Lại nghiêng đầu nhìn xem, vẻ mặt của Tô Quân Quân đã khôi phục bình thường. Cô thậm chí còn ấm ức phồng má lên, còn nói thêm.
“Nếu như thật sự diễn phim, tôi cũng sẽ muốn diễn vai nữ chính? Nhưng có cách nào chứ, điều kiện đặt ra ở đó, tôi là nữ phụ ác độc.
“…” Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu này của cô, thật sự không xứng đôi với khuôn mặt này.
Không còn cách nào nữa, Trần Xung Xung chỉ đành phải an ủi cô một phen, lại thay đổi đề tài: “Đúng rồi, Quân Quân, sao cậu biết bên này có một thang máy vậy?”
Tô Quân Quân híp mắt nói: “Chính là đi dạo quanh đã phát hiện ra. Đúng rồi, lần đầu tiên tôi đi thang máy này còn gặp một zai đẹp đặc biệt điển trai đấy. Zai đẹp kia không hề giống với những zai đẹp tươi non hiện giờ, anh ấy mặc âu phục rất dễ nhìn, cộng thêm một cặp kính gọng vàng, toàn thân đều có vẻ rất nhã nhặn. Đúng rồi, anh ấy chính là kiểu mặc âu phục thì có vẻ gầy, cởi âu phục là có thịt ấy.”
Trần Xung Xung thình lình châm chọc nói: “Anh ta cởi âu phục, cậu nhìn thấy hả?”
“Xí, đầu óc cậu nghĩ lung tung gì vậy? Dù sao chính là dáng người đặc biệt tốt.” Tô Quân Quân bất mãn nói.
“Chịu, tôi thật sự hoài nghi thẩm mỹ quan của cậu.”
“Thẩm mỹ quan của tôi làm sao?”
“Cậu thôi đi, lần trước cậu còn nói gặp được zai đẹp mặc âu phục màu đen ở sảnh lớn đấy?”
Thoáng chốc, thang máy xuống đến tầng một, hai cô gái vừa nói vừa rời khỏi thang máy.
…
Bên kia, Hùng Tuấn Thanh rất hổ thẹn sao chép video cô em gái trong thang máy vào usb, đưa đến trước mặt thiếu gia.
Vài ngày trước đó thiếu gia tính khí nóng nảy kia còn luôn miệng nói không nhìn trúng con gái người ta, hơn nữa từ chối không xem mắt.
Hiện giờ lại hay chưa, mỗi ngày núp trong bóng tối nhìn lén cô em đó thì thôi, lại còn quay trộm cả video của cô em đó nữa.
Hành vi này xâm phạm quyền con người ở xã hội loài người đó biết chưa?
Hùng Tuấn Thanh là công dân tốt tuân thủ pháp luật. Anh ấy vốn rất có cốt khí quyết định từ chức rồi.
Kết quả, sau khi báo cáo lên, tộc trưởng đại nhân lại thấm thía nói với anh ấy:
“Tuấn Thanh à, mấy người trước cháu cũng đều xem như là người tài giỏi trong tộc, nhưng bọn họ đều vì bị thương nên phải rời khỏi cương vị. Trong đó có một người gãy xương đến giờ còn chưa khỏi, còn có một người bị tổn thương tinh thần vĩnh viễn, thà đi vườn bách thú làm việc, chứ không chịu ở bên cạnh thiếu gia.”
“…” Đi làm ở vườn bách thú tốt nhất, ăn ngon uống ngon đãi ngộ tốt, có vυ' em chăm sóc toàn bộ quá trình, ra cửa là có loài người xếp thành hàng hoan nghênh.
Tộc trưởng đại nhân chăm chú nhìn anh ấy, còn nói thêm: “Cháu cũng biết tính khí của thiếu gia đấy, hiện giờ cháu xem như là đồng loại duy nhất cậu ấy tiếp nhận. Dù nói như thế nào, cháu cũng là cháu trai của cậu họ xa của cậu ấy, đừng thấy thiếu gia như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ nể tình huyết thống. Tuấn Thanh à, cháu thông cảm cho khó xử trong tộc đi. Dựa theo cách nói của loài người, thiếu gia đang ở độ tuổi dậy thì, có cháu ở bên cạnh canh chừng, các bậc cha chú trong tộc ít nhiều gì có thể yên tâm chút.”
“Không phải thiếu gia nhìn trúng cô em nào đó sao? Đến khi cậu ấy kết hôn sinh con sẽ ổn định lại thôi. Khi ấy công việc của cháu cũng có thể thoải mái rất nhiều.”
Tiếp theo tộc trưởng đại nhân lại khen Hùng Tuấn Thanh từ đầu đến chân, giống như Hùng Tuấn Thanh chính là hy vọng để Hùng tộc quật khởi vậy.
Hùng Tuấn Thanh nghe thế nhiệt huyết sôi trào, đương nhiên không nhắc lại chuyện từ chức nữa.
Nhưng sau khi về nhà anh ấy mới rõ ràng. Thiếu gia đâu phải đang dậy thì, rõ ràng đang ở thời kỳ nổi loạn (hội chứng chuunibyou). Kèm theo với thuộc tính Sơn Đại Vương, ông trời là lão đại thì anh là lão nhị, chỉ mong oán trời hận đất đấy?
