Giá Tôi Không Gặp Em

Chương 27

Bữa cơm sáng ở nhà ông hội đồng Nhật không vui vẻ lắm . Nhà có chiến tranh giữa hai người phụ nữ chiến tranh đúng là đau đầu mà.

- Mợ hai , dạo này mợ có vẻ hơi mập nhỉ ?

Bà năm tung ra chiêu đầu tiên , muốn kết liễu đối thủ , khi bà ta còn đang đắc thắng vì làm Huyền Anh xịt keo trước câu hỏi của mình thì Nhật Dương đã gắp cho Huyền Anh một miếng thịt .

- Mình à , ăn thêm đi , kiwi sắp nặng bằng mình rồi đó

Huyền Anh còn đang ngơ ngác trực tiếp bị chọc giận , ở dưới bàn eo nhỏ của Nhật Dương bị véo tới mức sắp rời ra rồi . Cậu cũng khổ quá mà , vợ quá hung dữ rồi

- Má năm , tôi thấy vợ tôi đâu có mập chỗ nào đâu

Huyền Anh lúc này chỉ có thể vô cùng vui vẻ , chị mới là người ngạo nghễ chiến thắng cuối cùng nhé . Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng mà .

Sau bữa cơm , Nhật Dương bị ông hội gọi tới phòng sách . Cậu còn đang háo hức muốn nhận lời khen từ Huyền Anh mà .

- Dạ thưa ba

- Dương hả con ? Ngồi đi con

Ông hội đưa vẻ mặt bất đắc dĩ ra , quyết định này ông vô cùng đau lòng nên mới phải đưa ra thật ra ổng chỉ muốn đuổi mấy đứa con đi thôi .

- Con còn nhớ chú Nghiêm chứ ?

- Dạ còn , nhưng có chuyện gì thưa ba ?

- Chắc con cũng biết thằng Anh nó với con gái chú Nghiêm đã lên kế hoạch làm đám hỏi rồi . Nhưng dạo gần đây , mấy tiệm may nhà mình ở chỗ đó làm ăn không tốt lắm

- Vậy ba muốn con tới đó khắc phục tiện thể đại diện nhà trai luôn sao ?

- Đúng vậy, mà dạo gần đây vợ con với bà năm không hợp nhau lắm , con với vợ con hai đứa về đó ở tạm mấy tháng , cha đã mua nha mới cho con rồi

- Ba!! Con cũng muốn tới đó

Linh Đan nhảy bổ vào phòng, cô nghe thấy chuyện tốt đương nhiên không thể bỏ qua . Tới đó rồi ai còn quản được cô nữa .

- Đan , con đi đâu mấy hôm nay ? Giờ mới về , muốn ăn đòn hả

- Ba iu của Đan ơi , ba iu Đan nhất mà , mà con cũng đâu có ăn chơi phung phí tiền của ba nữa đâu

- Con còn nói chuyện đó . Trước đây là ai lấy danh nghĩa của ba mua một cô ca kĩ hả ?

- Ba vẫn nhớ sao ? Chuyện cũ rồi mà , ba cũng đâu phải thích người ta thật

- Chuyện của con ba không quản nhưng đừng có dụ dỗ con gái nhà lành

- Ơ , con xấu xa vậy sao ?

- Hừm , đi đâu tuỳ con , nhưng anh con đồng ý không kìa

- Thank you ba

Ông hội nhìn đứa con gái một thân Tây trang với mái tóc xoan vàng thì chỉ có thể thở dài đầy bất lực. Chắc không phải tính của hồi môn cho nó đâu nhỉ ? Nhưng phải chia đất cho nó . Ông đúng là người cha bất lực mà .

Linh Đan nắm bắt thời cơ vội vàng lấy lòng Nhật Dương nhưng mà từ đâu ra con mụ này vậy , người gì mà dẹo dữ .

- Cậu hai , nghe nói lọ cao này bôi tốt lắm đó , người hay phải làm việc vất như cậu cần lắm á

Bà năm cứ xà nẹo xà nẹo sát vào người Nhật Dương . Linh Đan nhìn thấy vô cùng ngứa mắt chỉ muốn đạp một cái nhưng phải kìm lại vì ba iu dấu .

- Tôi cảm ơn , lọ cao này tôi nhận nhưng bây giờ trên danh nghĩa bà là má năm của tôi , mong giữ gìn đúng phép tắc

- Má con thân thiết , cậu nói phép tắc gì chứ

- Hơn nữa , vợ tôi và má có xích mích thì tôi luôn đứng về phía vợ tôi mong má hiểu và đừng cố tình gây khó dễ cho cô ấy

Ý của Nhật Dương là vợ tôi là nhất , bà biết điều thì tránh ra đừng có động vô . Linh Đan bên cạnh nhìn chỉ thấy anh hai đúng là ngầu, chị dâu đúng là hạnh phúc khi lấy được anh hai .

