Nhật Ký Cầu Yêu Của Xui Xẻo Tiên Nhân

Chương 57: Người xứng đáng nhận hết thảy những thứ tốt đẹp nhất thế gian

Một tháng sau, tiên đế băng hà, để lại một mảnh giang sơn mục nát cùng với triều cục rối ren.

Ruộng làng tiêu điều, thôn xóm bỏ hoang khắp nơi, loạn trong giặc ngoài, binh khởi nghĩa dấy lên từ nam chí bắc. Bắc cương có dị tộc, phía nam có Nam Yên ngấp nghé, quốc khố lại trống rỗng, lòng quân hầu như đều tan rã.

Nhưng cuộc chiến quân quyền ở kinh thành vẫn còn đang đến cao trào.

Các hoàng tử không ai nhường ai, bọn họ ở trên triều vẫn ngu dốt vô tri, quần ẩu loạn đấu.

Còn Dung Thần lúc này đã thuận lý thành chương được phong Cẩn vương, l*иg giam hoàng cung không còn tác dụng với hắn, hắn như một lưỡi đao sắc bén chờ ngày tuốt ra khỏi vỏ, sát phạt tứ phương.

Dung Thần nhân cơ hội đó vào nam ra bắc, dọn dẹp loạn lạc, chia lại ruộng đất, phân phát tiền tài bấy lâu nay cướp được từ những thế gia ngã xuống trong triều, thu phục lòng dân, âm thầm chiêu mộ nhân tài, nuôi dưỡng quân đội hoàn toàn mới cho riêng mình.

Phía sau Cẩn vương có phe phái của Ngự sử và nhà mẹ đẻ của An vương Dung Chân hậu thuẫn, bên cạnh có hai vị tiên sinh tài ba giỏi mưu lược, còn có vô số tướng lĩnh lớn nhỏ hắn giúp đỡ giữa chiến trường cửu tử nhất sinh.

Tương truyền, trong tay Cẩn vương có đội quân Ảnh vệ khét tiếng xuất quỷ nhập thần, máu lạnh vô tình, là đao phủ gϊếŧ người của hắn ở trong tối. Dọc đường, bọn họ đã diệt không biết bao nhiêu lũ quan tham ô vô lại cùng đám tiểu tặc bán nước cầu vinh.

Trong triều, chẳng ai thèm quan tâm đến Cẩn vương bên ngoài đang làm cái gì, bọn họ liều chết níu giữ chiếc long ỷ không buông, người chết kẻ sống giằng co như phát cuồng.

Cho đến cuối cùng, khi ai nấy đều nhận ra được, thì thanh thế của Cẩn vương đã trở nên lớn mạnh không tài nào cản nổi.

Bọn họ cuống cuồng tìm cách đối phó với vị Cẩn vương nằm gai nếm mật mấy chục năm này.

Trong cung, Khương tài nhân nay là Khương thái phi, bị lén đưa đi mất, đến lúc mọi người phát giác, đã không còn ai có thể uy hϊếp đến Dung Thần được nữa.

Thừa tướng dường như biết được gì đó, ông ta hoàn toàn từ bỏ đứa cháu gái đang là thái hậu đương triều, đóng cửa tự bế, bình chân như vại chờ binh biến.

Chỉ trong vòng sáu tháng, Dung Thần đã một tay huyết tẩy hết ung nhọt tiền triều.

Tiếng oán hận vang lên khắp nơi, tiếng ca thán kèm theo tiếng hét không ngừng truyền đến.

Trong một tháng trước khi Dung Thần đăng cơ, những đao phủ trong kinh thành chưa từng ngơi nghỉ, máu ở Thiên Càng điện chưa từng được lau sạch.

Hầu như mỗi ngày, đều sẽ có ít nhất vài người chết.

Kinh thành bất giác trở thành tử lao dành cho các thế gia, lòng người run sợ, nhà nhà chốt cửa cài then, cả cung nhân cũng chẳng dám đến gần vị tân đế này.

