Kinh Vũ nhắm mắt, toàn tâm toàn ý mà đáp lại nụ hôn của anh, sương mù trong lòng cậu như được sự dịu dàng cùng say mê của Tần Phi xóa tan, giờ đây, cậu chỉ muốn đắm chìm trong đó và quên đi nỗi đau thua cuộc.
Nhưng hôn xong thì Tần Phi lại không tiến sâu hơn.
Anh ôm Kinh Vũ còn đang thở dốc đến bên mép giường, để cậu tựa vào lòng mình, vừa xoa đầu cậu vừa nói: "Trừng phạt gì đó, thôi bỏ đi."
Kinh Vũ không hiểu.
Tần Phi: "Anh hối hận rồi, không nên gây áp lực cho em." Đây là lời thật lòng, "Em đã muốn thắng đến như vậy, việc gì phải cho em áp lực chứ? Tsk, thật ngu ngốc."
Những lời này khiến Kinh Vũ thổn thức, cậu cảm động, nhưng cũng hụt hẫng thật nhiều.
Nhưng câu tiếp theo của Tần Phi đã chọc trúng tim đen của cậu: "Đừng tưởng là anh không biết em đang nghĩ gì, ngày mai mình còn thi đấu đấy."
Hàng mi Kinh Vũ khẽ run lên.
Tần Phi không khỏi bật cười, anh bỗng hỏi: "Em thật sự xác định sẽ là anh rồi, đúng không?"
Kinh Vũ gật đầu mà không có chút do dự nào, cậu vô thức sờ vào chiếc nhẫn trên cổ mình: "Ừm, em thích anh."
Tần Phi: "Thế thì anh đây sẽ nể tình hôm nay em bị ăn hϊếp đến mức thảm thương như vậy mà an ủi cho em."
Kinh Vũ chớp mắt, cậu còn chưa hiểu hết ý của Tần Phi thì một góc chăn đã bị vén lên, bàn tay của ai kia đã chạm vào cơ thể cậu, sờ vào bộ phận nào đó đã nóng bỏng đến mức không chịu nổi.
Không bao lâu sau, Kinh Vũ rêи ɾỉ một tiếng, nhẹ nhàng ngã vào lòng Tần Phi.
Hơn mười phút sau, nhóm của Diệp Hồng đã trở lại.
Trước khi bọn họ về tới, Tần Phi và Kinh Vũ đã xử lý sạch sẽ "chứng cứ phạm tội", Kinh Vũ cũng đã thay quần áo.
Trước khi về, Diệp Hồng và hai người kia còn đang lăn tăn không biết nên an ủi Kinh Vũ như thế nào, ai ngờ vừa về đã thấy cậu đang ngồi trong phòng chơi game một cách yên lặng.
Diệp Hồng đi tới xem —— Ồ? Xạ thủ đi rừng?
"Em đang làm gì vậy?" Tuy đã biết rồi nhưng hắn vẫn cố hỏi.
Kinh Vũ không quay đầu lại và chỉ đáp: "Em suy nghĩ mình nên đánh bại KID như thế nào."
Diệp Hồng ngây ngẩn, giờ thì hắn thật sự khâm phục sự kiên trì cùng chấp niệm của Kinh Vũ.
"Em luyện bao lâu rồi?" Hắn lại hỏi.
Nhớ đến chuyện vừa xảy ra trước đó mười phút, lỗ tai Kinh Vũ bỗng đỏ lên, nhưng cậu vẫn giữ được giọng điệu bình tĩnh: "Mới một lúc thôi ạ."
Thật ra đây chỉ là ván đầu tiên mà thôi......