Giá Tôi Không Gặp Em

Chương 24

Nhật Dương đọc xong thư chỉ có thể trầm tư suy nghĩ , cậu cứ lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được. Mà người bên cạnh hình như cũng khó ngủ .

“ Anh hai , giáo sinh mới đến dạy môn toán của chúng em có chút kì quái , mặc dù anh ta bị giám sát suốt quá trình dạy bọn em nhưng anh ta đã khéo léo châm biếm lịch sử phương Tây , thậm chí còn làm cho tên lính Pháp tức giận vì không thể bắt lỗi”

Nhật Dương đọc đi đọc lại thư của Nhật An cậu chỉ cảm thấy đây là người sẽ cùng chí hướng với mình. Càng nhiều người tài xuất hiện , giấc mơ giải phóng càng gần .

- Sao anh còn chưa ngủ ?

Huyền Anh đột nhiên ngồi dậy nói , nói thật cô cũng khó ngủ , người mà bọn cô cần tìm đã có thông tin nhưng anh ta lại từ chối hợp tác . Còn nói đang chờ một người khác , rút cuộc là chờ ai.

- Cô cũng chưa ngủ còn gì

- Không hiểu sao tôi đột nhiên khó ngủ quá

Nhật Dương đột nhiên có một ý nghĩ xấu xa , muốn trêu chọc Huyền Anh một chút , trêu cho cô ta đỏ mặt phải tức giận tới mức cầm gối đánh cậu mới thôi.

- Hay cô và tôi …

- Cái gì ?

Huyền Anh cảm nhận được điềm dữ , cái con người trước mặt lúc nào cũng chỉ muốn trêu đùa cô thôi .

- Chúng ta sinh em bé đi …

- Anh …

Huyền Anh dơ tay lên , đúng là ưa đòn mà , phải đánh cho anh ta tỉnh ra , nhớ lại hợp đồng của họ . Nhưng mà Nhật Dương nhanh tay bắt được . Huyền Anh cảm nhận được tay mình có vật gì đó

- Cái gì đây ?

- Là quế đấy , tôi biết cô thích ăn quế nên mới mua cho cô đó

- Là anh mua sao ? Sao anh lại biết nhỉ ?

Nhật Dương sẽ không nói là cậu luôn thấy cô lén giấu ông Phạm ăn quế , còn giấu đầy trong phòng đâu .

- Tôi đoán thôi

- Tôi dễ đoán vậy sao ? À đúng rồi , trước Lune có tặng tôi một thùng kiwi

- Lâu rồi tôi không ăn lại , về đây không có chỗ nào bán cả

- Ai cho anh đâu . Nhìn cái mặt thấy ghét hà

- Cô đúng là xấu tính …

- Dỗi hả ? Thôi cho anh một quả vì anh mua quế cho tôi đó

Một quả kiwi bay tới trước mặt Nhật Dương được cậu nhanh tay bắt lấy , kiwi đúng là chua chua ngọt ngọt rất ngon mà .

- Sau này nếu có con anh sẽ đặt tên là gì ?

- Sao lại hỏi vậy ? Đổi ý muốn có với tôi rồi hả ?

- Không có à nha , chị đây muốn đặt tên cho thứ này

Nói rồi Huyền Anh kéo Nhật Dương đi . Trời lạnh như vậy mà ra ngoài đúng là ác độc mà .

Meo

Là một con mèo con , Huyền Anh thấy mèo ta bị ướt mưa từ hôm qua nhưng sợ Nhật Dương ghét mèo nên chỉ có thể giấu ở đây .

- Con mèo nhỏ mày giống cô thật đó

- Tôi dễ thương hơn nhiều nhé

- Cô hỏi tôi là vì muốn đặt tên cho nó sao ?

- Ừm

- Cô thích ăn quế vậy đặt nó là Cannelle đi

- Đồ ngốc , tên khó gọi như vậy

- Vậy cô muốn đặt là gì ?

- Kiwi đi …dễ gọi mà anh nghe thấy cũng thích nó hơn

Nhật Dương chỉ có thể thở dài cậu nghĩ thầm không phải cậu luôn thích mèo từ trước rồi sao , hảo cảm với cô gái này lại tăng thêm rồi .

- Trời lạnh lắm , về ngủ thôi , tha cho con nhỏ Kiwi ngủ đi

- Ơ …

Nhật Dương trước tiếp bế Huyền Anh lên , ở nơi khác bà Duyên đang căm tức nhìn theo từ vị trí phòng bà thì vừa vặn thấy đôi vợ chồng người ta cười đùa hạnh phúc. Còn bà năm rõ chỉ mới là thiếu nữ sao lại như con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg . Bà ta không cam lòng , rõ cuộc chiến năm đó bà đã thắng Huyền Anh rồi mà .