Quốc khố không còn một đồng, Dung Thần trực tiếp đem Hộ bộ thượng thư ra chém đầu thị chúng, còn đem sẵn tội danh mà Ảnh vệ điều ra được đều vứt xuống trước mặt văn võ bá quan giữa buổi chầu sớm.

Mặt trời vừa ló dạng đã có vài gia tộc bị huyết trảm, tịch thu gia sản.

Thương gia, thế gia, phàm là những ai có nhiều tiền trong thiên hạ, đều không đêm nào ngon giấc.

Bọn họ sợ hãi vị Cẩn vương này, nếu hắn thấy bọn họ tư lợi nhiều tài vật như vậy, sẽ có ngày bị đem ra đoạn đầu đài xử tử.

Nghĩ vậy, bọn họ đều tìm cách đem của cải cho bớt, cứu tế, phân phát gì đó, cho được bấy nhiêu hay bấy nhiêu.

Tất cả những hoàng tử công chúa còn lại đều sợ vỡ mật, bọn họ đã bị phế truất hơn phân nửa, một số người còn bị gom hết tất cả tội danh ụp lên đầu cùng một lúc, không tránh khỏi đường chết.

Trong đó có nhiều người không chịu nổi, trực tiếp từ bỏ tước vị, rời xa kinh thành.

Thậm chí, đối với những phe phái đã từng ủng hộ hắn, chỉ cần là tội đủ nặng, Dung Thần cũng quyết không giữ một ai.

Duy chỉ có thừa tướng phủ, hắn vẫn động không được.

Dung Thần nắm trong tay ba mươi vạn tinh binh, nhưng hổ phù trong tay thừa tướng đến năm mươi vạn, không thể trực tiếp xé rách mặt ngay được.

Cho dù hắn tập hợp đủ nhân lực từ các nơi về kinh thành, một phen cá chết lưới rách, thì tình cảnh Vân Nhạc sẽ càng gặp nguy.

Bên ngoài lăm le dòm ngó, tình cảnh đất nước đã khốn đốn, nếu tự ý di chuyển nơi đóng quân, Vân Nhạc sẽ ngay lập tức rơi vào tay giặc.

Hơn nữa, Vân Nhạc đã không thể chịu nổi thêm một lần chiến loạn nào nữa.

Đại điển đăng cơ ngày đó, Dung Thần chỉ có duy nhất một bộ long bào.

Thế nhân không hiểu hắn khắc khổ lao lực, chỉ thấy được hắn máu lạnh vô tình.

Không ai biết được, một đế vương như hắn, mỗi ngày không ngủ đủ hai canh giờ, làm việc đến muốn mệnh, nhưng tuyệt không hề hoang phí một đồng nào.

Mỗi bữa cơm chỉ có hai món chay, một món mặn, triều phục xa xỉ không có lấy nổi một bộ.

Tất cả tiền bạc đều dồn vào quốc khố.

Duy chỉ có một việc khiến Dung Thần bỏ tiền ra, đó chính là mở rộng một hồ sen ở lãnh cung, còn sai người cho trồng rất nhiều sen tịnh đế vào đó.

Tất cả những gì hắn làm, chỉ dành cho một người, một người xứng đáng nhận được hết thảy những điều tốt đẹp nhất thế gian.

Vị đế vương duy nhất trong lịch sử đại điển đăng cơ chỉ có một bộ long bào, lễ thành cũng chẳng mở tiệc ca múa linh đình.

Nhưng tất cả những thứ này, vẫn không ảnh hưởng đến khí chất đế vương sát phạt của hắn.

Hắn đứng trên đài cao, đánh mắt trông ra giang sơn vạn dặm, được vô số triều thần quỳ bái, nhận sự phục tùng tuyệt đối từ muôn dân trăm họ.

Tiếc là khi đó, tiếng xấu hung hãn khát máu của Dung Thần truyền khắp kinh thành, nên chẳng ai dám chen chúc đến xem.

Dung Thần lên ngôi, giảm tô thuế năm năm, dẹp bỏ hậu cung, ai chưa thất thân thì thả ra ngoài, ai đã thất thân thì tống vào chùa, mỗi người đều được phát vài lượng bạc, xem như chi phí đi đường.

