Cái Trang nhờ có bà ba mà nhặt được cái mạng về , nhờ có bà nhặt hai mẹ con về lại còn cho làm việc nuôi ăn ở nên nó sùng bái bà lắm , nó cũng yêu quý cậu hai . Việc cậu nhờ thì nó sẽ dốc sức làm .
- Nói đi , là ai sai anh đến đây ?
Nhật Dương túm tóc người đàn ông đang bị trói ngồi trên ghế . Hắn là người đã bày mấy trò ma quỷ ở cửa hàng của cậu lại gọi người đến gây rối khiến cho tiệm may cùng mấy quán ăn không thể kinh doanh .
- Mày có chém chết tao cũng không nói
Người đàn ông ngẩng cao đầu ánh mắt anh ta chứa đầy sự kiêu ngạo . Nhiệm vụ này coi như đã thành công , rất nhanh sẽ có người đến cứu cậu ta , cái danh “ chó chui gầm chạn” sắp không còn trên người anh ta nữa .
- À ra là vậy , rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt à
Nhật Dương túm tóc người đàn ông mạnh hơn một chút rồi cậu không nể nang kéo mạnh xuống , chiếc ghế không chịu được lực đổ xuống làm gương mặt người đàn ông đập mạnh xuống sàn gạch .
- Khốn khϊếp , mày không nói tao đập gãy hết răng mày
Nhật Dương bồi thêm mấy cú đá vào đầu người đàn ông . Con Trang đang chuẩn bị đồ nghề sẵn sàng cho cậu hai không ngạc nhiên lắm . Cậu nhìn thì có vẻ hiền lành nhưng nếu đã ra tay đánh người thì sẽ không nương tay .
- Cậu ơi !
Thằng Cò từ ngoài chạy vào , nó thở gấp vẻ mặt vô cùng mệt mỏi thở không ra hơi .
- Cậu ơi , con tìm được thông tin về người này rồi …
Nhật Dương thôi không đá nữa , cậu đảo mắt để thằng Cò lôi người trên ghế đang bị đổ ngồi dậy , ánh mắt anh ta vẫn còn đầy căm tức , chăm chăm nhìn vào Nhật Dương .
- Anh ta là Đào Văn Luân , là con rể của ông xã trưởng Đào Văn Cẩm
- Ra là anh … hoá ra là tên ở rể nổi tiếng là chó chui gầm chạn của ông xã trưởng - Nhật Dương không thèm nhìn đến Văn Luân nữa , cậu quay đi muốn chọn một con dao thật bén .
- Còn nữa cậu ơi , xã trưởng cho người đến nhà tìm cậu , chắc giờ mợ đang khó xử lắm
————
Huyền Anh không ngờ một buổi sáng đẹp trời thế mà lại có một đống phân trước cửa nhà . Cô vốn còn muốn đi mua mấy loại cây về trồng không ngờ phân bón nhiều như vậy .
- Cô kia , cô có nghe thấy lời tôi nói không ? Gọi cậu Dương ra đây
- Chào cậu , tôi là vợ cậu Dương , nhà tôi ra ngoài từ sớm, các cậu tìm nhà tôi có việc gì ?
- Ra là mợ hai , bọn này tới đòi người
- Có chuyện gì từ hẵng nói , chắc nhà tôi sắp về mời các cậu vào nhà chơi xơi nước
Văn Tân thấy nhà chỉ có mỗi Huyền Anh thì như mở cờ trong bụng . Bây giờ mà hắn theo lời cha đem tới sau người chỉ để đòi tên anh rể phế vật có chút việc làm cũng không xong .
Huyền Anh hôm nay không mặc váy tây mà lại mặc một bồ bà ba màu trắng làm cô trở nên vô cùng duyên dáng . Ngay cả động tác rót trà cũng khiến tên háo sắc Văn Tân say mê . Hắn chỉ thấy Huyền Anh nhìn quen như hắn đã gặp ở đâu đó .
- Cô Anh , nhà tôi đất rộng thẳng cánh cò bay, cha tôi lại có quyền có thế, tôi không phiền cô có một đời chồng
- Cậu Tân ý cậu là sao ?
Văn Tân tiến lên nắm cổ tay Huyền Anh muốn kéo cô lại gần hắn.
- Cô làm vợ lẽ của tôi cái gì cũng có
Huyền Anh thấy ruột gan cồn cào như sắp muốn nôn , cô đang định đá tên này ra thì tiếng phanh xe hơi trong sân đã giúp cô bình tĩnh lại .
Nhật Dương bước xuống xe nhìn vào trong nhà thấy vợ mình bị trêu chọc trong lòng sóng cuộn biển trào . Cậu vòng ra sau cốp xe lôi người đàn ông bị đánh tới mức mặt mày méo mó ra .
- Ha , cậu Dương lâu rồi không gặp !
