Giá Tôi Không Gặp Em

Chương 22

Trong cơn mưa tầm tã , có bóng dáng người con gái với chiếc áo bà ba đang lảo đảo bước trong mưa . Linh Đan đang phóng như điên trong màn mưa bắt gặp hình ảnh đó thì nhanh nhanh chóng chóng phanh lại . Cô bước xuống xe cởi chiếc áo dạ của mình khoác cho Anh Thư

- Cô bị điên hả ? Sao lại dầm mưa như thế này ?

- Linh Đan , sao cô lại ở đây ? Cô chắc là thấy tui trong bộ dạng này thì mắc cười muốn chết có phải không ?

- Mắc cười lắm á , ha ha

Linh Đan à cười cũng quá giả tạo rồi . Nhưng mà vẫn phải quan tâm Anh Thư trước , Linh Đan nắm cổ tay Anh Thư mạnh mẽ kéo lên xe

- Cái con nhỏ này lên xe mau , tôi chở cô về !

- Về đâu , tôi bị đuổi khỏi nhà rồi

- Cô … được rồi , bổn tiểu thư đây sẽ cho cô về lâu đài của bổn tiểu thư

- Cô , cô buông tôi ra …

- Buông cái gì mà buông , mau lên xe

- Tôi sẽ làm ướt xe cô mất

- Ướt thì vứt xe đi , lên xe mau , đừng để tui bực à nha

Linh Đan à quá bá đạo rồi , thật sự rất ngầu . Anh Thư không thể phản kháng đành theo mẻ điên này lên xe . Tình cảnh này có chút giống Linh Đan đang bắt cóc con gái nhà lành .

- Sao cô lại ra khỏi nhà vào giờ này ? Trời đang mưa đó , đồ ngốc

- Tôi bị đuổi khỏi nhà rồi … hức … hức …

Linh Đan đang lái xe đột nhiên nghe thấy tiếng nấc , cô không kìm được mà liếc nhìn người ta qua gương một chút . Trời ơi , cô ta nhìn vậy mà khóc lên đáng yêu ác .

Nhưng mà Linh Đan bực rồi à nha , cô dừng xe lại , mở cửa bước xuống xe , chạy vòng xuống ghế sau ngồi .

- Tại cô mà giờ tôi ướt hết người rồi nè .

- Tôi đâu có bắt cô dừng lại đón tôi đâu

Được rồi , Linh Đan đuối lí được chưa , cô sai vì cô xót người ta dầm mưa được chưa .

- Sao cô lại khóc lúc này chứ, tôi đâu có biết dỗ dành con gái đâu

- Ai cần cô dỗ chứ

Anh Thư đưa tay gạt nước mắt , nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy xuống .

- Hu hu , tại sao , hức … có phải cô thấy rất vui khi tôi bị như này không ?

- Ê , không có à nha , cô biết tôi thấy thế nào không ?

Linh Đan đặt tay lên vai Anh Thư , mắt chạm mắt với Anh Thư , chỉ có thể nói một câu thôi , như một con mèo con bị ướt mưa vậy

- Tôi rất là xót đó , nhìn bộ dạng này của cô kìa , cái dũng khí lúc đánh tôi đâu , sao giờ , chịu thua rồi hả ?

- Tôi … cô có thấy tôi rất phiền không ?

- Phiền cái chó gì , à không , cô phiền lắm nhưng mà tôi chỉ quen cô phiền thôi , tôi mong cô có thể trở lại là người vừa cọc cằn lại đánh đau như trước

Anh Thư nhìn người vừa chửi bậy trước mắt , nhìn cô ta ngốc như vậy mà cũng chẳng biết dỗ dành gì cả

- Cô đúng là xứng đáng bị ăn đánh…

- Xem như cô hiểu lời tôi nói , vậy nên giờ thì lau nước trên người cô đi

Từ đâu ra cái khăn vậy Linh Đan , Linh Đan vốn dĩ định ném thẳng vào mặt của Anh Thư nhưng lỡ làm cô ta khóc tiếp thì mệt lắm vậy nên chỉ có thể từng chút một cẩn thận lau mặt , rồi lại lau tóc cho người ta .

- Sao cô tự nhiên tốt với tôi vậy ?

Anh Thư chỉ có thể ngồi im mặc cho người ta lau cho mình . Coi như cô ta cũng gọi là có chút dịu dàng , cũng có chút tinh tế .

- Tại em trai của tôi mà cô mới bị vậy mà …

- Tôi đâu có trách cậu An …

- Đừng lo , tôi sẽ chịu trách nhiệm

Linh Đan nở một nụ cười rất công nghiệp , dù không phải cô làm nhưng trách nhiệm thì cô sẽ nhận giúp em trai , sẽ cho cô ta ngủ ké giường êm của cô .