Bên cạnh đó, hắn còn cắt giảm lương bổng của quan viên, đẩy qua dùng để nuôi binh, huấn luyện tất cả binh sĩ lại từ đầu, loại bỏ những thành phần tạp nham ký gửi.

Trên khắp cả nước mở hàng vạn trạm cứu tế dân nghèo, cấp hạt giống cùng nông cụ, chia lại đất đai, ghi chép quản lý lại từng hộ gia đình.

Quan viên triều đình bị cách chức hơn phân nửa, số quan viên còn lại muốn giữ mạng phải liều mình làm việc, bọn họ hầu như không ngày nào được ăn ngon ngủ yên.

Một tháng qua đi, Dung Thần quyết định mở lại khoa cử, hàng trăm sĩ tử đổ xô đến kinh thành, nơi đây cuối cùng cũng trở về dáng vẻ phồn hoa náo nhiệt vốn có.

Yên Vi đã xuất quan từ lâu, y ngày ngày vui vẻ ở trong chính điện của hoàng đế, sống cuộc sống vui vẻ vô tư lự.

Ngày đó sau khi đăng cơ, Dung Thần ban chiếu chỉ phong Khương Uyển Thanh làm Hiếu Từ thái hậu, ngoài ra, hắn còn lén đóng dấu vào một đạo thánh chỉ mật.

Đạo thánh chỉ này chính là quà xuất quan hắn dành cho Yên Vi, trên đó ghi rằng, y chính là hoàng hậu duy nhất của Dung Thần hoàng đế, cũng là thê tử duy nhất của hắn.

Nghi thức duy nhất hiện tại Dung Thần có thể cho Yên Vi, cũng chỉ có đạo mật chỉ này.

Cả hai người đều biết, hiện tại chưa phải lúc.

Vân Nhạc còn nghèo nàn lạc hậu lắm, nếu lúc này để Yên Vi xuất đầu lộ diện, y sẽ trở thành bia sống cho mọi người lăng mạ mắng chửi.

Người mà hắn coi như trân báu, thế gian này không một ai được khinh rẻ y.

Chỉ cần cố gắng thêm vài năm nữa thôi, Dung Thần tự nhủ, rồi hắn sẽ khiến cho Yên Vi đường đường chính chính sóng vai bước đi bên cạnh mình, trả cho y một đại điển phong hậu lớn nhất từ trước đến nay, hắn muốn trăm họ đều phải yêu mến tin phục y.

Nghĩ vậy, Dung Thần càng thêm chú tâm vào việc ban hành những quyết sách sau khoa cử.

Thế nhưng, khoa cử chưa kịp diễn ra, bọn quan viên trong triều lại ngấp nghé hậu cung trống rỗng của hoàng đế.

Công vụ bận rộn, nhưng đám quan lại vẫn không quên tìm cách tạo thế lực vững vàng cho mình, còn tự mình dâng người lên thái hậu.

Dù gì thì nếu trong hậu cung có người nhà, trong triều còn lo gì không có chỗ đứng.

Biết không thể chọc giận hoàng đế, bọn họ tìm cách đi cửa sau đến nhờ thái hậu.

Thật ra đối với việc này, Khương thái hậu băn khoăn đã lâu, các hoàng tử trước kia dưới năm mươi tuổi đều đã con cháu đầy đàn, nhưng con trai nàng đã qua năm mươi vẫn chưa có lấy một tỳ nữ thông phòng.

Nàng sốt ruột, mỗi lần gặp Dung Thần đều sẽ đem vài người lên tiến cử, nhưng đều bị Dung Thần mạnh mẽ từ chối. Những lần sau, thậm chí hắn còn nói với nàng hắn đã có thê tử, cũng đã lập hoàng hậu.

Khương thái hậu không hiểu tại sao tự nhiên trên trời rơi xuống một hoàng hậu, nàng muốn giữ chân Dung Thần lại hỏi cho rõ, nhưng hắn đã bỏ đi mất.