Nhưng có vẻ Huyền Anh cũng không hạnh phúc lắm . Cô ấy đang nhéo mặt Nhật Dương kéo cậu lại gần , Nhật Dương có chiều cao khá nổi bật nhờ việc rèn luyện sức khoẻ và ăn uống đủ chất nên cậu cũng cao mét bảy gì đó còn Huyền Anh thấp hơn .

- Giỏi quá ha , anh thế mà đi ôm ấp với thứ rắn độc đó còn nhận quà của cô ta

Nhật Dương chỉ muốn khoe chiến lợi phẩm mình nhận được thôi mà , sao người nọ phản ứng dữ vậy , đúng là hung dữ mà .

- Không có ôm mà … đau đau

- Lọ cao này thế mà anh còn muốn nhận và dùng hả

- Cô không thích nó hả ? Vậy thì vứt đi , tôi chỉ tiện tay cầm thôi

- Không phải anh cũng có ý với cô ta đó chứ, thấy tôi phát giác nên sợ rồi phải không ?

- Cô đúng là giỏi nghĩ nhiều … không vứt nữa , để Linh Đan dùng đi

Huyền Anh quay đi xếp quần áo , chỉ lườm một cái . Mà cái lườm này doạ cậu hai Dương sợ vội vàng ném lọ cao sang cho Linh Đan .

- Anh hai đúng là ác độc mà , lọ cao này cũng đẹp đó chứ gửi cho Nhật An dùng vậy

Tội nghiệp lọ cao không ai thu nhận nó cả nên nó bị đưa tơi tay Nhật An . Thằng Cò nhận nhiệm vụ từ cô Đan là gửi thư và quần áo cho Nhật An

- Anh Cò , không phải hôm trước ba vừa gửi đồ cho tôi rồi sao ?

- Dạ cậu ơi cái này là cô Đan gửi cho cậu đó ạ , trong đây có thư và quần áo , cô còn đặc biệt dặn phải đưa lọ cao này đến tận tay cậu đó ạ

- Lọ cao ?

- Vâng ạ

- Không phải mấy thứ kì quái như bùa chú giống mấy lần trước mà lại là lọ cao sao ? Bình thường gớm nhỉ

- Dạ cậu ơi , con chào cậu , con phải về đưa cậu hai về dưới Vĩnh Long đây ạ

- Ừ đi đi

Nhật An đang tính vứt lọ cao đi vì không biết Linh Đan có bỏ thứ gì kì quái vào không thì một chiếc xe dừng trước mặt cậu , bóng người bước xuống làm cậu An nổi lên suy nghĩ tà ác .

- Cậu An , tôi đang tính tìm cậu đây

- Cậu Thành , hôm trước cậu bảo hay bị đau lưng phải không ? Tôi có thứ này giúp cậu nè

- Tôi có chuyện gấp hơn đây

- Đợi tôi xoa bóp xong rồi nói

Nhưng mà lọ cao cũng tốt chứ bộ , làm Huy Thành được mát xa miễn phí xong quên mất chuyện muốn nói luôn . Mà Nhật An mấy tuần này luôn bị tên điên đó theo dõi ,đuổi được hắn đúng là vui vẻ .

Huy Thành vẫn còn chìm trong vui sướиɠ lái xe một mạch trở về gặp thanh tra Lune và cô gái ngồi xe lăn mà không phát hiện sai ở đâu .

- Đồ đần , tôi bảo cậu đón cậu ta tới đây mà

- Tôi quên mất

Minh Anh nhìn một màn này chỉ có thể thở dài bất lực.

- Lune , chúng ta đang phản bội lại nước Pháp của cô đấy

- Bé Minh Anh à , không phải tôi đã nói rồi sao ? Tôi chỉ thích những thứ thú vị

- Tôi không phải bé nhé

- Bé hơn tôi thật mà

- Tôi chỉ nhỏ hơn cô 1 tuổi thôi , im miệng dùm , còn anh kia không mau đi đón cậu ta về đây

- Bé ra lệnh cũng ngầu quá đi

Quản gia đang pha trà chỉ có thể mỉm cười, cô chủ lâu rồi mới cười đấy chắc cô chủ quý mấy người này lắm . Ông ấy quên mất Minh Anh đang chĩa súng vào Lune .

Huy Thành bị gì vậy nè , đã chọn xế xịn nhất để đi đón người ta rồi mà còn quên nữa .