Chỉ có tu sĩ từ Kim Đan trở lên mới có tư cách tu luyện thuật ẩn thân, mà đây lại chính là thần thông Vân Đường hằng mơ ước bấy lâu.
Nhưng vào giờ phút này, nàng cũng chẳng còn lòng dạ đâu để nghĩ đến chuyện ấy nữa. Theo chân Yến Tễ lên tầng ba — nơi ít người qua lại — Vân Đường tiện tay chọn một chiếc váy dài nhạt màu. Lúc ấy, lửa kỳ lân đã bắt đầu thiêu đốt y phục nàng, lớp áo ngoài mỏng manh dần tan rã để lộ cánh tay trắng mịn như tuyết.
Mặt nàng lập tức đỏ ửng. Một kẻ tu vi Trúc Cơ kỳ như nàng muốn che giấu thân thể thường sẽ dùng Thành Mộc Quyết, khiến da thịt biến sắc như gỗ. Cánh tay vốn trắng ngần giờ trông chẳng khác nào hai đoạn gỗ khô cứng, vừa xấu xí lại kỳ cục.
Yến Tễ không nói một lời, chỉ lặng lẽ quay mặt đi. Dường như hắn chẳng muốn nấn ná, liền chọn một chỗ bên khung cửa sổ nhẹ nhàng ngồi xuống. Áo đen tóc dài, gương mặt thanh lãnh, ánh hoàng hôn lướt qua khiến hắn như hóa thành một bức họa trầm mặc sống động.
Vân Đường không dám được voi đòi tiên, không dám yêu cầu thêm phòng thay y phục, chỉ đành nép vào một góc vắng người nhanh tay thay đồ.
Đến khi nàng chỉnh tề bước ra đã thấy Yến Tễ đang nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như mang theo suy nghĩ khó lường: “Thì ra… Thật sự không phải là vũ khí.”
Vân Đường: "Hả?"
Nàng ngẩn người, sau một lúc mới hiểu ra hắn đang nói gì. [Người này… Lại có thể thản nhiên nhìn nữ tử thay y phục như thế?]
Nhưng nghĩ lại, lúc trước hắn ngâm mình trong ao máu bị nàng bắt gặp, cũng không hề né tránh, cứ tự nhiên như thể chẳng có gì đáng ngại.
Loại người này, hoặc là quá mức phóng khoáng, hoặc là dây thần kinh có vấn đề. Nhớ lại những hành vi điên cuồng như muốn hủy diệt thiên hạ của hắn, tám phần là vế sau rồi.
Vân Đường hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh: “Đúng vậy, vốn dĩ không phải vũ khí. Chẳng lẽ trước kia ngươi chưa từng thấy nữ hài nào… Có vóc dáng uyển chuyển, khiến người ta phải động lòng?"
Không ăn thịt heo cũng phải từng thấy heo chạy chứ.
Yến Tễ hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn đáp lại. Vân Đường trầm mặc chốc lát, rồi chợt nhớ đến những lời hắn từng nói. Chẳng lẽ… Yến Tễ thật sự cho rằng tất cả nữ tử từng tiếp cận hắn đều mang tâm cơ hãm hại, đều giấu vũ khí trước ngực?
Một Ma Vương đơn thuần đến đáng thương.
Lúc này, ánh chiều tà đã nhuộm vàng chân trời, ráng chiều rực rỡ như rót mật lên vạn vật. Một bên gương mặt của Yến Tễ bị ánh sáng mạ vàng, bên còn lại vẫn lạnh lẽo như băng ngọc. Trong khoảnh khắc ấy, hắn chẳng giống kẻ gϊếŧ chóc tàn khốc mà như một vị công tử thanh cao, trầm tĩnh giữa chốn hồng trần.
Hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi phải quay về. Nhớ kỹ — chuyện hôm nay tuyệt đối không được để lộ nửa lời.”
Vân Đường ngoan ngoãn gật đầu.