Nhật Ký Cầu Yêu Của Xui Xẻo Tiên Nhân

Chương 58: Lòng người biến suy

Trong thư, Khương thái hậu giọng điệu thập phần thành tâm hối lỗi, ngỏ ý muốn lên chùa cầu phúc một chuyến, nàng mời hoàng đế qua ăn một bữa cơm, xem như mẫu tử từ biệt.

Yên Vi không ngừng hối thúc Dung Thần đồng ý, chuyện lần trước y cũng có nghe thấy, y nhìn thấu sự khó xử trong mắt Dung Thần. Hơn ai hết, Yên Vi càng mong quan hệ mẫu tử của bọn họ hòa hoãn thêm chút ít.

Thân là người góp phần gây nên cục diện này, Yên Vi có chút không được thoải mái, phản ứng của Khương Uyển Thanh lại càng làm y buồn lòng.

Thế nên, Yên Vi vui vẻ chuẩn bị cho Dung Thần một bộ y phục tươm tất, đơn giản gần gũi, để trông hắn ít xa cách lại, thêm phần giản dị dễ gần, để mẫu tử bọn họ dễ hàn huyên hơn.

Dung Thần bất đắc dĩ dưới sự thúc giục của Yên Vi mà bước vào hậu cung, đến gặp Khương Uyển Thanh.

Lòng hắn có chút không được rõ ràng, càng có nghi hoặc.

Nhưng Dung Thần nghĩ, hắn vậy mà đem tâm phòng người đặt lên người Khương thái hậu, khó trách quan hệ mẫu tử của bọn họ trở nên xa cách như vậy.

Thả lỏng tâm tình, Dung Thần dần buông một tia cảnh giác cuối cùng xuống.

Khương thái hậu là mẫu thân ruột thịt của hắn, Dung Thần thầm nhủ.

Nào ngờ, bữa cơm ăn chưa được một nén hương, Dung Thần đã bị ngã gục xuống bàn.

Đầu óc Dung Thần giờ phút này hoàn toàn không nghĩ được gì, nặng trĩu như có tảng đá đè lên, toàn thân vô lực ngã sóng soài trên nền đất lạnh lẽo.

Trong cơn mê mang, hắn nghe mẫu hậu mình sai người đóng cửa.

Sau đó, Yên Vi xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn thấy người kia, tâm Dung Thần hoàn toàn thả lỏng, ngất lịm.



Một khắc sau, Ảnh vệ phát hiện được một trận pháp quỷ dị trong cung thái hậu, biết được có dị biến, lập tức đạp cửa xông vào.

Dưới sự la hét của thái hậu và sự ngăn cản của cung nữ, bọn họ nhìn thấy Dung Thần quần áo xốc xếch nằm trên đất và một nữ tử dịch dung thành nam tử đang ngồi trên người hắn.

Mà dung mạo đã qua dịch dung này, lại giống vị chủ tử đang ở trong chính điện kia y như đúc.

Đám Ảnh vệ đều đã đi theo Dung Thần nửa đời người, ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ đạp ngã nữ tử kia xuống, đem toàn bộ cung nhân trong hậu cung đều bắt trói, cho người bao vây cả Hoàng cung lại.

Hoàng cung trong phút chốc trở thành tường đồng vách sắt, một con ruồi cũng bay không lọt.

Đến lúc Dung Thần tỉnh lại, đã là nửa canh giờ sau.

Ảnh vệ lặng lẽ đem chuyện trận pháp nói cho Dung Thần, còn cả chuyện chất độc mà hắn mắc phải.

Nhân chứng vật chứng có đủ, đều đang bị bắt quỳ trước mặt hắn.

Như một thanh đao lạnh lẽo từ phía sau đâm đến, trên người thủng một lỗ, ruột gan đứt đoạn.

Là cảm giác bị phản bội, cũng là cảm giác đã phản bội người kia.

Dung Thần không còn bình tĩnh nổi nữa.

Hắn bạo phát.

Hậu cung ngày đó như được tắm trong biển máu, trở thành nơi bỏ mạng của hàng ngàn người. Những ai biết chuyện dù chỉ là một chút phong phanh cũng không hề được chết tử tế.

