Sáng nay Nhật Dương có việc phải ra thăm đồng lúa , để xem bà con canh tác và trồng trọt ra sao ? Dù sao hiện tại cũng là mùa cày cấy . Nhưng mà sao lại có cái đuôi đi bên cạnh vậy trời .
- Cô có mệt không ? Bảo ở nhà mà có chịu nghe đâu ?
- Tôi chỉ muốn xem một chút thôi không được sao ?
- Được được , nhưng mà cô đợi ở dưới tán cây này đi đừng có đi lung tung , tôi đi ra kia lát sẽ quay lại
- Tôi sẽ đi cùng với anh
- Không được , ngoài đó bùn đất nhiều , sẽ làm bẩn quần áo của cô
- Tôi sẽ xắn quần lên , nhất định tôi phải đi cùng anh
- A , cậu hai , cậu hai …
Mấy đứa trẻ theo tiếng gọi của cái Gạo mà đồng loạt quay đầu lại về phía Nhật Dương đang đứng . Mấy đứa trẻ mặt mũi lấm lem , đồng loạt buông đống đồ chơi làm bằng cỏ ra chạy tới chỗ này .
- Cậu ơi , lâu lắm rồi cậu mới lại ghé đây chơi đó ạ
Giọng trẻ con vang lên , đứa vừa nói là thằng Mộc , nó là đứa thông minh nhất trong đám , lúc nào trong đầu cũng có đủ trò chơi nên lũ trẻ thường tụ lại chơi với nó .
Nhìn mấy đứa trẻ mặt mũi lấm lem , dáng người gầy gò , quần áo chỗ nào cũng là mảnh vá , con trai thì đầu cạo chỉ để lại ít tóc , còn con gái thì cắt tóc ngắn chỉ ngang vai .
- Cậu ơi đây là ai vậy ạ ?
Con bé Hà lên tiếng hỏi , vừa hỏi nó vừa kéo vạt áo Nhật Dương nhìn Huyền Anh với ánh mắt đầy tò mò .
- Tớ biết nhé - Gạo ưỡn ngực lên tiếng đầy tự hào
- Đó là vợ cậu hai hả ? - Thằng Mộc cùng thằng Trâu đồng loạt lên tiếng hỏi
- Đúng rồi đó , vợ cậu hai vừa xinh đẹp vừa tốt bụng nữa
- Vợ ơi , vợ xinh đẹp quá …
Thằng cu Thóc nhỏ tuổi nhất kéo vạt áo Huyền Anh nói . Làm mấy đứa trẻ được dịp cười rộ cả lên . Cái Gạo kéo cu Thóc lại cốc một cái vào đầu em .
- Đồ ngốc, vợ của cậu chứ không phải vợ em , phải gọi là mợ hai
- Không sao , các con đáng yêu quá , các con giới thiệu tên cho mợ nghe đi
Mấy đứa trẻ tranh nhau giới thiệu , Nhật Dương nhìn một màn này cũng cảm thấy rất vui , cậu xoa đầu thằng Mộc , thằng Trâu, cái Hà cũng mở to mắt nhìn theo động tác của cậu .
- Các con ngoan lắm , mợ sẽ thưởng cho mỗi đứa một cái kẹo
Mấy đứa trẻ oà lên , Nhật Dương nhìn cái Hà liền vươn tay bế nó lên . Đôi mắt to tròn của con bé chớp chớp đầy thích thú . Nhật Dương đột nhiên hiểu vì sao hôm trước Huyền Anh lại mua nhiều kẹo như vậy . Những viên kẹo đường đầy màu sắc với mấy đứa trẻ thành phố thì chẳng là gì nhưng những đứa trẻ này thì chúng quả lại thật ngon miệng .
- Gạo sao con không ăn luôn ?
- Dạ mợ ơi , hai chị của con còn đang cấy lúa , con để dành lát sẽ cho chị ạ
- Ăn đi , mợ còn nhiều lắm
Huyền Anh lại chia thêm cho tụi nhỏ mỗi đứa thêm một cái , cô bỗng nhiên phát hiện trong túi áo vẫn còn một cái lại nhìn sang Nhật Dương còn đang cười ngây ngốc .
Nhật Dương còn đang cười với tụi nhỏ thì một bàn tay mát lạnh chạm vào má cậu , Huyền Anh thế mà lại nhét cho cậu một viên kẹo , Nhật Dương không kịp phòng thủ thì viên kẹo đã nằm ngọn trong miệng cậu , vị ngọt ngào ngay lập tức lan toả khắp khoang miệng .
- Ể , sao cô cho tui vậy ?
- Con nít ngoan sẽ được ăn kẹo …
- …
- Aa , chông vợ hài
Cái Gạo nói làm mấy đứa trẻ khác hùa theo chúng vây quanh liên tục nói “ Chông vợ hài” . Tình cảnh này làm Nhật Dương chợt liên tưởng với hai nhân vật Tràng và Thị trong tác phẩm “ vợ nhặt” của nhà văn Kim Lân .