- À , cô cởϊ áσ ra đi , mặc áo dạ của tôi và cởi áo ướt của cô đi

- …

- Mưa tạnh rồi , tôi sẽ lên phía trước lái xe

Linh Đan quay người, nói là lên phía trên nhưng chiếc xe này Chỉ có một bên rèm , cô sợ người ngoài sẽ thấy nên chỉ có thể quay người lại vừa tránh nhìn cô ấy mà vừa có thể che giúp cô ấy .

- Cô xong chưa ?

- Cảm ơn cô nhé

Linh Đan tự coi lời cảm ơn đó là xác nhân đã thay áo xong , cô quay người lại nhưng mà … tấc da tấc thịt trắng nõn của thiếu nữ đập vào mắt cô , chưa kịp để cô ngắm thêm thì một đòn đã giáng xuống .

——————

Nhật Dương nhìn người vợ trẻ con đang làm nũng trước mặt , thật không thể nói lên lời. Mấy phút trước họ còn đang chơi trốn tìm , ai bị tìm ra sẽ ngủ dưới đất , vốn dĩ Nhật Dương chỉ muốn trêu cô ấy một chút sau đó sẽ chạy ra hù rồi chấp nhận ngủ đất nhưng bà năm đột nhiên chặn cậu lại .

- Cậu hai , sao giờ này cậu còn đứng đây ?

- Vâng , con chuẩn bị ngủ đây

Bà năm này chỉ mới là một thiếu nữ , đương nhiên so với ông hội thì bà thích những chàng trai trẻ hơn , bà đã luôn muốn quyến rũ Nhật Dương , với gương mặt xinh đẹp của bà chỉ cần câu dẫn một chút cậu ta sẽ dính bẫy .

- Cậu hai trên mặt cậu dính gì kìa , để tôi lấy giúp cậu

Chưa kịp để Nhật Dương từ chối , bà năm đã ghé sát lại cố tình để cả người dựa vào cậu . Đúng lúc bà ta định vươn người hôn tới thì tiếng Huyền Anh kêu lên

- Ahhh , bắt được cậu rồi

Rồi cô chạy nhanh tới , chẳng may vấp trúng thứ gì đó làm cô ngã nhào trên hè , cú ngã khá mạnh làm cô tê dại

- Mợ có sao không ?

Nhật Dương vội gạt con rắn đang bám trên người để chạy lại đỡ Huyền Anh , dù sao vợ vẫn là nhất , mấy người làm sao mà hiểu

- Mình có đau lắm không ?

- Đau chết đi được á … hình như chân tôi chảy máu rồi …

Không nhiều lời trực tiếp bế vợ lên , bước về phòng , trước khi rời đi còn quay lại lườm một cái . Mà ở nơi cậu hai không thấy Huyền Anh đang làm vẻ mặt đắc thắng với bà năm. Đòi cướp chồng bà hả ? Không có đâu …

Nhưng mà cú ngã vừa rồi cũng đau quá đi , Nhật Dương đặt Huyền Anh xuống giường, sau đó lại cúi người tìm lọ thuốc và băng .

- Cô muốn tôi ngủ đất lắm hay gì . Chạy nhanh như vậy , ngã đau chưa

- Hừ , tôi mà không chạy nhanh thì biết đâu …

- Biết đâu cái gì ? Cô làm mình bị thương như vậy còn nguỵ biện

- Anh chỉ tức giận vì tôi làm lỡ chuyện tốt của anh thôi

- Chuyện tốt nào …

Nhật Dương băng xong chỉ cảm thấy Huyền Anh ngã mạnh quá nên điên mất rồi .

- Hừ , biết đâu , có người tối nay lại được chăn ấm đệm êm ngủ bên cạnh mĩ nhân

Cuối cùng Nhật Dương cũng biết người này là đang lảm nhảm cái gì .

- Được cái xàm nhất thế giới …

- Hừ , anh ngủ đất đi

- Không phải cô muốn tôi chăn ấm đệm êm ngủ cạnh mĩ nhân sao ?

- Mời anh đi … đây không tiễn nhé

- Nhưng mà mợ hai ơi , mĩ nhân đó là mợ mà …

Nhật Dương bắt chước giọng con nít muốn chọc Huyền Anh tức xì khói mới thôi .

- Đồ đáng ghét , ngủ đất đi

Một cái gối bay đến đập vào mặt Nhật Dương . Hôm nay Linh Đan trốn ngủ ở lâu đài không thì Nhật Dương cũng muốn xin phép tới đó . Ở với vợ đúng là đáng sợ thiệt…