Trước khi bỏ mạng, bọn họ đều bị Ảnh vệ biến thành ngu ngu dại dại, chẳng biết chuyện gì xảy ra, cũng chẳng biết vì sao mà chết.

Cung thái hậu từ trên xuống dưới bị máu dội thành sông, huyết nhục be bét rơi khắp lối đi, che kín mặt đất, văng tung tóe, mùi máu tanh khiến người ta ghê tởm phát ói, tưới lên tất cả những hoa lệ phù phiếm chốn hậu cung.

Tất cả bọn chúng, đều bị chính tay Dung Thần róc từng miếng thịt xuống.

Thế nhân nói hắn tàn nhẫn khát máu, hắn trước đây chưa từng bao biện qua, bởi vì hắn chính là người như vậy.

Nếu không tàn nhẫn, người chịu kết cục thê thảm đó, sẽ đổi cho hắn.

Đó là bài học Dung Thần rút ra được khi chinh chiến ở phía bắc. Quân địch như lang sói, nếu không đe dọa bọn chúng, người bị bọn chúng róc thịt lột da sẽ đổi thành ngàn vạn dân chúng Vân Nhạc.

Những người năm năm tháng tháng ở chốn tốt đẹp an bình, nào có biết được người khác phải giành giật từng hơi thở chỉ để có thể tiếp tục sống.

Thế nên, có một số chuyện chỉ những người trải qua mới hiểu được, đồng cảm vô ích.

Nữ tử kia bị đạp trên đất, tay chân đều bị bẻ gãy, hoảng loạn chứng kiến hết thảy.

Cuối cùng, chỉ còn mình nàng.

Nàng bị trói gô lại, trên người không mảnh vải che thân, đầu tóc rối bù, một mảnh thịt người văng trúng lên mặt nàng, máu đỏ từ từ lan đến, vừa xấu xí vừa ô nhục.

Cả đời vinh hoa phú quý ngập trong quyền thế của nàng, chưa từng trải qua chuyện kinh khủng như luyện ngục trần gian như vậy.

Từ trước đến giờ, chỉ có nàng nắm giữ hết thảy, lại cao quý hết thảy, chỉ có nàng muốn người khác chết. Nếu nàng muốn, có hàng ngàn người sẵn sàng quỳ dưới chân nàng, căn bản chưa có ai từng đối xử với nàng thế này.

Trước kia, khi nhìn thấy nam nhân sát phạt quyết đoán, trong tay hắn là quyền thế ngợp trời, nàng đã quyết định, đời này nhất định phải gả cho nam nhân này.

Thứ tốt đẹp nhất thiên hạ này phải là của nàng, nam nhân uy quyền nhất thiên hạ cũng phải là của nàng.

Nàng ôm hy vọng to lớn đến đây, lại đổi được kết cục đáng căm hận thế này.

Nhưng nàng rất nhanh liền không hề quan tâm đến chuyện đó nữa.

Bởi vì Dung Thần đang chỉa kiếm lên cổ nàng, róc một mảng thịt xuống.

Thanh kiếm trên tay hắn nhỏ máu tí tách, một đường rạch lên cổ nàng.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, như ma quỷ bò lên từ địa ngục.

Nàng bị vải quấn kín miệng, nhưng sự đau đớn đáng sợ đó khiến nàng không nhịn được khóc thét, cả người lăn qua lộn lại trong bể máu.

Kinh hoàng đến cực điểm, cũng tởm lợm đến cực điểm.

Đột nhiên, Khương thái hậu thoát ra được bàn tay của Ảnh vệ, hét lớn

“Con không được gϊếŧ nàng ta, nàng ta là muội muội ruột của Thừa tướng!”

Nhưng Dung Thần như kẻ điên, hoàn toàn đặt ngoài tai những gì Khương thái hậu nói, trên người nữ tử kia đã rơi xuống mảnh thịt thứ ba.

“Nó sẽ có thai” Khương thái hậu quát “Ai gia cho nó uống thuốc, trong bụng nó hiện giờ đang hoài tự con của ngươi!”

