Là một người phụ nữ 25 tuổi bình thường, Nhược Bích cũng từng có mộng xuân.
Chỉ là khung cảnh và người đàn ông trong mộng đều giống nhau.
Đó là buổi họp mặt sau khi kết thúc kỳ thi đại học.
Cô là thủ khoa toàn thành phố về tỷ lệ trúng tuyển vào đại học với năm lần ở Đại học Thanh Hoa, bốn lần Bắc Đại và hơn 20 lần ở đại học Nam Kinh, đại học Phúc Đán và đại học giao thông Thượng Hải.
Cô giáo Dương, giáo viên chủ nhiệm lớp đang mang thai, thân là lớp trưởng, cô nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị các bạn trong lớp thay nhau mời rượu chúc mừng.
Cô không còn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra sau đó.
Có thể là do trong mơ nên các chi tiết diễn ra không cụ thể, vừa chớp mắt một cái, cô đã ở trong KTV.
Các bạn học đều đã đi hết.
Chỉ còn những ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ mờ ảo chiếu lên một bóng lưng rộng lớn.
Là một người đàn ông.
Nói chính xác thì là…
Một người đàn ông vô cùng hung hãn.
Người bạn cùng lớp kiêm bạn cùng bàn của cô từ nhỏ đến lớn, Hoa Kính Chi.
Nhược Bích không ngốc, mặc dù Hoa Kính Chi rất ít nói nhưng cô có thể nhận ra.
Anh thích mình.
Rất nhiều năm.
Tất cả các bạn cùng lớp đều biết.
Ngay cả cô giáo chủ nhiệm cũng biết.
Nhưng cô không có cảm giác đối với Hoa Kính Chi.
Đôi khi cô cảm thấy thật kỳ lạ khi các lớp học khác đều năm lần bảy lượt cấm yêu đương sớm, thì cô lại được cô giáo Dương khuyên nhủ rằng nên chú ý đến người bên cạnh một chút.
Nhưng cô không có cảm giác thì phải làm sao?
Hoa Kính Chi giống như là vệ sĩ của cô.
Bởi vì vẻ ngoài ưa nhìn mà từ nhỏ đến lớn cô luôn thu hút phái nam, người tốt thì sẽ âm thầm quan tâm cô, kẻ xấu thì sẽ trộm đồ lót của cô, còn có những tên côn đồ ở ngoài trường thường xuyên chặn đường cô mỗi khi đi học về.
Mỗi lần như vậy, Hoa Kính Chi đều xuất hiện đúng lúc.
Anh đánh nhau rất giỏi, một mình chấp hết mười mấy tên côn đồ, toàn thân bê bết máu nhưng lại cứng đầu hơn cả con trâu, sống chết không chịu đi bệnh viện mà nhất định phải đưa cô về tới trước cửa nhà mới an tâm rời đi.
Những ngày tháng như vậy kéo dài rất lâu.
Hoa Kính vẫn không nói lời nào mà luôn thích làm theo ý mình.
Trong KTV ngày hôm đó, cô vẫn nhớ rằng trong gian phòng đang phát một bài hát bằng tiếng Quảng Đông tên là “Kinh khó niệm”, tiết tấu sôi động khiến người nghe không khỏi phấn chấn trong lòng.
Sau đó, cô cảm thấy có ai đó đang đè lên người mình, cởi bỏ hết lớp vải trên người rồi hôn lên từng tấc da thịt của cô.
Bờ môi đó quyến luyến mãi trên cánh hoa ướŧ áŧ.
Không biết học được cách trêu chọc ở đâu, Hoa Kính Chi kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô tiết ra hết lần này đến lần khác, sau cùng tất cả mật dịch đều bị anh nuốt sạch.
Đó là đêm kỳ quái nhất trong suốt mười bảy năm của cô.
Sự khoái lạc của cơ thể cứ thế hiện rõ mồn một, càng lúc càng cuộn trào mạnh mẽ, mọi giác quan đều trở nên mất kiểm soát.
Cơn cực khoái mãnh liệt cùng men rượu nồng nặc khiến cô mất đi ký ức về những gì diễn ra sau đó.
Khi tỉnh dậy, cô đã ở trong phòng của mình, cả người khoan khoái.
Sau đó cô lén lút dò hỏi Hoa Kính Chi nhưng biểu hiện của anh rất bình thường.
Vẫn ít nói nhưng thường ngày, lạnh nhạt, vô cảm với mọi thứ.
Về sau Nhược Bích cảm thấy rằng đó có lẽ là một giấc mộng.
Một giấc mộng xuân.
Nói không chừng những tên khác phái tiếp cận cô từ nhỏ đến lớn đều bị anh đánh bỏ chạy hết, chỉ còn lại một mình anh.
Ngay cả một giấc mộng xuân cũng không cho cô thay đổi đối tượng.
Những tưởng cô sẽ luôn đơn độc như vậy.
Cho đến khi tình thế bị xoay chuyển vào sáng nay.
Cô bị một gã đàn ông xấu xa chặn ở phòng hiến tϊиɧ ŧяùиɠ, suýt chút nữa bị cưỡиɠ ɧϊếp.
May là cô có mang theo điện thoại nên đã gọi cảnh sát kịp thời.
Không ngờ người đến lại là Hoa Kính Chi.
Tên côn đồ bị đánh tơi tả không chút thương tình, sau đó được đưa vào phòng cấp cứu.
Áp lực của cô giờ đã chuyển sang Hoa Kính Chi.
Lúc đó, anh mặc một bộ quân phục cảnh sát chỉnh tề, trên người thoang thoảng mùi thuốc lá xen lẫn mùi mồ hôi, con ngươi màu hổ phách nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Nhược Bích sợ đến nỗi không dám nói lời nào.
Một lúc sau mới nghe thấy giọng nói của anh: “Làm người phụ nữ của tôi.”
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ.
Giống như là đang ra lệnh cho cô, không được thương lượng.
Sau đó...
Cô ở trong góc phòng hiến tϊиɧ ŧяùиɠ...
Bị anh…
Liếʍ đến cao trào.