Nhật Dương đang ngồi trong tiệm may , cậu còn đang bạn suy nghĩ xem làm sao mới gặp được vị giáo sinh kia thì người nọ theo một bức thư giới thiệu của Minh Anh đã tự tìm đến .
- Chào cậu , tôi là Vũ Văn Đức
Người đàn ông một thân tây trang vô cùng lịch thiệp bỏ mũ làm động tác chào , còn lịch sự đưa tay ra với Nhật Dương
- Chào anh , tôi là Nhật Dương , nói chuyện ở đây thì không tiện lắm
- Vừa hay , tôi vừa từ Pháp về , không biết cần đây có hộp đêm nào không ? Chúng ta tới đó nói chuyện được chứ
- Cách đây độ trăm mét thôi , chúng ta tới đó
Bước vào hộp đêm , một nơi vô cùng náo nhiệt , Nhật Dương thật sự không thích chỗ này lắm . Nghe người nọ kể sơ qua về tình hình
- Tôi đã thấy trong đám người du học sinh , lúc đó tôi rất ngưỡng mộ anh , sau này nhờ có Vent nói địa chỉ của anh cho tôi biết
- Tôi nổi tiếng tới vậy sao ?
- Vô cùng nổi tiếng , thật ra nói chuyện này có hơi khó tin nhưng tôi vẫn luôn tìm người cùng chí hướng với mình
- …
- Tôi là người của tương lai , trong một lần làm nhiệm vụ tôi bị trúng đạn khi tỉnh lại thì đã ở trong cơ thể này , không có chút kí ức nào
- Cậu là … ?
Nhật Dương nghe người nọ kể thì rất ngạc nhiên , không ngờ lại có người cùng cảnh ngộ với mình .
- Thật ra , hoàn cảnh của tôi cũng có chút giống anh , nhưng tôi xuyên đến đây được hơn 20 năm rồi
- Như kiểu một dạng chuyển kiếp phải không ?
- Cũng có thể gọi là vậy
- Tên kiếp trước của cậu là gì ? Cậu hai yên tâm , tôi chỉ cảm thấy cậu có cách nói chuyện rất giống một người bạn của tôi chứ không nói cho ai biết
Nhật Dương biết rõ điều này , nếu cậu ta dám nói cho ai biết , đảm bảo cậu ta tận số . Bởi vì Thiên Anh vẫn luôn cải trang ngồi trong góc đằng kia .
- Trần Huyền Ngọc , cậu có từng quen ai như vậy chưa ?
- …
Người giáo sinh trẻ sốc tới mức làm rơi cả ly rượu trên tay , anh ta như không tin vào tai mình . Không thể ngờ vẫn còn có thể gặp lại tiền bối ở đây .
- Tiền bối …
Văn Đức đột nhiên quỳ xuống , hành động đột ngột này của cậu ta làm Thiên Anh giật mình .
- Là em đây , chị không nhận ra em sao ?
- Cậu là ? Cậu học viên cảnh sát năm đó
- Em là Nguyên đây , không ngờ có thể gặp lại thiếu uý ở đây
- Đừng gọi như vậy nữa , tôi không còn là cảnh sát nữa rồi
Nhật Dương nhanh chóng kéo cậu ta dậy , mất mặt quá đi mất , không ngờ lại gặp người em trai năm xưa .
Năm đó Nguyên vừa tốt nghiệp trường công an được phân vào tổ phòng chống ma tuý do Thiếu uý Trần Huyền Ngọc làm tổ trưởng. Cậu ta từ lâu đã luôn ngưỡng mộ vị sếp trẻ đầy tài năng này .
- Nếu không phải vì sự cố năm đó … thì chị đâu đó mất việc
- Đừng nói chuyện đó nữa , quá khứ rồi , sách của tôi hay chứ
- A là quyển sách đó …
Nhật Dương vẫn luôn yêu quý các đồng nghiệp và đặc biệt đồng cảm với Văn Nguyên vì cậu ta cũng mồ côi cha mẹ giống cô .
- Quyển sách đó được xuất bản 3 tháng thì bị mấy báo lá cải viết linh tinh rồi người ta bị bắt ngừng xuất bản …
- Cậu đừng lo , tôi cũng đã viết lại nó và xuất bản ở đây rồi
- Đừng nói chị là …
- Tôi chính là hắn
- Không ngờ về quá khứ còn có thể gặp tiền bối , mà tiền bối chị thành con trai rồi sao ?
- Chuyện hơi phức tạp nhưng tôi chính là con gái
Sau đó anh ta nói muốn gia nhập cùng chúng tôi , không lỡ để tôi về , Thiên Anh phải bước tới chĩa súng anh ta mới chịu buông chân tôi ra và đứng dậy .
————
Thiên Anh lái xe , có nhiều chuyện muốn hỏi anh hai . Dù anh hai nói anh là người của tương lai được tái sinh vào thế giới này nhưng mấy anh em bọn họ cũng chỉ biết vậy mà thôi .