Nói đến đây, Khương thái hậu điên cuồng gào thét “Nếu ngươi dám gϊếŧ nàng ta, ai gia sẽ lập tức cắn lưỡi tự vẫn!”

Khi mảnh thịt thứ năm rơi xuống, Dung Thần lạnh lẽo nhìn qua Khương thái hậu, ánh mắt hắn âm trầm đầy hận ý.

“Ngươi bị mê hoặc, ai gia tìm cách làm ngươi tỉnh lại, ai gia chỉ muốn tốt cho ngươi, ngươi lại lấy cách này báo đáp ai gia?” Khương thái hậu đỏ mắt chất vấn.

Nghe vậy, Dung Thần đạp đổ lư hương trên đất, đem một bàn thức ăn đã bị máu thịt làm cho hỗn loạn vứt xuống, tiếng bát đũa vỡ nát lẻng xẻng truyền đến.

Chỉ thấy bãi máu trên mặt đất thoáng chốc đã biến thành màu đen nhợt nhạt.

“Đây là muốn tốt cho trẫm?” Dung Thần lạnh giọng quát.

Khương thái hậu thấy vậy, hốt hoảng phân bua

“Sao lại có thể, rõ ràng ai gia chỉ sai người lập trận cho con thoát khỏi mê chú của tên yêu nghiệt kia!” Khương thái hậu nghẹn ngào nói “Con tin ai gia, con là đứa con mà ai gia mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, làm sao ai gia có thể hại con!”

“Mẫu hậu thật tốt đẹp” Dung Thần cười gằn “Người có biết trận pháp đó và chất độc này là để làm gì không? Là để khống chế con trai của người như con rối, sai đi đông không thể đi tây. Bọn họ ngang nhiên hạ độc, là bởi vì tội danh này chắc chắn sẽ rơi xuống đầu người, còn bọn họ chỉ cần hoài long chủng là có thể tiêu dao tự tại. Người thừa biết ta và thừa tướng đối đầu, còn lén lút cấu kết với bọn chúng, để bọn chúng có cơ hội hạ thuốc” Dứt lời, Dung Thần quát lớn “Mẫu hậu, ta gọi hai tiếng này, người xứng sao?”

Khương thái hậu hoàng toàn chết lặng.

Nàng nước mắt lưng tròng, liều mạng nói

“Con đăng cơ trong hiểm cảnh, ai gia vì lo nghĩ cho con mới tạo dựng quan hệ thân thích với Thừa tướng phủ, để con được bọn họ ủng hộ, nhưng con lại vì chuyện này mà căm hận ai gia?”

“Thật nực cười, nực cười đến cực điểm, bởi vì một tên đê tiện rẻ rúng mà dù có đắc tội với triều thần cũng không muốn lên giường với người khác, thiên hạ này có thiên tử nào nhu nhược như con không?”

“Câm miệng” Dung Thần lạnh lẽo cảnh cáo “Người không có quyền nói y như vậy!”

“Không có quyền?” Khương Uyển Thanh cười mỉa “Ai gia chính là thái hậu, làm chủ lục cung, cho dù ai gia có đem một trăm một ngàn người lên giường của con đều là chuyện thiên kinh nghĩa địa. Con gϊếŧ một người, ta đem đến mười người. Hoàng đế nào mà không khai chi tán diệp, con dám đem một tên đê tiện làm hoàng hậu, dưới gối không con cái, con không xứng làm hoàng đế!”

"Nếu tên đê tiện đó không phải là yêu nghiệt hại người, vậy tại sao ngươi lại không dám cùng người khác thị tẩm, chẳng lẽ hắn ta không cho phép ngươi nạp thϊếp? Hắn thân là nam nhi đại trượng phu, lại lăn loàn ở dưới thân một nam nhân khác, còn dùng những thủ đoạn đê hèn câu dẫn nam nhân, có khác gì một tên đê tiện bán thân cầu vinh?!"

Khương Uyển Thanh dường như đem tất cả lời nói khó nghe nhất, vũ nhục một người mà nàng chỉ thấy qua lời người khác, không hề quen biết, người kia cũng chưa từng mạo phạm gì tới nàng.

