Trần Niên tửu hôm nay có vị nồng hơn một chút, nhưng Yên Vi vốn không biết nhiều về rượu, ly đưa đến thì cứ bắt chước theo người phàm, ngửa cổ mà uống, một hơi cạn sạch.
Hai người ngồi dưới mái hiên trước phòng ngủ, ngẩng đầu thưởng nguyệt.
Cảnh vật tĩnh lặng, gió đìu hiu thổi, xa xa là bốn bề cổng kín tường cao, ánh đèn hoa lệ héo hắt chốn hoàng cung, nhưng chẳng có nơi nào là chốn về cho bọn họ cả.
Qua ba tuần rượu, Yên Vi đã ngà ngà say, nhưng y vẫn không hề hay biết.
Dung Thần lơ đãng liếc nhìn, chỉ thấy một dáng người ngồi ngả người, thẫn thờ nhìn trăng sáng, chiếc bóng phía sau hắc lên cánh cửa, tựa như người mỹ nhân chốn lầu cao sơn son thϊếp vàng.
Hắn khẽ nhúc nhích thân hình, cho đến khi cái bóng cao lớn của hắn dần tiếp cận mỹ nhân, hai cái bóng từng chút từng chút hòa vào một.
Thật đủ ấu trĩ, hắn tự giễu.
Lại qua nửa canh giờ, Yên Vi đã hoàn toàn say khướt, đến lúc này, y mới ý thức được, dường như trong rượu đã bị Dung Thần bỏ thêm thứ gì.
Nhưng đã quá muộn, Yên Vi giờ giống như cá nằm trong rọ, chờ người đến bắt, y đến ngồi còn không vững, còn có thể làm được gì?!
“Ta đã đánh giá quá thấp ngươi.” Yên Vi híp mắt.
“Ta nghĩ mình đã thể hiện rất rõ ràng” Dung Thần nhìn thẳng vào mắt Yên Vi, quả quyết “Trái lại là ngươi, cứ luôn trốn tránh không đối mặt.”
“Từ nhỏ đã là tiểu háo sắc, lớn lên lại trở thành đại háo sắc” ngừng một lúc, Yên Vi thở dài “Không biết ta nhìn trúng điểm gì ở ngươi?”
Yên Vi vừa dứt lời, thân ảnh của Dung Thần đã vòng ra phía sau y, cẩn thận điều chỉnh tư thế, cho y dựa vào.
Thân thể cao lớn dính sát sau lưng, nam nhân đặt đầu bên cổ y, hô hấp ấm áp rất nhỏ phả vào làn da, mang theo hơi rượu cay nồng, rốt cuộc khiến Yên Vi thanh tỉnh không ít.
“Rốt cuộc ngươi đã cho thứ gì vào rượu?” Yên Vi hỏi.
“Mấy ngày nay binh sĩ bắc cương trở về, có mang đến một ít Thiêu Đao tử, tuy rẻ nhưng nồng độ rất mạnh, ta trộn hết vào Trần Niên tửu, còn pha loãng một ít mê dược vào rượu.” Dung Thần cẩn thận đáp.
“Ta đã say thành dạng này.” Yên Vi châm chọc “Không muốn nói gì sao? Nếu may mắn, hôm sau ta sẽ quên hết, thế càng hời cho ngươi rồi!”
Kéo bàn tay về, Yên Vi khẽ đẩy nam nhân, thấp giọng nói “Buông ta ra, nhột chết ta rồi!”
Hơi thở của người nào đó ban đầu còn nhè nhẹ, càng về sau càng nóng rực dồn dập, mang đậm khí tràng cường đại độc chiếm phả vào cổ Yên Vi, khiến y không biết phải làm sao.
Nhưng mà, nam nhân sau lưng vẫn không chịu nhúc nhích.
Yên Vi gian nan nghiêng mặt nhìn, đối diện gương mặt phóng đại của nam nhân, cặp mắt sâu thẳm sắc bén, lúc này đã hơi nhắm lại, mặt hơi ửng hồng, trán nổi gân xanh, hai hàng mi run run khó chịu.
Yên Vi nghiêng người trách ra, bị Dung Thần kéo tay lôi lại, mông y ngã phịch vào lòng hắn, cảm nhận được thứ gì có dày cộm cứng rắn.
Yên Vi sững sờ tại chỗ.
Nam nhân này, thế mà vừa ôm y một chút đã nổi lên phản ứng!
“Đừng động!” Giọng Dung Thần khàn khàn “Chờ một chút, một chút sẽ ổn thôi!”
Yên Vi nghe vậy, ngoan ngoãn ngồi im thin thít, không dám động loạn.
