Tô Quân Quân cắn răng, rời khỏi phòng khách, từng bước một đi lên lầu hai.
Mỗi một bước đi, cô lại cảm thấy rất không cam lòng.
Vì đâu cô phải là vật hy sinh, vì đâu cô phải là nữ phụ ác độc, cô muốn đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời, sau đó sống cuộc sống thật vui vẻ của riêng mình, chẳng lẽ không thể sao? Vì sao phải sống ở dưới cái bóng của những người này chứ?
…
Bên kia, Lưu Tử Hàn bị Tô Quân Quân mắng đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, lại không nói ra lời phản bác.
Anh ta đột nhiên phát hiện Tô Quân Quân bình thường im lặng ít lời thật ra rất có sức quyến rũ về nhân cách. Chính là ấn tượng của cô gái kia về anh ta rất kém, giống như nhất định sẽ không thích anh ta. Lưu Tử Hàn nghĩ đến đây, đột nhiên khó chịu trong ngực.
So sánh với anh ta, sắc mặt của Tô Ôn Nhu ở bên cạnh cũng không tốt hơn là bao.
Nhìn qua trận chiến này là ả chiến thắng, ả bảo vệ được chủ quyền của cô cả nhà họ Tô. Nhưng trên thực tế thì ả lại thua.
Từ đầu đến cuối Tô Quân Quân đều thẳng lưng, giống như một công chúa kiêu ngạo. Ngược lại tôn lên ả xấu xí rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Tô Ôn Nhu cúi thấp đầu xuống. Cũng không biết có phải vì vị trí đang đứng không tốt không, ánh sáng đều bị cản trở, cả khuôn mặt của Tô Ôn Nhu đều có vẻ âm u.
Tô Dật Phong thì cúi thấp đầu đứng tại chỗ, dùng sức ấn huyệt thái dương đang đau nhức của mình. Trong lúc này, anh ta phát hiện sự việc đã hoàn toàn mất kiểm soát. Thậm chí kể cả bản thân anh ta giống như cũng có phần mất kiểm soát.
Một bữa tiệc tối chuẩn bị tỉ mỉ, cứ tan rã trong không vui như vậy.
Nếu như đã triệt để xé rách mặt, cũng không cần phải tiếp tục lưu lại nhà họ Tô, duy trì hòa thuận ngoài mặt với Tô Ôn Nhu nữa.
Tô Quân Quân dứt khoát thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi biệt thự nhà họ Tô.
Vừa khéo, trong tay cô có một bộ chìa khóa, là căn phòng khi còn bé nguyên chủ và mẹ đã từng ở.
Sau này mẹ qua đời, căn phòng nhỏ kia tự nhiên rơi lên danh nghĩa của Tô Quân Quân.
Những năm qua, căn phòng luôn có người bảo dưỡng, Tô Quân Quân chuyển qua là có thể ở. Hơn nữa nguyên chủ còn tích cóp không ít tiền tiêu vặt, nếu như muổn ra ngoài sống cuộc sống độc lập, trong khoảng thời gian ngắn như vậy là đủ.
Còn nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Tô, phải thắng được tiền thưởng một triệu kia tới tay đã.
…
Đến khi Tô Quân Quân xách theo va li xuống lầu, tất cả mọi người ngẩn ra.
Trên dưới nhà họ Tô cũng biết Tô Quân Quân bị uất ức, chính là không ngờ một cô bé choai choai như vậy lại định rời đi.
Tô Dật Phong là anh cả, rất muốn hỏi Tô Quân Quân định đi đâu?
Nhưng bởi vì chuyện thiếu kiểm soát mới vừa rồi, hai anh em lại ầm ĩ cứng đờ như vậy, anh ta thật sự không có mặt mũi nói chuyện với Tô Quân Quân.
Tô Quân Quân xách theo va li, thậm chí chưa thèm liếc nhìn anh ta lấy một lần, ngược lại nói với ông quản gia đang lo lắng: “Cháu định chuyển về trong nhà mẹ cháu ở lúc trước, nơi đó tương đối gần trường đại học cháu đăng ký, đi tham gia cuộc thi nấu ăn cũng tương đối dễ dàng.”