Tộc trưởng phái anh ấy đến sẽ không phải vì để cho anh ấy đi chết đấy chứ? Hiện giờ anh ấy xin chuyển đến làm ở vườn bách thú có còn kịp không?
Ngay vào lúc Hùng Tuấn Thanh đang miên man suy nghĩ, thiếu gia đã xem xong video, ý bảo Hùng Tuấn Thanh đi qua nói chuyện.
Hùng Tuấn Thanh phờ phạc ỉu xìu tiến lên trước, lại nghe thiếu gia hỏi: “Phim mạng bên kênh trực tuyến sáu tháng cuối năm đã tuyển được diễn viên chưa?”
Hùng Tuấn Thanh lập tức rất chuyên nghiệp nói: “Chưa.”
Thiếu gia đẩy mắt kính trên mũi, rất nghiêm túc chỉ thị: “Không phải nói bản thân chúng ta cũng định bắt đầu bồi dưỡng nghệ sĩ sao? Dứt khoát bắt đầu từ tuyển diễn viên dưới trướng chúng ta đi, đừng chỉ lo ký với thần tượng ca hát nhảy múa, những nhân tài khác cũng phải ký. Đặc biệt là những người có diện mạo đẹp, lại có năng lực.”
Hùng Tuấn Thanh lập tức cảm thấy thật cạn lời, muốn tâng bốc bạn gái cứ việc tâng bốc, công ty nào sẽ tuyển chọn vai nữ chính từ trong nữ đầu bếp chứ?
Đáng tiếc, hiển nhiên Hùng Tuấn Thanh đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của thiếu gia.
Chủ tịch Bạch gõ đầu suy nghĩ, lại mở miệng nói: “Đúng rồi, tôi nhớ kịch bản kia còn tạm được, chính là nhân vật không tươi đẹp lắm. Cậu đi bảo bọn họ sửa lại hình mẫu vai nữ chính đi. Cần kiểu vẻ ngoài xinh đẹp hào phóng, trong lòng dịu dàng lương thiện ấy.”
“…” Hùng Tuấn Thanh nghe vậy suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Anh cứ nói thẳng muốn bạn gái của anh đóng vai nữ chính là được, còn vòng một đường cong cứu quốc lớn đến vậy làm gì?
Này này, còn chưa bàn xong công việc đâu? Anh cởϊ áσ vest ra làm gì hả?
Trên thực tế, chủ tịch Bạch không chỉ cởi mỗi áo vest, còn cố ý cởi cả vài cúc áo, vén tay áo lên để lộ ra cánh tay cường tráng, sau đó mới bẻ cổ tay nói:
“Quả nhiên, tôi chính là người đàn ông mặc âu phục thì trông gầy, cởi âu phục có thịt, có thể mặc âu phục thành đẹp trai siêu cấp, mạnh hơn mấy zai đẹp tươi non kia nhiều.”
“…” Cậu cứ tiếp tục kiêu ngạo đi.
…
Tô Quân Quân trở về nhà, lại tiện thể làm một bữa cá cho ông Mao.
Tuy rằng ông Mao ăn mặc mộc mạc, hết sức giống với trưởng thôn hoặc lãnh đạo cấp cao của doanh nghiệp nông thôn nào đó.
Nhưng trên thực tế, ông cụ này rất thời thượng, điện thoại dùng iPhone phiên bản mới nhất, còn cố ý tải app kênh trực tuyến Thúy Trúc, quan sát trận đấu của Tô Quân Quân.
Đợi đến khi Tô Quân Quân bưng một mâm bánh phồng đầu cá cực to đi ra, đã nghe ông Mao buột miệng mắng.
“Con nhóc điên từ đâu chui ra vậy, không biết nấu ăn tham gia cuộc thi nấu ăn làm gì? Quân Quân, con nhóc kia giội cho cháu một chậu nước bẩn, cháu còn quản ả đi tìm chết làm gì, lại còn thu dọn tàn cuộc cho ả nữa?”
Tô Quân Quân chỉ đành phải giải thích một lần quy tắc trận đấu cho ông Mao, hơn nữa cũng nói lần này đội bọn họ thắng, không bị loại một ai cả.
Ông Mao vẫn tức tối. Ông cụ vừa tức giận, đầu cá và bánh lại ăn nhiều, vừa ăn, ông cụ còn lẩm bẩm.
“Ôi chà, hiện giờ tâm nhãn của loài người đều sai lệch, cứ muốn dẫm lên người khác để trèo lên. Quân Quân à, về sau trong mọi việc cháu đều phải chú ý nhiều chút, nhất định đừng để cho người khác tính kế.”
Tô Quân Quân gật đầu nói: “Ông yên tâm đi, về sau cháu sẽ cẩn thận, còn mấy người như chị Thạch Lựu đó, cháu tránh xa một chút là được.”
Ông Mao không yên tâm nhìn cô vài lần, lại thở dài.
Ông cụ nghĩ dù sao Tô Quân Quân là một cô bé, kiến thức hạn hẹp, lại không có tâm tư xấu xa gì, đâu thể đấu thắng được những tiểu yêu tinh bên ngoài kia chứ?
Ôi, xem ra, vẫn cần đến ông cụ người làm ông này lo liệu một phen cho con bé.