“Tôi không ra được.” Mặc dù nét mặt người đàn ông có chút khốn khổ nhưng trong ánh mắt lại không giấu được vẻ da^ʍ tà: “Cô y tá, cô có thể giúp tôi không?”
Loại người này.
Trong mấy năm qua, Nhược Bích không gặp một trăm người thì cũng gặp đến tám mươi người.
Hàng năm đều có.
Cô hiện là tiến sĩ năm 2, sinh viên y khoa chuyên về sức khỏe sinh sản nam, đang thực tập tại khoa hiến tϊиɧ ŧяùиɠ của bệnh viện thành phố.
Thỉnh thoảng tụ tập với bạn cùng lớp, cô sẽ bất lực xuôi tay nói rằng mình có thể chữa vô sinh, nếu cần thì cứ tìm đến cô.
Nhưng người thực sự tìm đến cô.
Chỉ có một mình Hoa Kính Chi.
Nhược Bích cau mày, cố gắng quên đi những chuyện đã xảy ra vào buổi sáng.
Ánh mắt của gã bỉ ổi đó vẫn đang tuần tra qua lại giữa hai chân cô, rồi lại lướt lên khuôn ngực căng phồng nhô cao, cuối cùng rơi xuống bàn tay nõn nà đang cầm bút máy của cô rồi nở nụ cười gian manh: “Có thể sờ giúp tôi…”
Nhược Bích kinh tởm nhìn thứ nào đó đang sưng lên dưới cơ thể hắn, bĩu môi: “Nhỏ quá, không cầm được.”
So với của Hoa Kính Chi thì còn thua xa.
Nói đúng ra thì từ bậc đại học đến tiến sĩ, cô đã nhìn thấy qua hàng ngàn dươиɠ ѵậŧ, nhưng không cái nào có thể sánh được với Hoa Kính Chi.
Sự thật chính là sự thật, người đàn ông vô cùng hậm hực.
“Cô nói ai nhỏ?”
Nhược Bích cầm bút máy đặt bên cạnh dươиɠ ѵậŧ của hắn so sánh rồi tặc lưỡi hai tiếng: “Kích thước tương đương nhau, nhưng nó ngắn hơn một chút…”
Người đàn ông nổi giận ngay lập tức.
Nhưng ngay sau đó hắn đã bị ai đó nắm lấy cổ tay từ phía sau, quả nhiên, thứ tiếp theo nghênh đón hắn là một cú đấm như trời giáng.
Bốp--
Da thịt chạm vào nhau, xương cốt vang lên.
Người đàn ông bị đánh bay ra ngoài, sau đó đập thẳng vào thang máy trong tình trạng không một mảnh vải che thân.
Nhiều nữ y tá trẻ trong thang máy nhìn thấy cảnh tượng này đều la hét chói tai. Toàn bộ khoa nam lập tức trở nên gà bay chó chạy, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Nhược Bích thích thú đứng xem náo nhiệt, đột nhiên bị một bức tường hình người chắn ngang tầm nhìn.
“Muốn nhìn, nhìn của tôi đi.”
Giọng nói thô ráp từ tính vang lên từ trong l*иg ngực, mang theo hơi thở nam tính đến bức người.
Nhược Bích đẩy anh ra: “Sao anh còn chưa đi?”
Hoa Kính Chi mặc một chiếc áo jacket cổ đứng, dáng người cao ráo, chân dài thẳng tắp, thốt ra hai chữ lời ít mà ý nhiều: “Từ chức.”
Nhược Bích xua đuổi: “Đây là giờ làm việc của tôi, anh…”
Hoa Kính Chi ngắt lời cô: “Vậy để tôi hiến tϊиɧ ŧяùиɠ.”
Nhược Bích bất lực: “Mới sáng đã hiến 3 lần rồi, không sợ tinh tẫn nhân vong[1] hả?”
[1] Tinh tẫn nhân vong: chết vì xuất tinh quá nhiều.
“Không sợ.”
