Cô lượn một vòng, đến góc Đông Nam của tòa nhà, lại nhìn thấy một thang máy tương đối mới.
Cướp trước khi thang máy đóng cửa, Tô Quân Quân đã cực kỳ nhanh chóng ấn nút mở.
Thang máy nhanh chóng mở ra, may mà bên trong chỉ có hai người một béo một gầy đang đứng.
Tô Quân Quân không kịp nghĩ nhiều, rất nhanh đã vào thang máy.
Khi người đàn ông trung niên có dáng người cường tráng nhìn thấy cô, giống như định mở miệng nhắc nhở cô điều gì đó.
Nhưng người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục ở bên cạnh lại đột nhiên dùng tay ra hiệu, lúc này người đàn ông trung niên mới không nói gì, yên lặng đứng bên cạnh người trẻ tuổi.
Thang máy nhanh chóng đi lên trên, Tô Quân Quân ấn nút tầng mười, lại đột nhiên phát hiện thang máy này kỳ quái thật, không thể ấn được nút tầng mười.
Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi ở sau lưng cô đột nhiên giơ tay ấn nút tầng mười hai, rồi nói với cô: “Đến tầng mười hai, đi hai tầng cầu thang bộ xuống là được.”
Ngón tay kia thon dài và sạch sẽ, để móng tay gọn gàng xinh đẹp, giọng nói của anh cũng thật dễ nghe, giống như suối ngọt đập lên trên thân trúc, hùng hậu, trầm thấp, lại tràn đầy sức hút.
Lúc này Tô Quân Quân chỉ cảm thấy tai hơi ngứa, cô vô thức nói cảm ơn.
“A, cảm ơn anh, anh cũng đến đây để tham gia cuộc thi nấu ăn sao?” Tô Quân Quân cười nghiêng đầu, lại vào khoảnh khắc nhìn thấy người kia, chỉ mong nuốt câu nói tiếp theo vào bụng.
Người kia có dáng người thon dài mảnh khảnh, giống như một cây trúc xanh, cứng rắn lại không mất tính dẻo.
Tướng mạo của anh tuấn tú, ngũ quan sâu sắc, gò má lại hơi mượt mà, anh đeo một cặp kính gọn vàng ở trên mũi, lại hoàn toàn không che được cặp mắt trong suốt như hồ sâu kia.
Đời trước Tô Quân Quân đã sống hơn hai mươi năm, coi như từng gặp nhiều trai đẹp, nhưng cô lại chưa từng thấy người đàn ông nào khiến lòng người ta ngứa ngáy khó nhịn như vậy.
Mặc dù không có quy định rõ ràng, nhưng nhân viên của tòa nhà Phỉ Thúy đều biết rõ, thang máy ở gần góc Đông Nam này là thang máy chuyên dụng của chủ tịch Bạch, đi thẳng đến chỗ làm việc cấp cao.
Bởi vì chủ tịch Bạch nghiện sạch sẽ, bình thường ngoài quét dọn và bảo trì cần thiết ra, những người khác không dám dùng thang máy này.
Khi thang máy dừng lại ở tầng mười hai, trưởng bộ phận đi ngang qua định tiến lên chào hỏi chủ tịch Bạch, lại nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp mười bảy mười tám tuổi đi ra từ trong đó.
Anh ta đang định trách cứ vài câu, cảnh cáo cô về sau không được dùng thang máy này, lại bị ánh mắt sắc bén của chủ tịch Bạch ở bên trong đó chặn lại.
Tô Quân Quân vừa ra khỏi thang máy hiển nhiên không phát hiện ra điều gì khác thường, cô xoay người lại, nói với trai đẹp đeo kính gọng vàng ở trong đó: “Vừa rồi, cảm ơn anh. Trận đấu kia, tôi sẽ cố hết sức!”
Chủ tịch Bạch bình thường không hay nói cười lại ngoài dự đoán của mọi người gật đầu nói với cô: “Cố lên!”
