Sao cái số Linh Đan nó khổ vậy nè , Anh Thư dầm mưa có sao đâu , còn cô thì hình như bị cảm rồi .
- Cô không sao thiệt á hả ?
- Không có sao mà , khoẻ re à
Hắt xì
- Cô ăn cháo đi , tui mắc công nấu cho cô thì cô phải ăn hết đó nha
- E e , tui ghét ăn hành lắm
Anh Thư sát khí đằng đằng chỉ có thể cầm cái thìa múc một chút cháo đưa tới trước mặt Linh Đan
- Có ăn không ?
- Không là không , lêu lêu
Nhật Dương nhìn hai người chí choé trước mặt chỉ có thể cảm thấy họ sao mà có đôi phần giống Chí Phèo và Thị Nở ghê á . Nhưng mà tại sao con nhỏ Linh Đan kia được chăn ấm đệm êm ngủ cạnh mĩ nhân mà cậu phải nằm đất còn bị lườm .
- Cô có ăn không ?
- Bị khùng hả má , không là không
- …
Anh Thư đặt thìa cháo xuống cúi gằm mặt , vô cùng tủi thân , một lúc sau cô mới lí nhí nói :
- Tại tui mà cô bị vậy , không sao tui sẽ tìm chỗ ở khác ngay
- Đang vui mà sao cô lại khóc rồi
- Xin lỗi nhé , cảm ơn cô vì cho tui ở lại đêm qua nhé
- Ê , tôi ăn , tôi ăn …
Anh Thư quay người lại , cô chỉ muốn thử cách khác một chút không ngờ lại hiệu quả như vậy
- Là cô nói à nha , tự ăn hay phải tôi đút cho
- Dám gài tui , cô được lắm
Nhật Dương nhìn em gái vui vẻ như vậy , cậu cũng vui lây , sau khi biết chuyện vì An huỷ hôn mà cô Thư bị mắng nên cậu đã sắp xếp để cô ở lại đây . Chuyện này dù gì cũng là lỗi của anh em cậu cứ để Linh Đan chịu đòn thay dài dài vậy .
- Anh hai cứu em …
Một tiếng kêu đầy tuyệt vọng , Nhật Dương chỉ có thể lờ đi tiếp tục đọc báo , gần đây có một nhóm lính Pháp phục vụ cho các quan lớn khắp Sài Thành bị gϊếŧ chết nên dạo gần đây phải đọc báo thường xuyên hơn .
- Vent cũng khiêu chiến với chính phủ rồi sao ? Minh Anh cô làm thật đấy à .
- Cứu em …
- Nhưng mà , làm vậy cũng tốt cũng là một nước đi khá hay
- Cứu …..
- Hả ??? Anh không nghe thấy
Linh Đan đúng là con ghẻ của cái nhà này mà . Chạy không được, cũng không ai giúp . Mà Anh Thư cũng biết nấu ăn ghê ta , nếu bỏ hành ra thì hoàn hảo rồi .
Linh Đan chợt nhớ lần trổ tài đầu tiên của mình , lúc đó anh hai đã dạy mọi người cách làm bánh kem để chúc mừng sinh nhật má hai . Lúc đó cô cũng vô cùng hăng hái tham gia , sao cái của anh hai màu trắng và ăn vào lại ngọt như vậy còn của cô vừa đen vừa mặn nhưng hôm đó mọi người : anh hai , anh ba , thằng an và cái Trang đều ăn rất vui . Đó vẫn là kỉ niệm vui vẻ nhất trong đời cô .
Liệu sau này hoà bình chúng ta còn đủ người để ăn hết chiếc bánh dở tệ đó không ?
- Sao nhìn cô có vẻ buồn vậy ?
- Ahhhhh… ma
Bốp
Đúng là Linh Đan phải ăn đánh thì mới tỉnh ra .
- A đau , cô đánh cũng đau quá rồi nha
- Người đã không khoẻ còn ra đây , bộ muốn trúng gió chết hay gì ?