Không còn hoàng hậu vị, còn có tứ phi lục tần, Khương thái hậu thầm nghĩ, cũng chẳng thể để hậu cung trống mãi như vậy được. Càng huống hồ, đưa người vào hậu cung còn giúp căn cơ hoàng đế đứng vững trên triều, tạo mối quan hệ vững chắc với các thần tử.

Dường như nàng đã quên mất thảm cảnh tam cung lục viện nàng từng trải qua khi xưa.

Nhưng Khương thái hậu lực bất tòng tâm, cho dù nàng dùng cách nào tiếp cận, cũng không biết được chút thông tin gì về đế hậu hai người, còn bị Ảnh vệ lừa chạy vòng vòng khắp cung.

Một lần, Khương thái hậu bắt gặp một cung nữ vừa mới bị đánh thừa sống thiếu chết từ trong chính điện ra, nàng mới biết được, thì ra hoàng hậu trong lời hoàng đế là ai.

Cung nữ này tự ý nán lại vào ban đêm, cố tình chạm vào người Dung Thần, bị hắn sai người đánh đến suýt mất mạng.

Khương thái hậu càng nghĩ càng tức giận, nam nhân nhà người khác đều có thê thϊếp đầy đàn, mỗi đêm đều có nữ nhân hầu hạ. Còn con mình chỉ mỗi chuyện một cung nữ muốn được thị tẩm mà chuyện bé xé ra to, còn vì một nam tử mà vô cớ đánh người.

Khương Uyển Thanh xuất thân thư hương cổ hủ, quan niệm gia giáo trong nhà nặng nề, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, nàng làm sao chấp nhận được việc hai nam tử chung đυ.ng.

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Khương Uyển Thanh là, con mình có bệnh.

Nàng còn định đem cả cái thái y viện qua chẩn bệnh cho hoàng đế.

Nhưng khi nghe được cung nữ kia bảo rằng nam tử đó dường như có pháp thuật, Khương thái hậu ngay lập tức nghĩ đến việc nhi tử của mình bị trúng tà, nàng cho mời pháp sư khắp thiên hạ đến chính điện trừ tà, khiến cho hoàng cung một trận gà bay chó sủa.

Dung Thần và Yên Vi cùng ngủ trong chính điện, nửa đêm thì bị đánh thức, tiếng làm phép hỗn loạn cùng tiếng cung nhân ồn ào từ bên ngoài truyền đến khiến Yên Vi nhíu mày bất mãn.

Từ lúc xuất quan trở ra, Yên Vi trở nên yếu ớt đến lạ, sắc mặt trắng bệch, nhiều lần còn ngất xỉu, dọa cho Dung Thần chết đứng.

Thấy người trong lòng ngực bị làm phiền, hai hàng mi run rẩy mỏi mệt, Dung Thần cẩn thận dỗ thêm một lát, đến khi người ngủ hẳn, hắn mới nhấc chân bước ra ngoài.

Vừa mở cửa, tiếng thét đinh tai nhức óc của mấy trăm người truyền đến, Dung Thần tức khắc nổi trận lôi đình.

Cẩn thận nghe lại, đều là những câu lăng mạ khó nghe đến cực điểm.

“Yêu nghiệt, bên trong là yên nghiệt!”

“Tên yêu quái kia, mau hiện nguyên hình!”

“Sát khí, sát khí quá nặng!”

“Là yêu nghiệt vạn năm, là họa, là họa!”

“Là yêu tinh họa quốc, mau gϊếŧ chết!”

“Gϊếŧ chết yêu nghiệt, để hắn đừng mê hoặc lòng người!”

“Gϊếŧ chết hắn!”

“Gϊếŧ …. ự …”

Chưa kịp nói xong, hàng trăm tên đạo sĩ đã bị Dung Thần một kiếm gϊếŧ gọn.

Quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy gương mặt đầy phẫn nộ của Khương thái hậu.

Dung Thần nhàn nhã thu kiếm, sai người dọn dẹp xác chết, ra hiệu cho Ảnh vệ thả người của thái hậu ra.

Khương Uyển Thanh từ trong tay Ảnh vệ giãy giụa, cuối cùng cũng có thể mở miệng, nàng nước mắt lưng tròng nhìn nhi tử của mình.