Thang máy nhanh chóng đóng lại, lúc này Tô Quân Quân mới xoay người đi đến cầu thang đối diện. Còn trưởng bộ phận đang ngây người ra như phỗng ở bên cạnh, cô hiển nhiên không chú ý nhiều lắm.
Đối với Tô Quân Quân, gặp được một trai đẹp vô cùng phù hợp với thẩm mỹ quan của mình, tính cách người kia thật tốt, vừa hiền hòa lại ga lăng, đây là chuyện tốt thật sự hiếm thấy.
Tuy rằng không tiện hỏi wechat của người ta, nhưng mà chỉ cần cô thành công lọt vào vòng sau, tiếp tục thi đấu ở đây, về sau chắc chắn có cơ hội gặp lại anh zai vừa rồi kia.
…
Cùng lúc đó, thang máy tiếp tục đi lên, Hùng Tuấn Thanh đứng đằng sau chủ tịch Bạch mở miệng hỏi.
“Sao lại cho cô ấy đi vào vậy? Không phải thiếu gia rất phản cảm người khác tiến vào địa bàn của cậu sao?”
Chủ tịch Bạch hơi nheo mắt lại, giống như ngộ ra nói: “Cô ấy lại khác, rất dễ ngửi.”
Hùng Tuấn Thanh nghe vậy, lập tức kinh hãi trong lòng, anh ấy vô thức nói: “Không thể nào? Cô gái vừa rồi kia giống như là con non mà? Hơn nữa, cô ấy cũng không giống với con cháu bên kia.”
Chủ tịch Bạch không quan tâm nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi không có hứng thú về phương diện kia với cô ấy.”
Hùng Tuấn Thanh lại vội vàng nói: “Cũng chưa chắc không phải không có hứng thú mà, trong tộc đã bố trí rất nhiều lần, thiếu gia đi xem mắt đi. Cậu ưu tú như vậy, không lưu lại vài đứa con cháu đâu được?”
Nghe xong lời này, khuôn mặt hơi mượt mà kia của chủ tịch Bạch lập tức giận tái đi, tuy đeo kính gọng vàng, khiến cho anh nhìn rất nhã nhặn. Nhưng mắt kính hiển nhiên không che giấu được ánh mắt sắc bén kia của anh.
Mặc dù chủ tịch Bạch không trực tiếp ra tay, nhưng Hùng Tuấn Thanh với dáng người cường tráng lại như bị người bóp chặt yết hầu, sắc mặt anh ấy trắng bệch, thoáng chốc sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cho đến lúc này, chủ tịch Bạch mới quay đầu, lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi từ khi nào đến lượt người khác quản vậy?”
Hùng Tuấn Thanh thở phì phò liên tục, không nói chuyện được, anh ấy chỉ đành phải không ngừng gật đầu, tỏ vẻ mình đã sai.
Chủ tịch Bạch lại không nhìn anh ấy.
Một hồi lâu, Hùng Tuấn Thanh khó nhọc lắm mới hòa hoãn lại, lúc này mới thở dài.
Theo lý thuyết, tuổi của anh ấy lớn hơn chủ tịch Bạch, kinh nghiệm trên các phương diện cũng tương đối phong phú, đáng tiếc, thực lực chênh lệch quá lớn, thảo nào chủ tịch Bạch luôn muốn chèn ép anh ấy.
Mặc dù bọn họ cùng tộc, nhưng không có quan hệ họ hàng gì, đặc tính chủng tộc đã quyết định cá tính một mình một cõi của bọn họ.
Gần như mỗi một người đều là bá chủ một phương, tự tiện xông vào địa bàn của đối phương, chính là bị chèn ép không chết cũng bị thương.
Từng thế hệ truyền xuống, những người khác ít nhiều gì thay đổi thành càng hòa hợp, chung đυ.ng với người khác không tồi, nhưng trên người chủ tịch Bạch lại xuất hiện gen phản tổ khó được, không chỉ năng lực mạnh nhất, tính khí cũng hết sức nóng nảy.
