[Esport] Đồng Đội Điên Hết Cả Rồi

Chương 102

Sau khi rời khỏi địa điểm thi đấu, Diệp Hồng, Lạc Nhất Minh và Hàn Lãnh đi tàu điện ngầm, Tần Phi thì đưa Kinh Vũ lên taxi về lại câu lạc bộ.

Xe taxi đi nhanh hơn so với tàu điện ngầm nửa tiếng đồng hồ, về tới nơi, hai người đi tắm và thay quần áo sạch vào.

—— không, người đi thay quần áo chỉ có Tần Phi.

Tần Phi mặc đồ thoải mái, anh đang ngồi lên mép giường và dùng khăn lông xoa tóc thì bỗng có người gõ cửa phòng.

Lúc này, người duy nhất đang có mặt tại câu lạc bộ chỉ có thể là Kinh Vũ mà thôi, anh mở miệng mà không có chút do dự nào: "Vào đi."

Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Kinh Vũ bước vào.

Kinh Vũ mới vừa tắm xong, cậu khoác chiếc áo choàng tắm mềm mại, cúi đầu bước vào phòng Tần Phi và đóng cửa lại, không hề nói một lời nào cả.

Tần Phi nhíu mày, anh không hiểu người kia đang muốn làm gì nên đành ngừng việc lau tóc lại và hỏi: "Sao vậy?"

Kinh Vũ vẫn giữ im lặng như vậy, cậu đứng như vậy một lát rồi bỗng đưa tay cởi chiếc thắt lưng vốn đã lỏng lẻo ra.

Chiếc áo choàng tắm không còn gì trói buộc lập tức mở rộng, để lộ da thịt trắng nõn.

Tần Phi ngơ ngác, tầm mắt anh lướt qua l*иg ngực gợi cảm của người nọ, đi dần xuống cơ bụng săn chắc, dọc theo đường nhân ngư rồi dừng lại ở giữa hai chân...

Không, chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Tần Phi buộc mình phải ngước mắt lên, anh còn định hỏi Kinh Vũ đang muốn làm gì thì cậu đã dùng tay nắm lấy nâng vạt áo choàng tắm lên, thế là lớp áo rộng thùng thình được cởi bỏ, trôi tuột xuống dưới hai chân cậu.

Tốt rồi, giờ thì cơ thể cậu đã hoàn toàn lộ ra trước mặt Tần Phi, trần trụi không mảnh vải che thân.

Ờm, cũng không hẳn, Kinh Vũ vẫn còn đeo sợi dây tơ đỏ trên cổ, nhưng điều này chỉ làm tăng thêm phần gợϊ ȶìиᏂ cho cậu mà thôi.

Tần Phi: "Em......"

Kinh Vũ: "Chịu phạt......"

Hai người gần như nói cùng một lúc, Tần Phi hơi sửng sốt, bây giờ anh mới hiểu Kinh Vũ đang muốn làm gì —— trước khi thi đấu đã nói rồi, nếu thua thì Kinh Vũ sẽ phải chịu phạt.

Căn bản là nói chơi cho vui, ai ngờ cậu lại......

Tần Phi thở dài một tiếng, anh bỗng đứng dậy và túm lấy chiếc chăn trên giường phóng về phía Kinh Vũ.

Lớp chăn che hết cả người cậu, bao gồm cả phần đầu.

Còn Kinh Vũ thì sao?

Vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, mặc cho tấm chăn che hết cả người mình.

Tần Phi chịu.

Anh đi đến trước mặt cậu và vén chăn lên, dùng tay nhẹ nhàng nhéo cằm người nọ.

Mặt Kinh Vũ lộ ra dưới ánh sáng, không có sự mất mát hay đau khổ như Tần Phi tưởng tượng, cậu rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến mức thản nhiên.

Nhưng cậu lại nhìn sang một bên, không dám chạm mắt với anh.

"Nể em luôn, anh chưa thấy ai nóng lòng muốn bị phạt như em luôn đấy." Tần Phi không nhịn được mà khẽ mắng, "Khiến anh nghi ngờ rằng có phải là em cố tình để thua hay không luôn đấy ...... Anh xin lỗi, làm sao có chuyện đó được."

Trước khi Kinh Vũ chuyển sang nhìn mình và đưa ra câu phản bác thì Tần Phi đã nhận ra mình nói hớ, anh lập tức xin lỗi và ôm cả người cả chăn vào lòng: "Haiz, anh là người không biết an ủi người khác, anh chỉ biết nạt nộ hung dữ thôi, hơn nữa anh cũng không nghĩ là em thực sự muốn được an ủi. Dù sao thì anh chỉ nói thế này —— thua thì thôi, lần sau thắng lại."

"Ừm, em biết rồi."

Kinh Vũ đáp lại, giọng điệu của cậu đã tự nhiên hơn rất nhiều. Cậu để Tần Phi ôm lấy mình, cảm nhận nhịp tim đập của người kia rồi lại cảm thấy tim mình cũng không chịu sự khống chế của bản thân mà dần trở nên dồn dập: "Thua một ván thôi mà, cũng đâu phải là lần đầu tiên, đừng nghĩ là em yếu đuối như vậy chứ, em chỉ là.... muốn chịu phạt như đã thỏa thuận." Cậu dừng một chút, "Ngày mai em sẽ không để thua nữa đâu."

"Là ngày mai chúng mình sẽ không thua nữa." Tần Phi sửa lại câu nói của cậu, anh nhấn mạnh từ "chúng mình" rồi lại có chút dở khóc dở cười, "Chịu phạt.... thì đúng là phải làm thật, nhưng anh đâu có nhớ là mình nói em phải cởi trần đâu? Em nghĩ cái gì vậy, hửm?"

Kinh Vũ tưởng tượng đến 7749 thể loại "trừng phạt", mặt cậu đỏ lên, không nói lời nào.

Tần Phi: "Hay là em nói cho anh biết đi, em muốn bị phạt như thế nào?"

Kinh Vũ không khỏi cúi đầu, đáp: "...... Sờ em?"

Được thôi, Tần Phi có thể thấy Kinh Vũ đang rất "thiếu thốn".

Anh cũng không phải kẻ chính nhân quân tử, người mình thích đã cởi sạch như vậy, còn tự mình dâng lên tận miệng, tất nhiên là không thể nào làm ngơ.

Nghe thế, Tần Phi cũng không kiêng nể gì mà sờ lên mông Kinh Vũ qua lớp chăn rồi cúi đầu hôn cậu.

Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn cả lần đầu.