Trong thiên hạ, còn có chuyện nào còn hoang đường hơn chuyện này?

Dung Thần im lặng không đáp, lạnh lẽo nhìn Khương Uyển Thanh.

“Mẫu hậu dường như quên rồi” Dung Thần nhàn nhạt nhắc nhở “Khương đại nhân ở quê nhà còn đang sống bình yên an ổn, mẫu hậu chắc cũng không muốn trẫm xách đầu bọn họ đến thăm mẫu hậu đâu nhỉ!”

Nghe vậy, Khương Uyển Thanh mở to mắt nhìn Dung Thần.

Nàng không hiểu, không hiểu mình làm sai cái gì, lại khiến cho mẫu tử bọn họ đi đến bước đường này.

Đến nỗi nhi tử của nàng, đem cả mẫu tộc của nàng ra uy hϊếp.

Nàng đều làm những chuyện rất bình thường, đúng với chức trách của mình, tất cả đều vì nhi tử của mình mà suy nghĩ.

Nhưng rốt cuộc mọi chuyện lại đổ nát đến bước đường này.

Nàng vô lực quỳ rạp xuống, chầm chậm lắc đầu.

Nàng không tin, không tin con trai của mình lại có thể ra tay với cả họ hàng thân thích.

Rõ ràng nàng không hề làm gì sai.

Nàng không sai, nàng không sai!

Từ đầu đến cuối, nàng không hề sai.

“Ai gia sai rồi!” Khương Uyển Thanh dập đầu “Ai gia không xứng làm thái hậu, cũng không xứng làm chủ lục cung, thỉnh bệ hạ tước đi trọng trách này của ta, từ nay xem như không có vị thái hậu này!”

Thấy Dung Thần vẫn im hơi lặng tiếng, nàng liếc nhìn nữ tử ngất xỉu nằm trên đất, cắn răng phát thệ

“Gϊếŧ con là chuyện trời đất khó dung, mong bệ hạ minh xét!”

“Nếu ngài đồng ý tha cho đứa nhỏ trong bụng nàng ta, tha cho Khương gia, Khương Uyển Thanh ta xin thề, đời này kiếp này không bước chân vào kinh thành nửa bước, yên ổn sống nơi quê nhà, ăn chay niệm phật cầu phúc cho bá tánh, tránh xa tranh đấu quyền thế, tránh xa vinh hoa phú quý. Nếu có nửa lời gian dối, một nhà Khương gia ta sẽ chết không được tử tế.”

Dung Thần nghe xong, đôi mắt mệt mỏi khép lại, đôi tay buông thõng.

Hắn vứt kiếm xuống, thanh kiếm nháy mắt hoàn toàn chìm trong vũng máu, vang lên tiếng leng keng nặng nề thâm thúy.

Từng hạt máu li ti bắn ra tung tóe.

Nhìn bóng dáng nam nhân lững thững bước ra ngoài, Khương Uyển Thanh dời tầm mắt khỏi người hắn, bậc ra một câu nói rất nhỏ

“Con thay đổi rồi!” giờ đây, trong lời nói của nàng ngập tràn không cam lòng và phẫn uất, cả người chìm trong máu thịt phủ đầy nền đất.

Vừa bẩn thỉu tanh tưởi vừa buồn cười giễu cợt.

“Vậy ...” Dung Chân nhợt nhạt cất giọng "... xin hỏi mẫu hậu,"

“Từ khi nào xưng hô của người đối với hài nhi từ nương thành ai gia vậy?”

Dứt lời, thân ảnh của Dung Thần cũng biến mất trong biển máu.

Khương Uyển Thanh ngẩng đầu nhìn, hốc mắt đỏ ửng, nhưng nước mắt của nàng không còn rơi xuống nữa.

Nương và hài nhi sao?

Nàng nhìn xuống cả người của mình.

Thì ra, nàng đã sớm trở nên xấu xí như vậy!

Cũng chẳng biết từ khi nào?

Quả nhiên ...

... là không xứng!