Nếu như không phải cần sinh hoạt trong xã hội của nhân loại, chỉ sợ chủ tịch Bạch sẽ không cho phép Hùng Tuấn Thanh ở bên cạnh.
Hùng Tuấn Thanh nghi ngờ, nếu có một ngày chủ tịch Bạch nóng lên, có phải sẽ bóp chết tươi mình không.
…
Bên kia, Tô Quân Quân xuống đến tầng mười, thuận lợi lĩnh số thứ tự và bảng tên, đã được nhân viên dẫn đến sân thi đấu, thật ra là một phòng bếp được bố trí tại một địa điểm tổ chức sự kiện quy mô lớn, xung quanh còn dựng các tấm biển quảng cáo của đồ làm bếp, đồ điện gia dụng tài trợ.
Tuyển chọn này là được chia thành vài tổ, Tô Quân Quân được chia đến tổ A, cô bình tĩnh nhìn quanh một vòng, đại khái có ba bốn mươi người.
Hạng mục của trận đấu đơn giản lại thô bạo, muốn kiểm tra kỹ năng dùng dao cơ bản nhất của đầu bếp.
Nguyên liệu đã chuẩn bị từ trước, mọi người tập trung một chỗ cắt hành tây.
Sau đó do ban giám khảo chuyên nghiệp lựa chọn ra tuyển thủ lọt vào vòng sau, còn những người không được chọn là thất bại.
Trong vòng một tháng xuyên qua này, Tô Quân Quân đã luyện kỹ năng dùng dao về đến bảy phần, cắt hành tây tất nhiên không nói chơi.
Cô cũng may mắn là người đầu tiên được ban giám khảo lựa chọn là tuyển thủ đủ tư cách.
Tô Quân Quân ngồi ở bên cạnh, rảnh rỗi nên quan sát các tuyển thủ khác đang cắt hành tây.
Tiết mục này vốn có tên là “Cao thủ ở dân gian – cuộc thi nấu ăn”, tự nhiên không coi là trận đấu đặc biệt chuyên nghiệp gì.
Về cơ bản người đến báo danh dự thi đều không phải đầu bếp đứng đắn gì, có người là kẻ ăn hàng, có người yêu thích món ngon, cũng có cả bà nội trợ.
Nam nữ già trẻ đều có, từ cô chú bốn mươi năm mươi tuổi đến học sinh tiểu học và trung học.
Người ra đề cũng khá ác, khi cắt hành tây, lỡ không cẩn thận sẽ dính vào trong mắt.
Hơn nữa thi đấu là kỹ năng dùng dao, tốc độ phải nhanh, kích cỡ thành phẩm phải tương đương.
Như vậy, người nấu ăn thời gian dài, kinh nghiệm phong phú là tương đối có ưu thế.
Ví dụ như một thím khá mập, làm nội trợ ở nhà mười mấy năm, kỹ năng dùng dao vô cùng tốt, thím cũng được chọn.
Còn những người kỹ năng dùng dao hơi cứng, vốn cắt chậm, vừa sốt ruột, lấy tay lau mồ hôi, tự nhiên gây ra trò cười.
Trong tổ A có một tuyển thủ, ăn mặc tương đối khoa trương, cột hai đuôi ngựa thật dài, mặc trang phục hầu gái.
Trước khi đến cô gái kia còn cố ý trang điểm đậm, lông mi giả, son môi, móng tay cũng lòe loẹt.
Nếu như đứng ở nơi khác, cô ta ăn mặc như vậy cũng rất xinh đẹp, nhưng vào trong phòng bếp thì không tiện lắm.
Cô ta cắt hành tây, mũi cay xè phát khóc lên.
Cố tình, cô ta vừa sốt ruột lại dùng mu bàn tay lau nước mắt, trên tay vốn dính hành tây, lại lau mắt, nước mắt tự nhiên không dừng được rơi lã chã, lớp trang điểm của cô ta lem luốc, nhìn chật vật vô cùng.
Cắt hành tây có thể khóc thành cô bé đáng thương, Tô Quân Quân thật sự không coi trọng cô gái này.
