Quan hệ giữa người với người chính là sai một ly đi nghìn dặm.
Kể từ khi xảy ra chuyện đó vào buổi sáng, Nhược Bích không biết phải đối mặt với anh như thế nào tiếp theo.
Đặc biệt là vừa rồi, dường như cô đã đồng ý với anh, về nhà tiếp tục…
Lúc bị anh kéo lên xe, cô vô thức né tránh bàn tay anh vươn tới giúp cô thắt dây an toàn.
Hoa Kính Chi sửng sốt một chút, không nói gì, tiếp tục lái xe.
Nhược Bích hiện đang sống trong ký túc xá do bệnh viện phân bố, có một người bạn cùng phòng nhưng bạn cùng phòng đã có bạn trai nên rất ít khi về nhà.
Hoa Kính Chi thường được những người lớn trong gia đình ký gửi đồ để biếu tặng cô nên rất thông thạo đường đi.
Anh đứng trước cửa đợi cô mở cửa.
Nhược Bích ngửa đầu nhìn anh, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau, Nhược Bích né tránh ngay lập tức.
Tiếp theo cô bắt đầu ảo não, rõ ràng người bị ăn đậu hũ là mình, cớ sao lại chột dạ?
“Ừm…”
Cô ho nhẹ hai tiếng: “Tôi tới nhà rồi.”
Hoa Kính Chi nhìn cô, mặt không biểu cảm: “Ừ.”
Anh vẫn đứng im bất động chờ cô mở cửa.
Nhược Bích hít một hơi thật sâu, cảm thấy vẫn nên nói ra thì tốt hơn.
“Hoa Kính Chi.” Cô gọi tên anh.
Hoa Kính Chi nhướng mày nhìn cô.
Hành lang hơi tối, nhưng đôi mắt anh lại loé lên tia sáng mờ ảo.
Mang theo sự nôn nóng, có lẽ còn có chút chờ đợi.
Nhược Bích nhất thời mềm lòng.
“Tôi nghĩ là... tình bạn của chúng ta nên trong sáng một chút thì tốt hơn. Đã nhiều năm như vậy, tôi cũng 25 tuổi rồi, mẹ tôi luôn thúc giục tôi tìm bạn trai…”
Hoa Kính Chi “ồ” một tiếng, quầng sáng trong mắt bỗng nhiên mất đi.
“Sau này tôi tìm được bạn trai rồi nhất định sẽ đưa cho anh kiểm định trước, được không?”
“Ừ.”
“Ừm…” Nhược Bích bất lực nói tiếp: “Đội cảnh sát của anh có người nào phù hợp không? Nếu có thì anh có thể giới thiệu cho tôi, người anh giới thiệu chắc chắn sẽ đáng tin cậy.”
Hoa Kính Chi nhìn cô bằng ánh mắt lạ lẫm: “Kiểu nào?”
Nhược Bích thở dài một hơi.
Anh ta hiểu rồi.
Mọi thứ đã trở về đúng quỹ đạo.
Thật là tốt.
“Bản tính trung thực, hiếu thảo với cha mẹ là được rồi, chỉ như thế thôi.”
Nhược Bích dừng lại, chờ phản ứng của Hoa Kính Chi.
“Được.” Anh nói.
Nhược Bích cảm thấy nhẹ nhõm: “Vậy thì không phiền anh nữa, sau khi xong chuyện tôi sẽ mời anh ăn cơm.”
“Ừ.”
“Vậy anh mau trở về ký túc xá đi, hôm nay đã hiến 3 lần rồi… Nhớ ăn uống đầy đủ bồi bổ một chút.”
“Không đói.”
“Không đói cũng phải ăn.”
Hoa Kính Chi cao hơn cô rất nhiều, điều này có vẻ như bất lực, nhưng cũng có chút cố chấp.
Hoa Kính Chi chớp mắt: “Làm sao?”
“Không có gì.”
“Hoa Kính Chi, nếu anh còn ít nói như vậy, cẩn thận cả đời không tìm được bạn gái.”
“Không tìm.”
“Tại sao không tìm?”
“Không phải em, không tìm.”
Nhược Bích còn muốn quở trách anh ta một trận như một người mẹ muốn dạy dỗ con cái, lời muốn nói rất nhiều nhưng đều bị kẹt trong cổ họng.
“... Anh đừng như vậy nữa.” Cô đành phải nói ra những lời tàn nhẫn: “Tôi thực sự không thích anh, đã nhiều năm như vậy, nếu như thích anh thì chúng ta ở bên nhau từ sớm rồi…”
Giọng mũi của Hoa Kính Chi rất nặng: “Ừm.”
“Anh nhìn xem, tôi đã 25 tuổi rồi mà ngay cả một người bạn trai cũng không có, bởi vì tôi không muốn làm anh buồn nên mới không tìm. Nhưng mà Hoa Kính Chi này, chúng ta không còn trẻ nữa, bác trai bác gái cũng sốt ruột cho anh đấy.”
“Tôi biết.”
Nhược Bích quyết định nói chuyện một cách nghiêm túc hơn: “Rồi tôi cũng sẽ lấy chồng sinh con, anh không thể trông nom tôi cả đời được...”
“Tôi có thể.” Anh ngắt ngang lời cô.
Nhược Bích cảm giác có một sự bất lực lan tỏa giữa hai người.
“Tôi rất thành thật, cũng hiếu thảo với cha mẹ, tôi có thể.”
Đó là điều kiện mà cô vừa đưa ra để kén chồng.
Nhược Bích thấy hơi hối hận, ban nãy cô chỉ thuận miệng đưa ra mấy điều kiện để qua loa lấy lệ thôi.
Ngay sau đó cô bị anh áp đảo.
“Hoa Kính Chi…”
“Tôi có thể...” Anh nhìn cô bằng ánh mắt chắc nịch như đinh đóng cột: “làm em hạnh phúc.”
Nhược Bích ngây người.
Giây tiếp theo, anh đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Ngồi xổm xuống.
Cúi đầu vào giữa hai chân.
Thè lưỡi.
Sự đυ.ng chạm ướŧ áŧ khiến cô bất giác rùng mình.
Sau sự việc lúc sáng, qυầи ɭóŧ của cô cũng không biết bị Hoa Kính Chi ném đi đâu.
Bên trong váy của cô hoàn toàn trần như nhộng, điều này vô tình tạo thuận lợi cho anh.
Nhược Bích sợ đến mức suýt chút nữa hét lên, vừa đẩy đầu anh ra vừa sốt sắng cự tuyệt: “Đừng mà, anh mau đứng dậy…”
Tóc của Hoa Kính Chi bị cô nắm trong lòng bàn tay.
Anh ngẩng đầu, bờ môi óng ánh như pha lê nhìn cô: “Em nói đi, muốn anh như thế nào, anh đều có thể làm được.”