Đây là một căn nhà cũ của người chủ trước để lại dù đã được sửa chữa nhưng vẫn còn vài món đồ vật của người chủ cũ để lại.Linh Đan đi dạo mấy vòng quanh căn nhà mà vẫn không cảm thấy có gì thú vị .
- Chán quá à
- Đây là lần thứ năm cô than chán rồi đó
- Cô không thấy chán chút nào sao ?
- Không khí ở đây rất trong lành mà
- Chậc …
Linh Đan kéo Anh Thư muốn dẫn Anh Thư tới chỗ cây xoài ở sau nhà , muốn thử tài nghệ leo trèo cho cô ấy xem một chút .
- Nhìn tôi nhé , tôi là người leo trèo giỏi nhất đấy
- Lát nữa ngã đừng có ăn vạ nhé
Anh Thư biểu thị vẻ mặt chị đây chính là không tin cô có thể trèo mà không ngã .
- Cô không tin tôi hả ? Đúng là tiểu thư đài các , tôi sẽ cho cô xem tài năng của tôi , nhất định hái cho cô quả xoài ngọt nhất
Đây là một cây xoài khá lớn , dù không to lắm nhưng lại rất ngọt đấy là nghe mấy người phụ việc đồn như vậy chứ Linh Đan cũng không chắc lắm .
- Ê ổn không vậy ? Sao mặt cô tái mét thế kia ?
- Ô… ổn … tôi là người giỏi nhất mà
Khi Linh Đan đang muốn leo lên thì một bàn tay kéo cô ấy lại . Anh Thư đã kéo Linh Đan lại , vẫn là không nên leo trèo.
- Không ăn nữa , chúng ta vào nhà đi
- Hả ??? Sẽ không có chuyện gì đâu ? Hay cô lo cho tôi
- Ừm , tôi có dự cảm không lành , nếu cô đói tôi sẽ nấu món gì đó cho cô ăn
- Nếu cô đã nói vậy thì thôi vậy
Sao anh hai cùng chị dâu vẫn chưa về nữa ? Hai người họ nói không phải chỉ đi chợ bình thường thôi sao hay là lén lút đi hẹn hò rồi .
- Cô muốn nghe tôi đàn không ?
- Cô biết đàn hả ?
- Đương nhiên là biết rồi
- Có việc gì mà cô không biết làm không vậy ?
- Tôi giỏi tới vậy hả ?
- Nấu ăn cũng ngon , ca múa đàn hát , vẽ vời cái gì cô cũng giỏi hết luôn á
- Giỏi nịnh gớm !
Tiếng đàn tranh vang lên , âm thanh phủ đi khắp nơi , lan đến từng ngõ ngách của căn nhà . Linh Đan cảm thấy người trước mặt rất giống tiên nữ đang chơi đàn , Linh Đan cuối cùng hiểu được cảm giác của Trụ vương, mĩ nhân xinh đẹp như vậy ở bên cạnh không thể không yêu .
Ánh mắt say mê của Linh Đan , con nhỏ còn chống tay ngồi chăm chú nghe mà tất cả biểu cảm đó đã bị Anh Thư thu vào trong mắt.
- Cô đúng là đàn rất hay
- Anh hai nói má tui khi còn sống đàn cũng rất hay
- Má cô hẳn là đẹp lắm
- Tôi không có ảnh của bà ấy nhưng họ đều nói tôi rất giống bà ấy
- Tôi cũng không có ảnh của má tôi chỉ nghe anh hai và má cả nói mẹ tôi cũng rất đẹp
- Hẳn là vậy rồi nhỉ ?
- Tôi … tuy tôi không biết chơi đàn tranh nhưng mà từ nhỏ tôi đã luyện đàn piano , nếu cô không phiền , tôi … tôi sẽ đàn cho cô nghe
- Tôi rất mong chờ đó
- Hai đứa đang nói gì mà vui vậy ?
Nhật Dương đặt đống đồ vừa mua xuống , xoay người tránh cho Huyền Anh bước vào .
- Chị có mua đồ ăn vặt cho 2 cô đó , là xoài chua và me chua đó
Nhật Dương bỗng rùng mình một cái , bị cướp công mất tiêu rồi nhưng nhận được cái lườm kia thôi ngậm bồ hòn làm ngọt* vậy. Mà một loạt hành động vừa rồi đã bị Linh Đan nhìn thấy hết tất nhiên con nhỏ này thấy anh hai bị chị dâu dạy dỗ rất vui vẻ.