Đại khái là vẻ mặt của cô quá lộ rõ, một cô nàng đẹp trai có mái tóc ngắn màu đỏ đứng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi:
“Cô không biết cô ta à?”
“Tôi nên quen biết sao?” Tô Quân Quân theo bản năng nhìn cô ấy.
Cô nàng đẹp trai này ngạc nhiên quan sát Tô Quân Quân, lúc này mới mở miệng nói: “Cũng không cần phải biết gì cả, nhưng đó là Đổng Giai Nam, gần đây khá nổi.”
“Cái gì, ngôi sao cũng đến tham gia cuộc thi nấu ăn này?” Tô Quân Quân buột miệng hỏi.
Cô nàng đẹp trai lắc đầu, lại mở miệng nói: “Không tính là ngôi sao gì cả, chỉ là hot mạng, tối đa xem như là phụ của phụ thôi?”
Tô Quân Quân nhìn Đổng Giai Nam, còn đang khóc đấy, lại nói: “Thoạt nhìn cô ta không am hiểu nấu ăn gì cả nhỉ.”
Cô nàng đẹp trai thở dài: “Xem ra cô thật sự chẳng biết gì cả, cô cắt hành tây tốt như vậy, trông lại cũng tạm, tôi còn tưởng cô là tuyển thủ hạt giống do bọn họ tìm đến chứ.”
“Tuyển thủ hạt giống? Tôi chỉ là một người yêu thích nấu ăn, tự mình đến báo danh thôi.” Tô Quân Quân nghiêm mặt nói.
Đối diện với ánh mắt trong sáng của cô, cô nàng đẹp trai kia lắc đầu, hạ giọng nói thêm.
“Đây là trận đấu do kênh trực tuyến Thúy Trúc tổ chức, không quan tâm hiệu quả chương trình phát sóng ra sao, chỉ cần biểu hiện hút mắt, có bùng nổ, luôn sẽ nhiều thêm một ít cơ hội thêm vào. Vì thế có rất nhiều hotgirl mạng, minh tinh nhỏ đến tham gia trận đấu.”
“…” Tô Quân Quân nghe vậy, lập tức cảm thấy sầu khổ.
Cô chỉ muốn dựa vào thực lực của bản thân để lấy được một triệu kia, tiện hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Tô.
Nhưng nghe cô nàng đẹp trai này nói, cuộc thi nấu ăn này vốn chính là tiết mục giải trí???
Như vậy, trên người cô chẳng có điểm sáng gì cả, còn có thể giành được quán quân sao?
Tiêu chuẩn đánh giá tranh tài là gì vậy?
Cô nàng đẹp trai tóc ngắn tên là Trần Xung Xung, so với Tô Quân Quân là kẻ mù tịt về trận thi đấu này, Trần Xung Xung chính là biết tuốt.
Cô gái này là người có tính cách tự quen thuộc, lại tương đối thích nói chuyện.
Tô Quân Quân nghe được không ít tin tức nội tình về trận đấu, nên buột miệng hỏi: “Sao cô biết rõ vậy?”
Trần Xung Xung quan sát Tô Quân Quân từ trên xuống dưới một phen, giống như nhìn người từ quê ra tỉnh, sau đó cười nói.
“Chẳng phải năm ngoái đã từng tranh tài một lần sao? Mùa trước gọi là ‘Tổng hợp các món ngon dân gian’. Năm ngoái, khi trên mạng vừa lan truyền, tiếng vang rất bình thường, tỷ lệ nhấp chuột cũng rất kém; mãi cho đến thỉnh thoảng có người truyền ra một vài tin ngoài lề tranh tài, để lộ ra tranh cãi giữa các tuyển thủ, ban giám khảo nói tục, còn có đủ chuyện kỳ quái do các tuyển thủ kỳ quái làm ra. Những video ngắn này bất ngờ được hoan nghênh, dẫn tới toàn bộ tiết mục đều tăng lên, cuối cùng nhận được tỷ lệ nhấp chuột rất cao.”