Một lúc lâu sau, lưng y cứng đờ, nhỏ giọng thì thầm
“Ngươi … xong chưa?”
“Không được nói chuyện!” Dung Thần thấp giọng cảnh cáo “Nếu ngươi còn lên tiếng, ta sẽ không đảm bảo cho ngươi chu toàn.”
Yên Vi bĩu môi tức giận, háo sắc là do ngươi, tại sao cuối cùng chịu tội lại lại là ta?
Tuy vậy, y vẫn ngồi im như chim cút, chẳng dám hé răng nửa lời.
“Ta thích ngươi!” Dung Thần nhấn mạnh “Rất thích!”
“Ta biết!” Yên Vi nhàn nhạt trả lời.
Nói thì nói như vậy, nhưng người nào đó đã ngượng chín mặt, đôi tai đỏ ửng, ánh mắt cũng có chút không được tự nhiên như bình thường.
Khóe môi Dung Thần giương lên.
“Rượu là ngươi chấp nhận uống, ngươi không thể nuốt lời!” Dung Thần lần nữa nhắc nhở.
Nếu không biết Trần Niên tửu bị trộn với Thiêu Đao tử thì thôi, nhưng một chút thuốc mê đó, căn bản không qua khỏi mắt Yên Vi.
Cũng là sự đặt cược cuối cùng của Dung Thần dành cho bọn họ.
Nếu như Yên Vi vẫn để hắn được nước lấn tới, thì y cả đời này cũng đừng hòng thoát được nữa.
Hắn sẽ không buông!
Vĩnh viễn không!
“Ngươi càm ràm thật đó!” Yên Vi nhăn nhó “Ta muốn đi ngủ!”
“Tối nay không ngủ trong cái đài sen đó được không?” Dung Thần thấp giọng hỏi.
Yên Vi ngẫm nghĩ một lúc, nhớ đến cảm giác kỳ lạ ban nãy, cuối cùng, y quyết định, cong đuôi chạy biến.
Hừ, muốn ngủ cùng y, mơ tưởng.
Y vẫn nên trở về chiếc tổ thoải mái của mình thôi!
Rất lâu về trước, khi Dung Thần vừa mới có cung điện riêng, không biết hắn tìm đâu một đóa sen tịnh đế màu trắng rất to, khiến Yên Vi vui mừng mấy ngày. Qua bàn tay biến hóa của Yên Vi, cuối cùng biến thành cái tổ siêu to siêu thoải mái treo lơ lửng giữa phòng ngủ Dung Thần.
Thật ra Dung Thần thừa sức tìm đài sen cho Yên Vi từ lâu, nhưng lúc ở trong cung điện của Khương tài nhân, bọn họ vẫn chung phòng, tội gì hắn phải tìm cho y một cái tổ mới?! Khi tách cung điện ra rồi thì đã khác, nơi ở mới này nhiều phòng trống, cung nhân cũng biết giữ mồm giữ miệng hơn, Yên Vi một đòi hai phải tách ra ngoài, nhất quyết không để Dung Thần ngủ gian ngoài lạnh lẽo nữa.
Cuối cùng, nhờ có đóa sen tịnh đế xinh đẹp này mà Yên Vi mới vui vẻ tiếp tục ngủ lại trong phòng hắn.
Dung Thần dở khóc dở cười nhìn hai đóa hoa đã khép hết cánh lại, hắn thổi tắt nến, khom người hôn lên cánh hoa.
Cánh hoa màu trắng run run khép mở như đáp lại, sau đó im bặt.
Yên Vi nằm bên trong nhắm tịt mắt, sau đó he hé nhìn ra, thấy gương mặt phóng đại đầy ý cười của hắn, y ngượng ngùng tránh né.
Khóe môi Dung Thần giương càng cao, như thể hắn nhìn thấy được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Không thể nào, Yên Vi thầm tự trấn an bản thân mình.
Sau đó, y dần chìm vào giấc ngủ, để lại một bóng đen to lớn đứng đó, ánh trăng hiu hắt rơi trên người hắn, thâm trầm bất định, như một loài động vật săn mồi đáng sợ.
Vài bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện phía xa, giống như đang nhìn về phía người bên này, ánh mắt sáng quắt như hùng ưng giữa trời đêm.
Sáng hôm sau, nhà mẹ đẻ của Huệ tần toàn gia diệt tộc, máu chảy thành sông, thảm trạng tàn khốc không nỡ nhìn.
Khi quan phủ đến nơi, dường như chỉ nhìn thấy được máu nhuộm đỏ khắp nơi và đầu người rơi rải rác trên sân.
