[Esport] Đồng Đội Điên Hết Cả Rồi

Chương 100

Nhưng bọn họ lại vô cùng bất hạnh khi gặp một đội tuyển đang là ông trùm late game —— có thể nói là nếu cứ ôm tâm thế "Không mắc sai lầm ở cuối trận là được" mà muốn thắng KID thì có hơi hão huyền.

Sự im lặng bao trùm lấy PG.

Sau đó, Tần Phi là người đầu tiên tháo tai nghe xuống và hít một hơi thật sâu: "Nói sao đây, không có gì ngoài dự tính cả nhỉ?"

Diệp Hồng là người thứ hai tháo tai nghe: "Bên kia là top 1 giải, chúng ta không để thua 2-0 là đã tốt lắm rồi. Làm người phải biết tự thấy đủ."

Nghe thấy thế, Lạc Nhất Minh là người đầu tiên tỏ vẻ không hài lòng: "Top 1 thì sao?! Chúng ta hướng tới giải vô địch đó!"

Hàn Lãnh: "Chậc, mày còn nhớ là đội mình muốn vô địch sao? Anh thấy mày làm khùng làm điên vui lắm mà."

Lạc Nhất Minh: "Em vừa muốn khùng điên vừa muốn vô địch!"

Tần Phi cầm chai nước khoáng lên uống một ngụm: "Để thua trận đầu với tỉ số 1-2 thì giờ có -1 điểm — cũng không tới nỗi nào. Đánh tích điểm mà, đánh xong 7 ván rồi thì lúc đó mới dùng con số cuối cùng để nói chuyện. Chỉ cần vào top 3 thì có thể vào chung kết và vẫn có thể lấy chức vô địch."

*Đánh theo thể thức thắng 1 trận thì +1 điểm, thua 1 trận thì -1, chứ không tính kết quả chung cuộc của cả ván.

"Đúng vậy." Diệp Hồng nói, cơ mà hắn bỗng nhận ra điều gì đó —— hình như Kinh Vũ vẫn chưa lên tiếng?

Sau khi ván đấu kết thúc và mãi cho đến lúc này, Kinh Vũ vẫn luôn im lặng và chỉ nhìn vào màn hình máy tính trước mặt mình.

MVP của ván đấu nhanh chóng xuất hiện trên màn hình, và đó chính là xạ thủ LLy của KID.

Diệp Hồng nhìn Kinh Vũ chằm chằm một lát, hắn không nhịn được mà hỏi: "Này, Cá Vàng Nhỏ à?"

Hắn muốn an ủi cậu nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào, thế là đành tìm cái gì đó để nói, "Anh chưa thấy em uống nước đấy, có bị khô miệng không?"

"A......" Kinh Vũ đáp lại trong sự thất thần, cậu cầm chai nước lên, vặn nắp, ngửa đầu, uống một hơi nửa chai.

Diệp Hồng: "Vãi, uống chậm chút nào!"

Kinh Vũ không để ý tới hắn, uống xong nửa chai, cậu cúi đầu một lát rồi bỗng dưng cầm chai nước lên đổ hết lên đầu mình!

"Cá Vàng?!"

Diệp Hồng kêu lên một tiếng và vội vàng giật lấy cái chai trong tay Kinh Vũ, nhưng vẫn là chậm một bước —— khi hắn lấy được cái chai thì nó đã trống không.

Lạc Nhất Minh bị hành động đột ngột của Kinh Vũ dọa sợ, chỉ biết ngồi đờ người trên ghế chơi game.

Hàn Lãnh cũng là sửng sốt một lát nhưng nhanh chóng lấy lại ý thức rồi nhìn quanh bốn phía để tìm khăn lau cho cậu.

Nhưng trước khi y tìm được thì Tần Phi đã đứng lên, anh cởϊ áσ khoác đồng phục và lau cho Kinh Vũ.

Tầm mắt bị che khuất bởi chiếc áo kia, Kinh Vũ thở dài nhắm mắt lại, sau đó, có một bàn tay chạm vào đầu cậu qua lớp áo.

Tần Phi dùng áo của mình lau khô nước trên người Kinh Vũ, bình tĩnh nói: "Có sao đâu, chỉ là thua một ván đấu thôi mà. Thua thì thua, cũng đâu phải lần đầu tiên." Sau đó, anh giảm âm lượng của mình, nhẹ nhàng nói ra hai chữ, "...... Ngu ngốc."

Là một tuyển thủ chuyên nghiệp, có khát khao chiến thắng là chuyện tốt, nhưng khát khao đó càng lớn bao nhiêu thì lúc thua lại càng khổ sở bấy nhiêu.

Nhất là khi bọn họ đã cố gắng đến vậy trong ván đấu này......

Một lát sau, Lạc Nhất Minh đã hoàn hồn trở lại, cậu ta muốn nói gì đó nhưng lại bị Hàn Lãnh bịt mồm.

Cậu ta giãy giụa để thoát khỏi Hàn Lãnh, khẽ nói: "Em định nói là cái đám khốn kiếp KID rõ ràng là đang nhắm vào Cá Vàng trong ván này, hẳn là anh ấy sẽ rất khó chịu đúng không?"

Hàn Lãnh: "Thôi được rồi, mày bớt nói lại đi."

Tần Phi đưa mắt ra hiệu cho Diệp Hồng: "Mọi người đi trước đi, tôi ở lại với em ấy một lát."

Diệp Hồng lập tức liếc lại: "Ý gì đây? Không xem chúng tôi là đồng đội à? Có dỗ thì dỗ chung chứ."

Đúng lúc đó, Kinh Vũ hít một hơi thật sâu, cậu chui đầu ra khỏi áo khoác của Tần Phi: "Đi thôi, về câu lạc bộ."

Giọng điệu của cậu vẫn như thường ngày, cách đứng dậy cũng như thường ngày, lúc Kinh Vũ quay đầu lại, biểu cảm trên gương mặt cũng như thường ngày nốt, cứ như thể chưa từng trải qua bất cứ biến cố nào.

Giọt nước trong suốt chảy dọc theo khuôn mặt mềm mại của cậu, để lại một vết mờ trên áo.

Khóe môi cậu cong lên, trông là đang cười nhưng lại không giống cười chút nào: "Trò chơi vẫn chưa kết thúc mà."

Diệp Hồng, Lạc Nhất Minh và Hàn Lãnh nhìn thấy cậu như thế, tuy là vẫn còn chút lo lắng nhưng cũng nhẹ lòng được đôi chút.

Chỉ có Tần Phi biết, vào chính khoảnh khắc này, bàn tay đang nắm lấy vạt áo anh của Kinh Vũ đang run đến mức nào.

Tần Phi yên lặng nhìn bóng lưng của cậu rồi đưa tay ra choàng lên vai người kia: "Ừm, về thôi. Có gì thì về nhà nói tiếp."