Giá Tôi Không Gặp Em

Chương 26

Huyền Anh không vui , chắc vì cả ngày hôm nay cô phải chiến đâu với bà năm rắn độc kia mà tên chồng hờ lại đi chơi vui vẻ bên người khác .

- Anh cắt tóc rồi ?

- Ừm , để tóc dài quá vướng víu

- Có phải tiểu tình nhân của anh cắt cho không ? Cắt xấu chết

- Bà nội ơi , tôi đã nói là không có ai mà

Huyền Anh quay mặt đi biểu lộ bà đây chính là không tin anh không nɠɵạı ŧìиɧ . Nhật Dương cạn lời rồi , biết thế đã không hẹn gặp ở quán ba . Chợt cậu để ý thấy tay Huyền Anh hình như bị thương rồi

- Sao lại bị thương rồi ? Đã dặn cái Trang rồi mà …

- Buông ra , tôi không phải con nít đừng có dặn lung tung

- Tôi có mua bánh bông lan hương quế cho cô đó

Nhật Dương cản thấy bản thận giống một tên simp gái , thấy người không vui liền vội vàng dỗ dành . Nhưng mà chiếc bánh mềm mịn giờ xẹp lép rồi . Chết dở tại nãy cậu cúi xuống né đạn nên đè vào mất tiêu

- À tôi nhớ nhầm , không có cái bánh nào …

Vội nhét lại vào cặp chứ sao . Mất mặt quá đi mất , thôi hôm khác mua đền lại cho cô ấy vậy . Nhưng mà Huyền Anh nhanh giật lấy

- Chị cảm ơn anh có lòng tốt mua

- Chị lại còn anh , cái kiểu xưng hô gì vậy hả ?

- Anh thích xưng hô như nào ?

- Gọi chồng yêu đi

- Anh … anh , bộ không trêu tui là anh chết hả

Nhật Dương đã vào sẵn tư thế phòng thủ nhưng Huyền Anh chỉ làm động tác hất tóc đầy kiêu ngạo bỏ đi . Trước khi lấy anh , chị đây được gọi là tiểu thư kiêu nhất Sài thành đấy nhé

- Phụ nữ thật khó hiểu

Trong một khắc Nhật Dương đã quên bản thân cũng là phụ nữ . Nhưng mà cậu bị oan , cởϊ áσ sơ mi ra mới biết , vết son gì chứ đó là phấn kẻ vải mà . Trời ạ cậu đúng là ngốc , tự nhiên bị dỗi oan .

Huyền Anh nằm dài trên giường chỉ cảm thấy bản thân quá thông minh , là anh làm tôi khó chịu trước nên anh phải dỗ tôi

- Đúng là ngốc , phấn kẻ vải mà cũng không nhận ra … ngốc chết mất

- Vợ ơi , ai ngốc vậy ?

Nhật Dương bước vào phòng , tóc ngắn rồi nên gội đầu cũng nhàn hẳn . Vừa vào thì đã nghe thấy Huyền Anh đang nói xấu mình , hừ đừng trách tôi trêu cô .

- Ể , … à nãy anh chưa ăn đúng không ? Tôi chừa lại một nửa cho anh đó

- Cô không ăn sao ?

- Nãy ăn cơm rồi mà còn ăn nữa sẽ mập lắm

- Đâu , đâu có mập đâu

Nhật Dương bước lên giường bóp eo Huyền Anh , hai người cười đùa vui vẻ mà không để ý cửa phòng vẫn chưa đóng lại . Bà ba vốn muốn gọi nhưng thấy hai đứa hạnh phúc bà không lỡ lên tiếng .

——————

Linh Đan thật sự muốn một quyền đáng chết tên trước mặt , chuyện là cô đang chở người đẹp Anh Thư đi chợ trên chiếc xe hơi yêu thích thì gặp tên công tử bột Hoàng Trung Kiên

- Anh hai

- Cô Đan , cô sao lại xuất hiện ở đây cùng em gái tôi vậy ?

Kiên đưa tay muốn kéo Anh Thư vế phía mình nhưng Linh Đan nhanh chóng gạt tay anh ra .

- Anh định làm gì ?

- Không phải việc của cô đây là việc của nhà tôi

- Anh hai , sao anh lại xuất hiện ở đây

- Anh đi tìm em , ba nói đã tìm được mối hôn sự khác , kêu anh đón em về nhà , giờ thì mau theo anh

Kiên đưa tay lần nữa lần này anh không nhân được bàn tay mềm mại của Anh Thư nhưng anh nhận được một cú đánh mạnh vào tay

- Cô , cái đồ cục tính , đừng lo chuyện bao đồng

- Hừ , mắc cười, lúc cô ấy dầm mưa thì không thèm dòm ngó gì đến lúc lợi dụng được thì kêu về , mắc cười hết sức à

- Không phải việc của cô , đó là em gái tôi

Thật ra Linh Đan muốn nói đó là người yêu tôi nhưng sợ bị ăn đấm đây mà .

- Em gái anh ? Đã bao giờ anh coi như em gái mà đối xử chưa ? Hay coi cô ấy như món hàng bán đi vì lợi ích … các người tôi khinh

Linh Đan tiến tới muốn đánh nhau với Kiên ngay giữa chợ nhưng bị Anh Thư kéo lại .

- Xin lỗi anh hai , em không thể về chỉ vì kết hôn được

- Em … em … mau đi mới anh

Kiên muốn cưỡng ép kéo Anh Thư đi Linh Đan còn đang muốn tiến tới quyết tử thì Anh thư hét lên :

- Bớ làng nước ơi , có kẻ xấu muốn hại tôi

Vì Kiên rất ít tới chỗ này nên người ta không biết mặt nhưng Anh Thư thì rất hay tới đây nên chả mấy mà người ta bu lại , có mấy người hét lên muốn đánh Kiên nên anh ta chỉ có thể buông tay rời đi.Nhân lúc đó mà Anh Thư kéo Linh Đan còn đang ngơ ngác chạy đi .

- Cảm ơn cô Linh Đan

- Vì sao ?

- Vì nói đỡ cho tôi …

- Ừ

Chắc trời quá nắng , chắc vì người quá đông , chắc gì tiếng tàu ở đằng xa quá to , chắc vì nắng đọng lại trên má Linh Đan , chắc vì mái tóc nhuộm vàng chả cô ấy mà có thứ gì đó đã thay đổi trong trái tim Anh Thư , một sự rung động chỉ khẽ như làn gió .

- Cô định nấu gì cho tôi ăn vậy ?

- Tất cả những món cô thích

- Nhiều lắm á , không nấu trong ngày được đâu

- Tôi có nói là nấu trong ngày đâu , tôi nấu ăn cho cô cả năm còn được

- Cô nấu ngon lắm á , cô nấu cả đời cho tôi ăn được không ?

- Tôi nấu ăn cho cô , cô ăn không ?

- Ăn … đẹp quá !

- Nắng hả ? Đẹp thiệt

- Vừa là nắng mà vừa không phải nắng

- Nói gì kì vậy ?

- Tôi khùng đó , đừng quan tâm

Linh Đan chỉ có thể mỉm cười đáp lại . Linh Đan thích con gái nhưng cô ấy không nam tính hoá , cô ấy cũng thích những thứ dịu dàng những thứ nhẹ nhàng . Thích lời khen từ các anh , thích nhưng bộ váy đẹp mà ba và các anh mua , thích em trai khen cô mặc bộ váy đó đẹp , kiểu tóc đẹp . Thích những trang sách đầy lãng mạn mà cô đọc , thích một người dịu dàng như thế …!