- Văn Tân , mày đến đòi người này đúng không ? Đem hắn về dạy bảo cho tốt … còn nữa …
Nhật Dương bước vào trong nhà nắm lấy tay Huyền Anh kéo về phía mình . Ánh mắt còn lườm Văn Tân như sắp rơi ra ngoài , lông mày nhíu chặt đến cực điểm . Lúc đó trông cậu chẳng khác nào ác thần Ravana trong sử thi ấn độ đang cướp nàng Sita *. Mặc dù cách so sánh này hơi khập khiễng nhưng thật sự sát khí cậu toả ra làm Huyền Anh có chút giật mình .
(*: Các bạn có thể tìm hiểu thêm về câu chuyện sử thi Ramayana của Ấn Độ , về việc nàng Sita bị quỷ vương Ravana bắt đi )
- Cậu Dương , cậu cũng không cần giận như thế , nhưng mà cậu vẫn nhớ lời hẹn của chúng ta chứ , vợ cậu đẹp lắm
- Nhặt lại tên đang nằm dưới đất và đi ra khỏi nhà của chúng tôi , hơn nữa cảm ơn vì lời khen của cậu Tân đây , nhưng tôi là gái đã có chồng yêu cầu cậu sau này không đυ.ng chạm tế nhị với tôi nữa .
Huyền Anh lên tiếng nói , giờ thì cô đã nhìn rõ gương mặt của người nằm trên đất . Mà anh ta cũng kinh hoảng nhìn lại , Văn Luân không ngờ lại gặp lại Huyền Anh ở đây, hắn có chút hổ thẹn và tiếc nuối.
Văn Tân đen mặt lôi tên anh rể ăn hại trở về , trước khi ra khỏi cổng hắn còn ngoái lại nhìn Nhật Dương một cái nở nụ cười . Huyền Anh cảm nhận rõ bàn tay đang nắm tay mình hơi xiết lại.
Mặc dù làm chuyện này hơi ngượng nhưng cô vẫn dùng ngón cái xoa nhè nhẹ lên mu bàn tay Nhật Dương , tên chồng hờ thế mà lại đáng sợ như vậy .
- Anh ghen đấy à ?
- Không có
- Hả ? Không ghen mà tức giận như vậy ? Dù sao anh ghen tôi cũng sẽ không đánh giá , anh xem anh ghen thành cái dạng gì kia
- Đừng giỡn , gia nô còn ở đây
- Anh ngại hả , đáng yêu dọ
- Tôi đi tắm đây …
Nhật Dương xoay người bước vào trong nhà , Huyền Anh đứng trên hè không ngừng cười đầy khoái chí . Còn thằng Cò cùng cái Trang ngồi trong xe đang cố gắng hết sức giảm sự tồn tại của mình .
- Cò đi lau mấy vết máu này đi , để máu của chó lưu lại trong nhà không tốt đâu . Còn Trang vào đây nấu cơm cùng mợ .
Ở một nơi khác Nhật Dương gục đầu vào đầu tường , vành tai cậu đỏ ửng lên , cậu lẩm bẩm mấy chữ :
- Đồ ngốc, cô cứ như vậy sau này tôi lấy đâu ra dũng khí từ bỏ cô nữa …
Nhật Dương càng nghĩ càng thấy tức , cậu không gϊếŧ Văn Luân vì cậu biết hắn cũng chỉ là con cờ trên tay kẻ khác , hi sinh một con cờ nhỏ bé như vậy đối với kẻ chủ mưu không là gì cả nhưng nếu lùi một bước tiến hai bước thì biết đâu .
—————
Văn Luân sợ hãi quỳ xuống trước mặt một người đàn ông cao lớn, bộ ria mép của ông ta hơi nhếch .
- Tôi không ngờ ông xã trưởng đây lại có một đứa con rể vô dụng như vậy đấy
- Ngài Philip bớt giận ….
Rồi người được gọi là xã trưởng vừa nãy tiến lên đã Văn Luân mấy cái . Ông ta cứ nghĩ Văn Luân là kẻ khôn ngoan nên mới gả con gái cưng cho anh ta không ngờ lại vô dụng như thế.
Đợi cho bọn người xã trưởng đi hết , Philip mới cho gọi cô gái vẫn đang phe phẩy cầm quạt nãy giờ tiến đến .
- Chúng thậm chí còn chẳng bằng một phần mười của em
Bảo Kim ngã vào vòng tay hắn ,cô vuốt nhẹ bộ râu của hắn , tay còn lại thì câu lấy cổ hắn .
- Làm sao mà em bằng ngài được chứ , vẫn là ngài Philip thông minh nhất
Philip ôm lấy Bảo Kim trao cô ta một nụ hôn triền miên , mà người con gái cũng nhiệt tình đáp lại mặc cho người cô ta đang hôn không phải chồng cô ta, không phải Văn Luân .
Đôi lời tác giả :
Tôi thấy việc so sánh Nhật Dương với quỷ vương Ravana có chút buồn cười nhưng nó khá thú vị mà phải không ? Việc so sánh này có thể sẽ giúp các độc giả dễ liên tưởng tới vẻ mặt của Nhật Dương và thái độ của cô ấy lúc giận dữ sẽ dễ dàng hơn .