Ông quản gia vội vàng khuyên nhủ: “Cô hai à, như vậy chỉ sợ không tốt lắm đâu? Cho dù cô muốn đi, ít nhất cũng nên nói một tiếng với ông chủ chứ.”
Tô Quân Quân lại thản nhiên nói: “Bây giờ cháu đã trưởng thành rồi, có một số việc cũng cần tự mình làm chủ, đáng nhẽ khi lên đại học cũng phải rời khỏi nhà, tạm thời không cần quấy rầy đến cha cháu.”
“Chuyện này…” Ông quản gia còn định tiếp tục khuyên cô, lại không nghĩ tới Tô Quân Quân còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình đã lớn thế. Hiển nhiên giày vò mới vừa rồi, cô cả đã làm tổn thương sâu sắc đến cô hai. Hiện giờ bọn họ có nói gì nữa cũng vô dụng.
Cuối cùng, thật sự không còn cách nào khác, ông quản gia chỉ phải sắp xếp lái xe, đưa Tô Quân Quân đi.
Suốt dọc đường không nói chuyện, rất nhanh xe đã đến đường Thúy Tây, lái xe vốn định đưa cô đến thẳng chung cư Thúy Lâm Uyển, tiện thể xách hành lý lên lầu cho cô, nhưng lại bị từ chối.
Tô Quân Quân bảo lái xe dừng xe ở ven đường, sau đó một mình kéo theo va li, đi đến chung cư Thúy Lâm Uyển.
Chung cư Thúy Lâm Uyển xem như là chung cư cũ từ hai mươi năm trước, bởi vì gần trung tâm thành phố, giao thông tương đối phát triển, cơ sở đồng bộ xung quanh cũng rất đầy đủ, những năm qua, giá phòng chung cư luôn tăng chứ không hạ.
Hơn nữa, chung cư đã từng quét vôi một lần nữa, đường xá cũng coi như bằng phẳng, bên cạnh lại gần kề công viên di sản, tổng thể hoàn cảnh nơi ở xem như không tệ.
Tô Quân Quân đến siêu thị nội bộ trong chung cư trước, mua một ít đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn, rồi kéo va li đi về phía tòa nhà cô.
Lúc này trời vẫn còn sáng, đi đến dưới một tàng cây, vừa khéo có một chiếc ghế dựa.
Tô Quân Quân cũng đi mệt mỏi, đầu tiên ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút.
Đối với cô, một ngày này thật sự rất dài, rất giống như cô đang mơ một giấc mơ rất dài.
Sau khi tỉnh giấc mơ, có lẽ cô sẽ biến trở lại về nữ đầu bếp nhỏ bé bình thường kia, có thể tự do tự tại chạy nhảy giữa núi rừng, tìm kiếm những nguyên liệu nấu ăn không phổ biến, làm tiếp một bàn lớn món ăn tươi ngon.
Chỉ tiếc, trong một tháng này, mỗi sáng thức dậy, hiện thực đều nói cho cô biết, tất cả không phải là giấc mộng. Tô Quân Quân rốt cuộc không trở về được, cô đã biến thành nữ phụ ác độc bị người căm thù đến tận xương tủy ở trong cuốn tiểu thuyết kia.
Trước khi chuyển ra khỏi nhà họ Tô, Tô Quân Quân luôn cảnh cáo mình nhất định phải khiêm tốn, phải cụp đuôi làm người, cho dù như thế nào đều không thể chen vào trong mối tình đầu của Tô Ôn Nhu.
Nhưng hiện thực lại cho cô một bạt tai vang dội. Kết quả là, cô vẫn giống như trong nguyên tác, triệt để trở mặt với Tô Ôn Nhu. Tô Quân Quân đã lười nghĩ, tương lai của cô sẽ biến thành như thế nào?