Hung thủ chưa kịp điều tra ra, vị quan viên này lại để lộ bằng chứng tự ý tham ô của công, trong nhà toàn bộ là hoàng kim vạn lượng và thư từ làm bằng chứng cho việc tự ý dưỡng tư binh.
Người ngã ngựa đổ, một trong lục tần vì thế mà bị triệt tiêu, cả hoàng tử dưới gối cũng không tránh khỏi bị vạ lây.
Chuyện này gây chấn động triều đình, quan viên tranh cãi mãi không dứt, ai nấy đều có chút lo sợ.
Đế vương vô năng, phàm là thế gia, ai mà không tàn trữ chút của công, tiền thì ai chê nhiều, tham ô một chút cũng không có gì lạ.
Thậm chí, để chuẩn bị cho việc đoạt vị, rất nhiều thế gia còn nuôi một ít tư binh.
Chuyện này trở thành luật bất thành văn giữa các thế gia với nhau, ai cũng biết được, nhưng không ai muốn tố cáo, vì chính bản thân mình cũng làm như vậy.
Nhưng lần diệt gia này như một đòn ngủ đầu, khiến cho cành lá những cây đại thụ như bọn họ có phần nghiêng ngả.
Quả thật chỉ là đòn phủ đầu.
Chỉ trong vòng một tháng sau, lục tần nay chỉ còn hai người, bốn thế gia bỗng nhiên đều bị bứng đến gốc rễ.
Tranh quyền đoạt lợi, các hoàng tử nghi kỵ lẫn nhau, trên triều đều là một trận tinh phong huyết vũ, gây chấn động cả nhân gian.
Nhưng tất cả đều chỉ mới bắt đầu.
Trong vòng một năm sau, triều đình long quần hổ đấu, hết người này đến người kia bị đem ra đoạn đầu đài, lục tần bị diệt gần hết, tứ phi chỉ còn một, hoàng quý phi bị biếm làm Mỹ nhân, hoàng hậu chịu tội đóng cửa cung diện bích ba năm.
Dường như có một bàn tay vô hình ở phía sau lưng, đẩy bọn họ đến bước đường này.
Lúc này, lòng người mới bắt đầu nơm nớp lo sợ, các hoàng tử dường như đều đóng cửa cung nghị sự cả ngày, hướng gió trong triều cũng không biết thổi về đâu, run rẩy dè dặt.
Mà khoảng thời gian này, Dung Thần và Yên Vi còn đang nô đùa quanh bếp.
Chuyện bên ngoài dường như không liên quan đến bọn họ, thế giới nhỏ nơi cung điện nghèo nàn này, mới chính là ngôi nhà thực sự của bọn họ.
“Ta dự định bế quan một năm!” Yên Vi nhẹ nhàng nói.
“Hửm?” Dung Thần bất ngờ.
“Sát khí trên người ngươi quá nặng” Yên Vi bĩu môi “Ngươi cũng dự định cho ta tránh mặt một năm còn gì?”
“Không phải tránh mặt” Dung Thần cọ cọ cằm lên vai y “Ngươi không nên nhìn thấy những thứ xấu xí như vậy!”
Nghe vậy, Yên Vi quay người, chọt chọt tay vào ngực hắn, y như một con mèo nhỏ làm nũng, cào cào trước ngực, khiến nội tâm Dung Thần tan chảy.
“Ta nghe bọn họ nói muốn ngươi có con nối dõi” Yên Vi cảnh cáo.
Dung Thần dở khóc dở cười “Sẽ không!”
“Bọn họ còn giới thiệu khuê nữ trong nhà cho ngươi” Yên Vi tiếp tục cào nhào.
“Sẽ không!” Dung Thần thập phần khẳng định.
“Ta rất ghét bị phản bội, cũng rất ghét đồ vật của mình bị người khác đυ.ng tới!” Yên Vi liếc mắt.
“Sẽ không!” Dung Thần nghiêm túc hướng Yên Vi quả quyết.
“Nếu mẫu thân ngươi muốn như vậy thì sao?” Yên Vi mở to mắt.
“Sẽ không!” Dung Thần vừa nói vừa ôm người vào lòng.
Tuy vậy, Yên Vi vẫn không vui, y im lặng một lúc lâu, sau đó lên tiếng.
“Ta nhất định sẽ tìm cách” Yên Vi kiên định nói.
“Ừm” Dung Thần thấp giọng ôn hòa đáp “Chờ ta! Sẽ rất nhanh thôi!”
Rất nhanh, rồi sẽ được tương phùng.