Quen biết nhau hơn 20 năm nhưng tính kiệm lời của Hoa Kính Chi vẫn trước sau như một.
Tích chữ như vàng.
Nhược Bích nhất thời có hơi nghi ngờ, có phải khi anh ta thẩm vấn tội phạm cũng nói ít như vậy không?
Chị y tá trưởng tình cờ đi ngang qua, dùng ánh mắt dò xét đảo qua đảo lại giữa hai người: “Tiểu Nhược, bạn trai à?”
“Không phải.” Nhược Bích phủ nhận: “Người hiến tϊиɧ ŧяùиɠ thôi.”
Chị y tá trưởng nhướng mày, rõ ràng không tin: “Trước giờ chưa từng thấy em nói nhiều với người hiến tϊиɧ ŧяùиɠ như vậy.”
Nhược Bích chống tay lên trán.
Nhiều lắm sao?
Mới có vài câu thôi mà.
Hoa Kính Chi nhíu mày, anh kéo cô vào phòng hiến tϊиɧ ŧяùиɠ rồi đóng sầm cửa lại.
Sau đó là một nụ hôn mạnh mẽ.
Nhược Bích giật nảy mình, cô giãy giụa điên cuồng: “Hoa Kính Chi!”
Hoa Kính Chi vẫn điềm nhiên giữ chặt hai cổ tay cô trên đỉnh đầu, một tay véo cái cằm nhỏ của cô, cứ thế chiếm hữu đôi môi thơm ngọt một lần nữa.
Hạ bộ bắt đầu sưng đau, anh cắn vào môi cô rồi lẩm bẩm mắng một câu.
Hầu như mỗi lần gặp cô, vừa đυ.ng chạm một chút là sẽ cứng.
Hoa Kính Chi mở khoá kéo, cầm tay cô luồn vào trong.
Bên trong nóng hổi như thiêu đốt khiến cô rụt tay lại.
Nhưng Hoa Kính Chi không cho cô rời đi, anh kéo tay cô cưỡng ép đặt lên chỗ sưng tấy dưới cơ thể, chặn cô vào góc tường, một nụ hôn cuồng nhiệt rơi xuống.
Anh thích cô từ khi còn nhỏ.
Lần đầu tiên mộng tinh vì cô là năm mười hai tuổi.
Cũng vào năm đó, anh bắt đầu nhìn ảnh của cô để thủ da^ʍ.
Năm mười bốn tuổi, anh lấy trộm đồ lót phơi bên ngoài của cô và tự mình giải quyết.
Mười lăm tuổi, thay đổi thành qυầи ɭóŧ.
Mười sáu tuổi, cô thi đậu đại học, trong buổi tiệc họp mặt, cô bị lớp trưởng chuốc rượu đến say mèm không còn biết gì nữa.
Anh đã hôn cô lần đầu tiên.
Cũng từ đó, anh bắt đầu rơi vào si mê cuồng dại.
Hô hấp của Nhược Bích đột nhiên bị chiếc lưỡi to lớn chặn lại, cô cắn thật mạnh.
Hoa Kính Chi đau đớn, khẽ buông cô ra.
Cái miệng nhỏ đã được giải thoát thì phải dùng bàn tay nhỏ này để bù đắp.
Hoa Kính Chi nắm tay cô nhét vào qυầи ɭóŧ, tiếp xúc thân mật với vật cứng nóng bỏng của anh.
Thứ bên dưới nhẵn mịn như cánh tay trẻ con, lông lá sum sê, lúc bị cô nắm chặt, bụng dưới của anh cũng lập tức căng cứng.
Anh phả hơi thở nóng rực vào bên tai cô: “Đợi tan làm về nhà, hay là ở đây?”
Nhược Bích bị ép vào giữa bức tường và l*иg ngực bỗng trở nên yếu ớt: “Về, về nhà…”
Cô là bác sĩ lạnh lùng nhất trong cả khoa nam, cũng là tù phạm yếu ớt nhất dưới trướng của anh.
Chọc phải Hoa Kính Chi là số phận của cô.