Nếu thật sự bị báo đen cắn chết tươi, không trốn thoát được, như vậy ít nhất cô có thể mài sắc dao, chiến đấu trực tiếp, thử xem có thể chạy trốn được không?!
Tô Quân Quân đang nghĩ, đột nhiên có một bóng dáng màu đen nhảy xuống khỏi cái cây bên cạnh, động tác của nó nhanh nhẹn, thân nhẹ như chim yến, lại giống với con báo đen trong đêm khuya.
Trong hoảng hốt, Tô Quân Quân giống như hoa mắt, thậm chí nhìn thấy bóng đen này có mấy cái đuôi.
Sẽ không phải nghĩ tới cái gì thì đến cái đó chứ?
Trong nháy mắt, trái tim Tô Quân Quân đập loạn, cô vô thức siết chặt con dao phay trong tay.
Lại tập trung nhìn vào, đây đâu phải là con báo gì, rõ ràng là một con mèo cầy béo.
Con mèo kia vừa khéo cũng đang híp mắt quan sát cô, giống như không hề sợ người, cái đuôi to khỏe kia còn đang phe phẩy.
Hóa ra thật sự là Tô Quân Quân nhìn nhầm, chỉ có một cái đuôi, đâu ra tám chín cái đuôi chứ?
Lúc này cô mới nhẹ nhàng thở phào, lại đặt con dao phay về vị trí cũ.
Cô không sợ mèo.
Ở trong thành thị, mèo hoang bị vứt bỏ có rất nhiều, nhưng béo tốt như con mèo cầy này lại hết sức hiếm thấy.
Tô Quân Quân không nhịn được nghĩ, con mèo này rốt cuộc được nuôi trong nhà hay là hoang dại vậy?
Chắc con mèo kia ngửi thấy mùi cá ở trong túi, hào hứng nhìn sang bên này.
Con cá tươi đã làm sạch kia là nguyên liệu nấu ăn được Tô Quân Quân chuẩn bị cho bữa tối, đương nhiên không thể đút cho nó ăn được.
Tô Quân Quân cũng có ý tốt, lấy một ổ bánh mì từ trong túi to, đặt lên trên túi ni lông, đẩy tới trước mặt con mèo.
Cô vừa định cầm va li lên rời đi, con mèo kia lại đột nhiên kêu lên.
“Meo…”
Tô Quân Quân vô thức đối diện với ánh mắt của con mèo kia, cảm giác kỳ quái đó lại tới nữa, giống như bánh mì lại bị nó ghét bỏ vậy.
Ghét bỏ rồi, cũng không có gì khác.
Tô Quân Quân lắc đầu, không nhìn con mèo kia nữa, mà xách theo va li, đi vào trong nhà.
Sau khi đi được vài bước, cô mới đột nhiên ý thức được, vừa rồi hình như cô đã giao lưu với mèo??
Chắc là cô suy nghĩ nhiều thôi nhỉ?
Tô Quân Quân vừa nghĩ, rất nhanh đã lên đến tòa nhà số năm.
Cô kéo va li, xách theo túi mua sắm, vào thang máy, ấn phím tầng chín, ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, đột nhiên lại được mở ra.
Một ông cụ lông mày và râu đều bạc trắng, đeo đôi giày người già, lững thững đi vào thang máy.
Dáng vẻ của ông cụ kia rất hiền hòa, sắc mặt lại xụ xuống, thỉnh thoảng còn liếc Tô Quân Quân, dáng vẻ mất hứng.
Tô Quân Quân không biết sao mình lại khiến cho ông cụ khó chịu, vừa khéo, cô cũng không định hòa thuận gần gũi với láng giềng, nên dứt khoát cúi thấp đầu đứng ở bên cạnh, không nói chuyện.
Rất nhanh, thang máy bắt đầu đi lên.
Đến tầng chín, ông cụ kia bước ra trước đẩy cửa vào 901, Tô Quân Quân nhìn thấy cánh cửa kia đóng lại, lúc này mới xoay người vào 902.
Hóa ra ông cụ mất hứng kia là hàng xóm ở đối diện với cô.