( * chỉ sự nhẫn nhịn , cam chịu . Trong lòng không vui nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ )
- Anh hai à , tốt lắm , cố lên nha .
- Đan à , em thích ăn cá kho nhất đúng không ? Chị có mua nguyên liệu nấu ăn nè
Nhật Dương lần mày chỉ có thể tránh đi , được rồi sở thích của Linh Đan là vợ cậu tự khám phá ra á chứ không phải cậu nói gì đâu à nha .
Đợi Nhật Dương làm nốt mấy công việc kinh doanh lặt vặt xong thì chỉ thấy ba người vô cùng vui vẻ nấu ăn với nhau . Thật ra là Linh Đan nó không làm gì hết , còn Anh Thư và Huyền Anh rất truyền công thức nấu ăn cho nhau .
- Anh hai , ha ha , từ khi nào mà anh lại có bộ mặt hèn hạ như vậy?
Linh Đan ra gần đúng là điềm dữ mà . Con nhỏ này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi .
- Tiếng tốt của cổ cũng là của anh , giàu vì bạn sang vì vợ mà
- Nhưng mà anh lấy được chị ấy em rất vui , em còn nghĩ hai người sẽ không hoà hợp nổi cơ
- Sao lại nghĩ vậy hả ?
- Anh xấu tính muốn chết , toàn trêu em thôi , dù sao anh cũng chỉ toàn bè chứ đâu có bạn
- Cô nói thế anh đau lòng á
- Anh hai nhất định phải giữ chặt chị ấy nhé ! Chị ấy là kiểu người đã đem lòng yêu ai rồi sẽ giữ mãi người đó trong tim
- Dựa vào đâu mà cô nói vậy ?
Nhật Dương cốc đầu Linh Đan một cái làm con nhỏ bĩu mỗi xoa xoa đầu .
- Em nói rồi anh hai xấu tính muốn chết . Ban đầu còn muốn làm khó chị ấy một chút nhưng chị lại quan tâm sở thích của em như vậy, đúng là đáng yêu chết mất
- Linh Đan cô / em giúp tôi / chị nhặt rau với
Huyền Anh cùng Anh Thư cùng lên tiếng , rồi hai người họ lại ăn ý nhìn nhau cười . Nhật Dương nhìn cảnh này không khỏi phì cười, vợ mình đúng là đáng yêu chết mất .
- Anh kia cười gì ? Còn không mau giúp Đan rửa rau đi
Huyền Anh nhìn anh ta cười là khó chịu cô cùng. Phải bày việc ra cho anh ta làm .
- Được rồi bà nội của tôi ơi
- Ha , hai người đúng là lãng mạn quá đi - Anh Thư nhìn một màn đối đáp của hai vợ chồng mới cưới liền nhận xét
- Lãng mạn chỗ nào vậy cô ơi , mà nói về lãng mạn không ai qua Linh Đan đâu …
- Sao lại lôi em vào ? Anh hai đúng là xấu tính muốn chết
- Đỡ dùm anh một đòn thì mày chết hay gì ?
Mấy người ăn uống vui vẻ , thì ở một diễn biến khác có hai người đang sợ hãi nhìn nhau nghi ngờ nhân sinh .
Thằng Cò với cái Trang được phân công ngủ lại trông xưởng may đang lo không biết mấy người ở nhà có biết nấu ăn không ?
- Anh Cò ơi , có ma !!!!
- Ma … đâu … m…a ?
Hai đứa nó đang sợ hãi nhìn nhau vì phân xưởng bị đồn có ma. Nhưng mà con ma này cũng đáng ngờ quá đi , một bóng trắng lao đến thằng Cò nhanh chạy đến muốn lấy thân chắn cho cái Trang .
- Anh Cò cẩn thận …
- Aaaaa , nói với mẹ là anh yêu bà ấy lắm
- Gì vậy cha nội ? Tấm vải trắng thôi mà
- Anh buồn đó Trang
Được rồi con Trang là con người sống thực tế , còn cái đống vải trắng cùng với sợ dây này có lẽ là lí do khiến tiệm không thể kinh doanh . Ngoài việc nhiều chuyện thì Trang cũng là một được khá lanh lợi , nó đã biết có kẻ chơi xấu nhưng vẫn cứ giả vờ sợ hãi từ nãy đến giờ.
- Đúng là hèn hạ , không ngờ lại dùng các này …