- Cô lo cho tui á hả cô Anh Thư
- Tui sợ cô chết rồi thì không biết đánh ai thôi
- Cô … cô … ăn nói xấu tính quá trời
Anh Thư chỉ có thể mãi mãi cất suy nghĩ của mình trong lòng . Ở nơi mà đất nước bị cái gọi là văn minh mà lũ thực dân mang đến hành hạ thì ai sẽ tin cô
- Tôi đang suy nghĩ nếu đất nước giải phóng có phải sẽ càng hạnh phúc không ?
Một câu nói của Linh Đan làm Anh Thư bừng tỉnh , người con gái này dám nói ra suy nghĩ của mình , dám thể hiện tình yêu nước của mình còn cô lại hèn nhát , trốn tránh cái suy nghĩ ấy .
Linh Đan nói xong lâu rồi mà không thấy người bên cạnh đáp lại, cô mới tò mò quay sang , không ngờ người nọ đang chăm chú nhìn cô không chỉ vậy nước mắt còn lăn dài trên má
- Ể …
- Tui chỉ là quá cảm động thôi , trước đây tui đã luôn thắc mắc , tiếng Việt hay như vậy sao lại phải học tiếng Pháp , sử Việt hay như vậy sao lại học sử phương Tây , từ nhỏ tui đã luôn thắc mắc như vậy rồi
- Cô , cô Hoàng Anh Thư cô có muốn gia nhập với chúng tôi không ?
Là một người dẫn chuyện tôi dám chắc là nhỏ Linh Đan khoái con gái nhà người ta lắm rồi , muốn gọi vợ lắm mà sợ bị oánh đây .
————
Nhật An chỉ muốn gặp anh trai của cậu ấy chứ không muốn gặp Huy Thành , mà sao tên này lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau làm phiền hai anh em họ nói chuyện .
- Anh ba , anh nhớ chuyển bức thư này tới anh hai nhé
Thiên Anh cầm lá thư , có vẻ kế hoạch đã xảy ra thay đổi một chút . Trời ơi sao còn không mau hoà bình , anh muốn cưới vợ , sinh con , sinh ra những đứa trẻ mập mạp
- Anh nhớ rồi , hiện tại anh hai khá bận , còn có anh , em chỉ cần yên tâm học hành ở trường , và chú ý tới cái đuôi bám theo em
- Em nhớ rồi
Nhật An biết , nếu nhờ một người nào đó ngoài Thiên Anh chắc chắn Huy Thành sẽ tìm cớ kiểm tra nội dung thư nhưng nếu đưa Thiên Anh thì Huy Thành sẽ không thể kiểm tra , hơn nữa việc lùi một bước cũng sẽ giúp bọn họ tiến hai bước .
- Anh còn định trốn ở đó tới lúc nào ?
Nhật An quay người lại , dường như ở thành phố đông đúc này bóng dáng cậu thiếu niên càng trở nên nhỏ bé . Huy Thành bước ra ngoài , bộ đồng phục ở sở cảnh sát làm anh trở nên có chút đáng sợ .
- Cậu phát hiện từ lúc nào ? Có vẻ khả năng quan sát của cậu An đây khá tốt
- Nhờ anh ba tôi nhắc nhở thôi
- Cậu An , hành vi của cậu rất đáng ngờ
- Tôi chỉ muốn chia sẻ nỗi nhớ với người nhà mà anh cũng muốn buộc tội tôi à ?
Huy Thanh bước lên trên , anh cúi người . Việc này có vẻ làm phật ý cậu An nên anh ta phải nhanh chóng xin lỗi
- Xin lỗi cậu , để tạ lỗi tôi đưa cậu đi ăn nhé ?
- Anh bao tôi sao ? Được thôi
Ở một nơi khác , có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm hai người họ, con Trang đang nghe lời ông hội đến đưa đồ cho cậu An không ngờ lại gặp cảnh hai người họ rủ nhau đi hẹn hò
- A , lãng mạn quá , đây là nơi tình yêu bắt đầu , mình đúng là trúng số độc đắc
Với tư cách là người dẫn truyện tôi tin rằng nhỏ Trang đang chảu máu mũi rồi quay vòng vòng đầy hạnh phúc cho mà xem , con nhỏ đã nghĩ tới bước mừng cưới bao nhiêu rồi .