- Anh hai , anh tin tưởng tên đó thật sao ?
- Có phải em có rất nhiều chuyện muốn hỏi không ? Một ngày nào đó anh sẽ giải thích toàn bộ , còn tên đó chúng ta có thể tin tưởng hắn .
Nhật Dương ngả người ra sau , lời nói vừa rồi của tên kia làm cậu không khỏi nhớ lại vài kí ức đau buồn . Lúc đó là thiếu uý trẻ nhất sở , tiền đồ vô cùng xán lạn. Nhưng lúc đó người yêu cậu phản bội , cô gái mà cô yêu tận xương tuỷ vu khống cô ăn hối lộ và quấy rối cô ta .
Lúc đó cả ngành công an rúng động , một thiếu uý thậm chí còn chưa bao giờ đi muộn bị tố là người đồng tính thậm chí còn quấy rối một cô gái và nhận hối lộ . Dù cả sở cảnh sát không tin nhưng vì áp lực dư luận cậu vẫn bị đuổi khỏi ngành .
Nhật Dương nở cười chua chát . Thiên Anh nhìn một loạt hành động của anh trai , cậu ta chưa bao giờ nghi ngờ anh trai chỉ là cậu ta cay vì tên kia dám làm mấy hành động và chỉ cậu ta và Linh Đan mới hay làm .
Nhật Dương có cảm giác thứ gì đó phát sáng , cậu vội cúi xuống.
Bùm
Tiếng súng này trực tiếp doạ sợ Thiên Anh , mà Nhật Dương vi cúi xuống kịp thời mà tránh bị thương nhưng mà đuôi tóc của cậu bị đứt rồi , cậu còn đang tính đi cắt đây mà .
- Anh hai !!!
- Mau tăng tốc , nhanh chóng lái xe rời khỏi khi vực này , kẻ địch dùng súng bắn tỉa .
Đây là chuyện thường ngày mà anh em họ gặp phải . Thiên Anh thẳng tiến trực tiếp về nhà , giờ mà đến lâu đài sẽ làm lộ vị trí của lâu đài .
—————
Bà năm còn đang vui mừng , sáng nay Huyền Anh làm bà ta mất mặt , mà bà ta đã ngồi ăn vạ với ông hội chắc chắn đợi cậu hai về bà ta sẽ cho Huyền Anh biết thế nào là trà xanh thực sự .
Huyền Anh còn đang lo lắng đi đi lại lại trong phòng . Sao nay tên chồng hờ kia về muộn như vậy , cả nhà đã ăn cơm xong mà anh ta còn làm gì ở ngoài .
- Sao nay thằng Dương về muộn vậy ta ?
Tiếng ông hội vang lên , mà lời này làm bà cả cùng bà ba đột nhiên lo lắng .
- Thằng Cò đâu , chuẩn bị đánh xe đi tìm cậu mày đi
- Dạ không càn đâu ba , con về rồi
Nhật Dương từ ngoài bước vào , Thiên Anh không thể về nhà lúc này , vì cả nhà vẫn nghĩ thằng bé đang ở quân doanh . Chưa để cậu kịp chào mọi người thì Huyền Anh đã lao tới từ đâu ôm chầm lấy cậu .
Mà hành động đó làm mọi người trong phòng hơi ngượng . Ông hội phải ho để nhắc đôi vợ chồng trẻ .
- Mình à , tôi chưa chào ba , chào má nữa mà
Huyền Anh buông tay ra , ánh mắt đó của cô rõ ràng đang lườm. Nhật Dương không biết mình đã sai ở đâu
- Dương sao giờ này mới về vậy con ? Ngồi xuống để má gọi người dọn cơm cho con
- Dạ con có chút việc … con ăn rồi ạ , con xin được về nghỉ trước
- Trời , áo cậu hai sao lại dính son môi của phụ nữ thế kia ?
Bà năm bắt được cơ hội vội vàng lên tiếng , cơ hội ngàn năm này sao mà bỏ lỡ được chứ .
- Chắc là do con vừa ôm nên mới dính son á - Huyền Anh vội đáp trả ngay
- Dạ con về nghỉ trước đây ạ , con chào ba , chào má
Nhật Dương vội nắm cổ tay Huyền Anh kéo đi . Mấy người lớn chỉ cảm thấy đúng là đôi vợ chồng trẻ .
- Vết đó từ đâu mà có ? Nếu vừa rồi tôi không phản ứng nhanh thì sao ? Anh biết má lo không ? Chúng ta vừa mới cưới mà anh lại đi nɠɵạı ŧìиɧ
- Được rồi bà nội của tôi ơi , cảm ơn cô , tôi cũng không biết vết son này từ đâu mà có
- Chắc từ hộp đêm mà anh vừa đi á
- À chắc là vậy ha … cô đúng là thông min…
Huyền Anh dừng lại đứng khoanh tay ánh mắt nhìn Nhật Dương như muốn đánh cậu mấy cái cho chừa . Nhật Dương ơi là Nhật Dương ngã xuống hố rồi có lên được không ?