Tầng chín là tầng chót, chỉ có hai căn phòng đôi. Diện tích nhà Tô Quân Quân không lớn lắm, chừng 120m2, chiều cao gần 6m, một tầng có hai phòng đơn, một phòng bếp, một nhà vệ sinh; dọc theo cầu thang đi lên trên, bên trên là phòng ngủ và thư phòng, còn có một sân thượng, có thể dùng để trồng hoa cỏ.
Toàn bộ căn phòng chọn dùng trang trí kiểu phục cổ, ở hai mươi năm trước có lẽ xem như rất phù hợp, nhưng cho tới bây giờ thì kiểu dáng đã hơi lỗi thời.
Nhưng nguyên vật liệu được chọn lúc trước đều là đồ dùng trong nhà tốt nhất, giấy dán tường, sàn gỗ cũng đều được bảo trì không tệ. Tối thiểu ở lại coi như tương đối thoải mái.
Bởi vì có người định kỳ quét dọn, trong phòng coi như sạch sẽ, Tô Quân Quân thoáng thu dọn, rồi chuẩn bị nấu cơm chiều cho mình.
Đã mệt mỏi một ngày, cô không muốn phiền toái nữa, cắt lát cá ướp gia vị, lại thái nấm hương, cà rốt, rau cần thành hạt lựu, nấu gạo thành cháo thơm ngào ngạt, theo thứ tự bỏ nấm hương, rau dưa thái hạt lựu và cá cắt lát vào.
Bởi vì kiểm soát nhiệt độ rất tốt, hương vị cháo cá nhanh chóng bay ra, toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập mùi cá tươi mới.
Ngay vào lúc Tô Quân Quân múc một chén cháo định bắt đầu ăn, trên ban công nhỏ bên cạnh phòng bếp đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu.
“Meo gừ…”
Tô Quân Quân tập trung nhìn vào, là con mèo cầy béo kia, đang trợn to mắt nhìn cô.
“Mày trèo lên lầu kiểu gì vậy?” Tô Quân Quân vô thức hỏi.
Vào lúc này, vẻ mặt của con mèo cầy béo lại hoàn toàn thay đổi, không còn tràn ngập ghét bỏ nữa, ngược lại tràn đầy khát vọng. Thật sự giống như đang nói, nó đói bụng, muốn ăn cháo cá.
Tô Quân Quân cũng lười nghĩ, cô đâu nhìn hiểu được vẻ mặt của mèo, nên mở cửa ban công ra, đặt bát cháo cá kia lên trên bàn.
Con mèo cầy béo vội vàng bắt đầu lượn vòng quanh cái bát, giống như đang đợi cháo cá nguội vậy.
Tô Quân Quân cũng không để ý đến nó nữa, sau khi vào nhà, lại múc một bát cháo, bắt đầu một mình thưởng thức.
Ăn cơm tối xong, lại ra ban công nhỏ nhìn xem, con mèo kia đã rời đi, bát được liếʍ sạch sẽ, để lại chỗ cũ.
Tô Quân Quân cầm lấy bát, khóa chặt cửa ban công lại.
…
Đến đêm, Tô Quân Quân thật sự quá mệt mỏi, đi ngủ sớm.
Một đêm không mộng mị, đến sáng hôm sau, cô lại dậy rất sớm, thu dọn xong đồ, chuẩn bị đi tham gia cuộc thi nấu ăn.
Địa điểm thi đấu ở tòa nhà Phỉ Thúy, nơi đó không quá xa đường Thúy Tây, hai ba cây số là đến.
Tô Quân Quân không ngồi xe buýt, đeo cặp sách, cầm phiếu đăng ký được in trực tuyến, đi thẳng tới đó.
Đến tầng một tòa nhà, nhìn trước thang máy đang chen chúc, cũng có người không chờ đợi được, đã leo cầu thang bộ lên đến tầng mười.
Tô Quân Quân cân nhắc, tòa nhà thương mại hình súng lục như vậy tuyệt đối không có khả năng chỉ có bốn thang máy.