Sớm , Nhật Dương cùng thằng Cù đã ra xưởng may từ sớm , Huyền Anh vừa ngủ dậy đã vội xếp hoa quả bánh trái tới thắp hương . Khi cô còn đang lau dọn bàn thờ cùng cái Trang thì

- Mợ hai chăm quá ta

Một giọng đanh đá chua ngoa vang lên , bà năm mặc một bộ bà ba màu đỏ trông có vẻ đối lập với bộ màu trắng của Huyền Anh

- …

- Thật không biết phép tắc gì cả , người lớn trong nhà chào hỏi mà cũng không biết đáp lại

- Sao cô lại ở đây, không phải bây giờ cô cùng cái thứ rác rưởi đó phải hạnh phúc bên nhau rồi sao ? Hay anh ta cũng bỏ cô rồi

Lời này của Huyền Anh làm bà Duyên không khỏi nhớ lại chuyện tình năm đó , Văn Luân một thiếu niên nghèo lúc đó đang yêu say đắm với con gái của quan Phạm là Huyền Anh , là bà ta dùng mọi thủ đoạn cướp lấy , bà ta đã thắng mà tại sao ?

- Chắc cô đang nghĩ cô thắng được tôi hả ? Cướp về một thứ rác rưởi đúng là phí công

- Cô … cô … ăn nói hỗn hào , giờ tôi là mẹ chồng cô , cô tin tôi la lên không

- Cô cứ làm đi , rác rưởi mãi là rác rưởi

- Bà năm à , mợ tôi đã nói vậy mà bà còn đứng ở đây , da mặt đúng là dày hơn cái thớt nữa

Con Trang từ mấy hôm trước đã bật chế độ không ưa bà năm nay lại có mợ chống lưng thì vui lắm . Nếu đã dùng thủ đoạn cướp được người yêu cũ Huyền Anh thì chút thủ đoạn khiến cô ta bị la có là gì .

Chỉ thấy bà Duyên lùi về sau rồi ngã nhào ra sàn la lớn lên . Nhưng mà Huyền Anh là ai ? Chị đây là mới là người diễn giỏi nhất . Chỉ thấy cô cầm ngay cái bình cổ to và đẹp nhất đập vỡ vụn rồi nhặt một mảnh cứa vào tay .

Đợi đến khi ông hội đi vào , chỉ thấy một màn hỗn loạn . Với tư cách là người dẫn truyện tôi tin rằng bà năm đang hoảng không biết Huyền Anh muốn gì

- Mới sáng sớm làm gì mà om sòm hết lên ?

- Mình ơi , cứu em , em ngã đau quá …

- Có chuyện gì vậy ?

Chưa kịp để ông hội tiến lên đỡ thì Huyền Anh nhanh hơn một bước đã bắt đầu diễn một màn tình cảm thắm thiết dỡ bà năm dậy .

- Dạ thưa ông , nãy chiếc bình kia sắp rơi xuống chỗ bà năm thì mợ đã nhanh tới đỡ chiếc bình rồi đẩy bà năm ra đó ạ nhưng chiếc bình nặng quá nên mợ đỡ không nổi , mợ còn bị thương đó ông ạ

Con Trang nhanh nhảu lên tiếng , nhận được ánh mắt từ mợ là lúc nó bắt đầu diễn .

- Mày nói dối , là mợ mày đẩy tao trước

- Bà năm bà nói gì vậy ? Sao bà lại nói mợ con như thế ? Là mợ chịu đau cứu bà , không ngờ bà lại là loại người như vậy

- Mày nói loại gì ?

- Thôi im , đây là phòng thờ nhà tôi , trước mặt gia tiên mà cãi nhau om sòm còn ra thể thống gì

- Ông ấy nói đúng đó , mau dọn đi Trang , giúp mợ con băng vết thương đi

Tiếng bà cả vang lên , bà toát lên vẻ vô cùng hiền lành nhìn rõ đúng sai phải trái , một người phụ nữ trung niên già dặn thương Nhật Dương như con ruột nên bà cũng đặc biệt tin tưởng vợ nó.

- Dạ con xin lỗi cha , xin lỗi má , nếu con đỡ được chiếc bình thì đã không xảy ra chuyện này

- Thôi không nói chuyện này nữa … dọn dẹp rồi dọn cơm ra đi

Ông hội đương nhiên muốn đứng về trung lập , thương nhân tình thì cũng coi con dâu như con ruột mà đối xử . Đương nhiên vì việc này bữa cơm diễn ra không vui mấy.

—————

Con Trang băng cho mợ hai xong vui sướиɠ nhảy cẫng lên vì được mợ cho quà

- Quả này quý lắm á mợ , mợ cho con thiệt á hả ?

- Ừm , diễn hay lắm

- Cậu bảo con ở nhà phải đứng về phe mợ mà . Quả này trước cậu cũng mua về mà mấy đứa tụi con được ông cho có miếng chút éc à

- Cậu còn dặn Trang như nào nữa ? Nói mợ nghe

- Nói gì mà luôn để ý mợ , gì mà phải bảo vệ mợ khỏi bà năm , nếu ông có mắng mợ thì nói cho mợ cùng lắm thì chịu tội cho mợ rồi về cậu đền cho kẹo sô cô la gì đó á mợ

- Thôi đi làm việc đi , để mợ ở đây cũng được, mợ lớn rồi mà …