài ra.
Có thể thấy, tuy Trần Xung Xung thích hóng hớt, nhưng cũng là đầu bếp chân chính.
Giữa đầu bếp khó tránh khỏi sẽ có lòng hiếu thắng, gặp được đối thủ trình độ tương đương, tiến hành tranh tài nấu ăn là chuyện quá đỗi bình thường. Có khi đôi bên đều sẽ có tiến bộ.
Tô Quân Quân lại liếc nhìn Trần Xung Xung, mở miệng nói: “Chẳng bằng chúng ta so tài xem sao?” Như này chẳng khác nào tiếp nhận thư khiêu chiến đầu bếp.
Trần Xung Xung nghe vậy, chẳng những không tức giận, ngược lại ý chí chiến đấu tràn đầy nói: “Được, tuổi tác chúng ta không chênh lệch nhiều, tôi thấy kỹ năng dùng dao của cô không tệ, không bằng nhìn xem một triệu kia cuối cùng rơi vào tay ai.”
Lời này nghe đủ ngông cuồng, giống như không hề coi trọng những tuyển thủ khác, nhưng Tô Quân Quân lại rất thích cá tính thẳng thắn bình thản như vậy.
“Được, tôi cũng có ý này.”
Tô Quân Quân vốn có tướng mạo xinh đẹp kiều diễm, khóe mắt trái còn có một nốt ruồi son.
Khi cô không nói chuyện, khí chất toàn thân hơi lạnh lùng, dáng vẻ người sống chớ lại gần.
Nhưng khi cô cười lên, khóe miệng hơi cong, ánh mắt giống như vầng trăng non, cả khuôn mặt đều giãn ra, ngược lại thêm vài phần trẻ con đáng yêu.
Trần Xung Xung vốn cảm thấy Tô Quân Quân rất hợp gu, vừa thấy cô ấy nở nụ cười, lập tức ngây dại. Cô ấy không nhịn được bụm mặt kêu rên: “Hóa ra thật sự có người trong ngoài không giống nhau hả? Ôi, Tô Quân Quân, về sau cô đừng cười đấy.”
“Hả?” Tô Quân Quân ngơ ngác nhìn cô ấy.
Trần Xung Xung thật sự không chịu nổi vẻ mặt ngây ngốc đáng yêu như vậy xuất hiện ở trên khuôn mặt cao ngạo lạnh nhạt của cô, dứt khoát giơ tay đẩy mặt của Tô Quân Quân, tiếp tục than thở: “Đừng nhìn tôi như vậy!”
“…”
…
Rất nhanh, thời gian tuyển chọn một tổ này của bọn họ đã đến. Các giám khảo chọn ra tuyển thủ có kỹ năng dùng dao đủ tư cách, phát ra bảng tên chính thức của cuộc thi.
Tô Quân Quân thờ ơ nhìn xem, Đổng Giai Nam hotgirl mạng mặc trang phục hầu gái kia không hề thông qua tuyển chọn.
Nhưng Trần Xung Xung lại khẽ nói với cô: “Tuyển thủ tiềm lực sẽ có màn thi phụ. Nếu không, tiết mục chỉ có mỗi trận đấu đầu bếp đơn thuần sẽ không có điểm sáng.”
“…” Tô Quân Quân cạn lời.
Về phần màn thi phụ rốt cuộc là gì thì không có liên quan gì đến các cô là những tuyển thủ đủ tư cách này.
Tô Quân Quân và Trần Xung Xung kết bạn wechat, rồi về nhà mình.
Tô Quân Quân vốn chính là đầu bếp, tự nhiên sẽ không bạc đãi bản thân về mặt cơm nước. Trên đường về, cô tiện đường đi đến chợ bán đồ tươi sống trước, mua một con cá trắm cỏ, hai lạng mỡ lợn và các loại thức ăn như rau hẹ trứng gà, lại gom đủ gia vị, xách theo một túi nhỏ bột mì về nhà.
Vừa chuyển qua, đồ cô mua cộng lại thật sự không ít. Cũng may chợ bán đồ tươi sống không xa nhà cô, Tô Quân Quân cũng khá khỏe, xách về không vất vả lắm.
Khi đi vào khu chung cư, vừa khéo gặp được ông cụ hàng xóm hơi cau có kia.
Tô Quân Quân cũng biết tính khí ông cụ này không tốt lắm, nên không hề tiến lên chủ động chào hỏi ông cụ.
Lại không ngờ ông cụ lại thay đổi thái độ trước đó, nhìn thấy con cá trắm cỏ lớn trong tay Tô Quân Quân, chủ động tiến lên chào hỏi.
“Chẳng phải là cô bé hàng xóm mới vừa đến ở ngày hôm qua sao? Cháu xách nhiều đồ như vậy để làm gì?”
Người ta đã chủ động chào hỏi, Tô Quân Quân cũng ngượng ngùng coi như không phát hiện ra, chỉ đành phải miễn cưỡng nói: “Cháu tùy tiện mua chút nguyên liệu nấu ăn, làm cơm trưa.”
Ông cụ còn nói: “Nhìn cháu chân tay nhỏ bé này, cầm quá vất vả, đều là hàng xóm cùng dãy, vừa vặn ông cũng phải về nhà, để ông xách lên cho cháu nhé?”
Tô Quân Quân vừa định nói không cần, nhưng lại không ngờ ông cụ xuống tay rất nhanh, đã cầm lấy con cá trắm cỏ lớn và túi bột mì kia đi.
Tô Quân Quân xách theo rau hẹ trứng gà và một ít gia vị thoải mái hơn. Cô thấy mặc dù tuổi tác của ông cụ không nhỏ, nhưng thân thể rất tốt, dáng vẻ tinh thần phấn chấn, dưới chân cũng rất linh hoạt, nên không khước từ, cuối cùng chỉ nói.
“Cháu cảm ơn ông.”
Ông cụ rung râu, híp mắt nói: “Khách sáo cái gì chứ, dù sao đều là hàng xóm. Ông họ Mao, đúng rồi, nhà kia là cháu mới mua hay vốn là chủ nhà đó vậy?”
Tô Quân Quân khép hờ mắt, nói: “Vốn là nhà cháu, cháu tên Tô Quân Quân, đó là nhà mẹ cháu.”
Ông Mao nghe vậy, lại quan sát Tô Quân Quân từ trên xuống dưới một lần, lúc này mới cười nói: “Như vậy tính ra chúng ta là hàng xóm lâu năm đấy, cũng không biết cháu có còn nhớ rõ không? Khi cháu còn nhỏ, ông từng mua kẹo cho cháu đấy?”