Đường Quả: 【 Chúc mừng KID đã giành chiến thắng trong trận đầu ra quân! 】
A Bán: 【 Đội hình ba xạ thủ của KID đúng thật là quá khó phá giải khi về cuối trận. Thật ra thì một khi đã đến giai đoạn cuối, PG đã không còn cơ hội thắng rồi, nhưng bọn họ vẫn cố gắng đến cuối cùng, không ai có dấu hiệu bỏ cuộc cả, đó mới chính là tinh thần thể thao điện tử đáng được ghi nhận!】
Đường Quả: 【 Đúng vậy, một đội tuyển vừa mới ra khỏi vòng bảng như PG khi phải đối đầu với một ứng cử viên cho chức vô địch như KID mà vẫn có thể tỏa ra khí thế không chùn bước. Dù người giành chiến thắng chung cuộc là KID nhưng tôi tin rằng sẽ không có một ai dám nghi ngờ thực lực của PG! 】
A Bán: 【 Nhất là Lược Ảnh của Kinh Vũ đã để lại một ấn tượng sâu sắc cho mọi người trong lần đầu tiên xuất hiện! 】
Hai bình luận viên tiếp lời nhau để tổng kết lại ván đấu đầu tiên giữa KID và PG.
Sau đó là MC: 【 Chúng ta hãy cùng chào đón hai đội tuyển cùng nhau trở lại sân khấu nào! 】
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, năm thành viên của KID đi xuống cầu thang và đến bên cạnh MC, còn PG lại không có hành động gì cả.
Người dẫn chương trình kiên nhẫn đợi thêm một lúc, nhưng đợi mãi không được, cô còn định kêu người khác đi xem tình hình thế nào nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Lạc Nhất Minh đi xuống cầu thang trước, the sau đó là Diệp Hồng và Hàn Lãnh, Tần Phi và Kinh Vũ đứng cuối cùng.
Tần Phi dùng áo khoác đồng phục của mình lau khô đầu cho Kinh Vũ xong thì lại mặc vào người.
Màu sắc chủ đạo của cái áo là màu đen, vậy nên khi nhìn từ xa thì sẽ không thấy rõ là đang bị ướt hay khô.
Sau khi đi xuống, cả năm đều đứng bên cạnh người dẫn chương trình, trông rất ngoan ngoãn chỉnh tề, không hề giống phong cách đánh của mình chút nào.
Người ta nhìn vào thì tưởng cả năm bị KID đánh cho hồn lìa khỏi xác, nhưng chỉ có năm người biết được rằng —— người dọa cho bọn họ hồn lìa khỏi xác chính là Kinh Vũ.
Trong mấy mùa trước, dù có bị bảy đội còn lại hành hạ đàn áp tới cỡ nào thì không khí của PG cũng chưa bao giờ căng thẳng như lúc nào.
Lạc Nhất Minh vốn chẳng nhạy cảm mấy đối với chuyện thắng thua, Diệp Hồng và Hàn Lãnh đều là những người không hay thể hiện cảm xúc ra ngoài, thậm chí còn thường xuyên dùng tiếng cười để che đậy nỗi thất vọng trong lòng.
Nhưng bọn họ lại có Kinh Vũ trong mùa giải này.
Cảm xúc là thứ sẽ lây lan như bệnh, dù trông Kinh Vũ vẫn rất bình thường, nhưng nỗi đau khi thua trận vẫn truyền sang những người khác thông qua hành động vừa rồi của cậu.
Là đồng đội của Kinh Vũ, không ai muốn mở miệng đùa giỡn trong tình huống như vậy cả.
Ngay cả người có EQ thấp như Lạc Nhất Minh cũng chỉ nghĩ đến việc mình nên an ủi cậu như thế nào trong giờ khắc này.
Nhưng ngay khi MC vừa mời KID nêu lên cảm nhận khi chiến thắng và nhường lại phần phát biểu cho PG, Lạc Nhất Minh lại giật lấy micro và nói thẳng vào mặt năm người kia: 【 Lần sau chúng tôi sẽ thắng! 】
Người đi đường giữa của KID là người đầu tiên lên tiếng tỏ vẻ không hài lòng: "Lần sau là khi nào cơ? Lúc nãy cậu có nghe được chúng tôi nói cái gì không đấy?"
Vừa rồi, lời phát biểu của KID chính là: Chúng tôi quyết tâm giành chức vô địch của mùa này, và việc đánh bại PG chỉ là bước đầu tiên.
Hoàn toàn không xem PG ra gì.
Lạc Nhất Minh cầm microphone và đáp lại: 【 Chúng tôi sẽ không chờ đến mùa sau nữa đâu, mà là sẽ gặp lại các cậu trong chung kết mùa này! Cơ mà điều kiện cần chính là —— các cậu phải làm sao cho lọt vào trận chung kết cái đã! 】
Câu nói này đã gây nên một trận xôn xao dưới khán đài, một phần là đánh giá cao sự dũng cảm của PG, nhưng phần nhiều lại cảm thấy những lời này quá ngông cuồng.
Phải biết rằng KID chính là đội tuyển đứng đầu trong mùa giải này, họ vừa là đội tuyển đánh bại nhà vua của mùa trước - và cũng là ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch mùa này.
PG lại dám thách thức khả năng xuất hiện tại chung kết của KID ư?
Thấy tình hình có vẻ không ổn, MC vội giành lấy micro từ tay Lạc Nhất Minh: 【 Ha ha, PG thật là tham vọng, tôi rất mong chờ vào màn trình diễn trong tương lai của bọn họ! 】
Suốt cả buổi, Kinh Vũ không hề lên tiếng mà chỉ hơi ngước mắt lên, cậu nhìn về phía năm người kia với vẻ vô cảm và sự nguy hiểm dâng lên nơi ánh mắt.
Không phải là cậu không chấp nhận được chuyện mình đã thua, mà là không chấp nhận được chuyện mình sẽ thua mãi —— sẽ có một ngày cậu đảo chiều kết quả chung cuộc của ngày hôm nay!
Mùa sau còn xa lắm, nhất định phải làm được trong mùa này —— chung kết, nhất định phải tiến vào trận chung kết!