- Mấy đứa kia , sao lại làm phiền cậu mợ thế ? Đi ra kia chơi mau
Nghe tiếng quát mấy đứa chạy tán loạn , chỉ có cu Thóc nhỏ con bị bỏ lại , thằng nhỏ oà lên khóc , Huyền Anh quay về phía tiếng nói xua tay như muốn rằng không sao với người phụ nữ trung niên .
- Thóc ngoan đừng khóc, ra đây ngồi với mợ
Nhật Dương quay ra làm việc trước khi đi còn cẩn thận nhìn Huyền Anh cùng mấy đứa trẻ đang cười đùa vui vẻ trong lòng cậu đột nhiên vô cùng ấm áp . Lấy được một người thông minh và tinh tế như vậy còn thiếu gì nữa ? À , thiếu một cái “ Độc Lập - Tự Do”
- Rất nhanh sẽ tới , sẽ được thôi mà …
Nhật Dương lẩm bẩm rồi quay bước đi làm việc . Mấy người nông dân thấy Nhật Dương thì vui vẻ chào hỏi , có mấy cô con gái thì e thẹn nhìn Nhật Dương , nhưng lại bị nhắc nhở rằng cậu có vợ rồi làm mấy cô tỏ vẻ thất vọng lắm .
Mấy đứa trẻ kéo nhau đi chơi hết rồi , chỉ còn lại Huyền Anh ngồi ngẩn ngơ trên bãi cỏ nhìn về phía xa xăm . Cô tự hỏi “ bao giờ mình mới có thể thực hiện chúng , để những đứa trẻ kia được đi học , có một cuộc sống ấm no” . Cô cứ ngẩn ngơ mãi , đến khi Nhật Dương chạm vào vai cô mới giật mình quay lại.
- Nè anh kia , anh chẳng giống ai hết
- Hả ?
- Công tử bột như anh tôi chưa thấy ai lại đi kéo xe chở lúa cho nông dân cả , anh thật kì lạ
- Ha ha , này cô , có muốn ăn cơm trắng mấy giò thì ra đẩy xe bò với tôi
Nhật Dương nháy mắt với Huyền Anh rồi còn bật cười mà không để ý trong một khắc đôi mắt Huyền Anh ánh lên vẻ hoảng loạn, câu nói đó , hiện tại tác phẩm đó còn chưa xuất bản , đừng nói là anh ta . Nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ của mình …
- Được thôi , nhưng có lo cho người ta được thật không đấy ?
Nhật Dương nắm tay Huyền Anh kéo lại rồi đẩy cô ngồi lên xe , rồi cậu kéo xe đi .
- Không phải muốn tôi kéo xe cùng anh sao ?
- Cô cứ ngồi đó đi , con nít mới được ngồi thôi đó
- Anh … anh…
Mặt Huyền Anh đỏ bừng vì tức giận , mấy người đẩy ở đằng sau cũng phì cười .
- Tôi biết lỗi rồi mà
- Hứ , có bao nhiêu người ở đó anh biết không ?
- Xin lỗi mà …
Huyền Anh không thèm nói lí lẽ nữa , cô quay sang trực tiếp “bốp bốp” đánh mấy cái vào bắp tay Nhật Dương .
- Đừng giận mà , lát tôi sẽ làm cho cô một món ngon …
- Hừ , để xem …
Huyền Anh tăng tốc muốn bỏ lại Nhật Dương phía sau nhưng chỉ lát sau cô đã quay lại , ở ngõ phía trước có một con chó dữ đang ngồi ở đó .
- Tạm tha cho anh đó
- Sao không phải là tha thứ vĩnh viễn ?
- Nằm mơ nhé …
Vê tới nhà Nhật Dương tìm mấy cái nguyên liệu rồi bắt tay vào làm , may mà trong nhà có lò nướng . Cậu đang muốn bắt tay vào làm thì Huyền Anh đã đeo tạp dề lên .
- Muốn làm bánh kem mà làm một mình thì hơi lâu đó , để tôi giúp anh
- Ừm , nhưng sao cô biết ?
- Tôi thông minh mà
- Đúng vậy , vợ tôi là thông minh nhất
- Là anh khen tôi đấy nhé !
Hai người cứ vừa làm bánh vừa trò chuyện và đôi lúc là cãi nhau nhưng nhìn chung thì rất vui vẻ , làm cho Linh Đan đang vẽ chân dung Anh Thư tặc lưỡi một cái .
- Anh hai đúng là háo sắc …
Linh Đan nói ra câu đó mà không hề ngượng mồm , dù Anh Thư cũng là một mĩ nhân xinh đẹp đang khó hiểu vì câu nói của cô.
- Ngồi im nha , vẽ gần xong rồi á
- Cô mà vẽ xấu thì cô liệu hồn đó …
- Người đẹp ơi , người đẹp đẹp như vậy cố lắm tôi cũng vẽ không xấu nổi …