“Hài nhi ngoan, đến đây, tránh xa thứ yêu nghiệt hại người kia, ai gia giúp con gϊếŧ hắn!”

Dung Thần chầm chậm đưa mắt nhìn Khương thái hậu.

Chỉ thấy nàng một thân trang phục hoa lệ, nhưng khí chất lại so chẳng nổi với phượng bào cao quý trên người nàng.

Nàng giờ đây, vừa có tự đắc, vừa có ngạo mạn, giống như một con chim sẻ bỗng chốc bay lên làm phượng hoàng, nhanh chóng muốn phô trương thanh thế của mình.

Nàng chẳng còn là nàng của xưa kia nữa.

Có một vài người, khi còn sống khắc khổ, thì cao quý tươi đẹp, tựa như đóa hoa mẫu đơn tinh khiết nổi bật giữa bùn nhơ, nhưng khi chìm trong biển hư vinh phú quý rồi, thì lại trở nên hèn mọn khó coi, bị tham vọng quyền thế vùi dập, cuối cùng cũng bị chết trong thứ vinh hoa phù phiếm đó.

“Trẫm nghe nói, mẫu hậu muốn đưa một nhà Khương đại nhân vào kinh làm quan to!” Dung Thần dời tầm mắt sang nơi khác, nhàn nhạt hỏi.

Nhưng Khương thái hậu vẫn không nghe lọt tai, cứ ngửa đầu lên trời gào khóc

“Ông trời ơi, cuối cùng là cái thứ yêu nghiệt kia đã cho con trai ta uống phải bùa mê thuốc lú gì rồi, đến mẫu thân mình cũng không đếm xỉa.”

Nghe vậy, Dung Thần tiếp tục lên tiếng

“Mẫu hậu có vẻ đã nhầm rồi, Khương đại nhân không có năng lực gì nổi bật, trẫm không có ý định đem người về, triều đình của trẫm không nuôi nổi kẻ ăn không ngồi rồi.”

Khương thái hậu mở to mắt, nhìn Dung Thần quát lớn

“Hắn là cửu cửu của con, có gia tộc nhà mẹ đẻ của hoàng đế nào lại ở một nơi nghèo nàn hẻo lánh làm quan? Con điên rồi!”

Dung Thần im lặng không lên tiếng.

Thấy vậy, Khương thái hậu không nhịn được mắng chửi

“Con đúng là đã bị yêu yêu nghiệt mê hoặc, đến cả mẫu tộc của mình cũng muốn đối phó. Tên đê tiện kia đúng là đáng chết vạn lần, hắn là cái thứ hồ ly tinh bẩn thỉu chuyên đi hại người, không biết hắn đã đem cái thân xác kinh tởm đó ra hầu hạ bao nhiêu nam nhân, đúng là bần tiện buồn nôn đến cực điểm”

“Người đâu” Dung Thần ngắt ngang “Thái hậu lớn tuổi hồ đồ, còn không mau đem thái hậu về cung tịnh dưỡng!”

Ảnh vệ theo lệnh hoàng đế, đem mười mấy cung nhân cùng thái hậu bịt miệng trả về hậu cung.

Tối hôm đó, toàn cung thái hậu bị một đợt huyết tẩy kinh hoàng, người vơi đi một nửa, những người may mắn sống sót đều bị giám sát chặt chẽ.

Sau đó, dường như Khương Uyển Thanh bắt đầu tỉnh ngộ, không còn nháo loạn nữa, ngày ngày đóng cửa cung không giao thiệp bên ngoài, nhờ vậy, hậu cung mới sóng yên biển lặng.

Dung Thần cũng vì thế mà thở dài nhẹ nhõm.

Nàng dù sao cũng là mẫu thân ruột thịt của hắn, hắn không hề muốn nhìn thấy nàng trở nên như vậy, cũng không hề muốn quan hệ mẫu tử của họ trở nên quá khó coi.

Nào ngờ, nửa tháng sau, Dung Thần bất ngờ nhận được một phong thư từ hậu cung truyền đến.