“Ngày ngươi nảy sinh ý định phản bội, chính là lúc toàn bộ sư môn ngươi bị diệt. Hiểu rõ chưa?” Yến Tễ liếc mắt nhìn Vân Đường, khí tức quanh thân lập tức trở nên lạnh lẽo như sương giá, sát khí âm trầm lan khắp không gian.
Vân Đường dĩ nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời hắn. Vì trân quý mạng sống của mình, nàng vội vàng đáp: “Ngươi yên tâm, ta biết đâu là giới hạn.”
Song rõ ràng Yến Tễ chẳng mấy tin lời ấy. Vân Đường bèn ngẩng đầu, ánh mắt sáng trong, chân thành tha thiết: “Ngươi nhìn vào mắt ta đi.”
Yến Tễ hờ hững liếc qua, trong lòng muốn xem thử nàng lại định giở trò gì. Từ sớm hắn đã nhận ra — hình như người này thiếu mất một sợi dây thần kinh nào đó, chẳng hạn như… Nàng không hề biết sợ hắn.
Vân Đường đối diện thẳng với ánh mắt hắn, giọng đầy xúc động: “Ngươi xem thử, trong mắt ta có phải là năm phần mười thanh thuần, ba phần mười trung thành, một phần mười trí tuệ và một phần mười thành thật không?”
Yến Tễ hơi khựng lại trong thoáng chốc, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng ánh mắt mình là sổ sách hả? Về đi!”
“Ừm…” Vân Đường tiu nghỉu, sờ sờ mũi móc ra một đống linh thạch còn sót lại sau lửa kỳ lân, đặt xuống đất coi như thanh toán, rồi theo Yến Tễ rời khỏi tiệm.
Bước chân nàng vừa nhẹ vừa nặng — nhẹ là vì giữ được cái mạng, nặng là vì chẳng biết rốt cuộc Yến Tễ đang toan tính điều gì.
Chia tay Yến Tễ, Vân Đường lập tức quay về phía Bích Thiên Phong.
Từ cổng lớn Thái Hư Kiếm Phủ, nàng băng qua Kiếm Tâm Đường. Trên đường, liễu xanh rủ bóng theo gió lay động. Thân váy màu nước khẽ lướt theo từng bước chân, gợn sóng rực rỡ như ánh trăng trong làn nước. Vân Đường chạy chậm, vạt váy tung bay trong gió tạo thành từng đường uốn lượn mềm mại. Dưới lớp vải mỏng manh lấp ló một tầng lụa ám lam, như có đuôi cá nhỏ khẽ lướt qua — đẹp đến mức kinh diễm, chỉ thoáng nhìn cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Chiếc váy ấy vốn là hàng giá trị ngàn vàng, vậy mà khi đó nàng trong cơn hỗn loạn lại tiện tay chọn đại, ai ngờ lại là tinh phẩm hiếm có của tiệm. Mặc lên người không những không nhạt nhòa mà còn tôn thêm làn da trắng mịn như sương mai, dịu dàng mà mê hoặc.
Dọc đường nàng đi qua, không ít đệ tử đều vô thức ngoảnh đầu nhìn theo.
“Đó chẳng phải là sư muội Vân Đường của Bích Thiên Phong sao?” Một nam đệ tử lướt qua bên cạnh đồng môn, ánh mắt ngẩn ngơ dõi theo bóng lưng mềm mại kia.
Đệ tử bên cạnh thì bình tĩnh hơn: “Tất nhiên là nàng rồi.”
“Chẳng trách người ta đồn rằng, tuy nàng lớn lên ở Thái Hư Kiếm Phủ từ bé nhưng lại không chuyên tâm tu hành, còn chẳng bằng Tô sư muội mới nhập môn gần đây. Nếu ta có dung mạo như nàng, e rằng cũng chẳng buồn học kiếm làm gì.”
Quả thật nàng quá đẹp. Đôi mắt sáng như sao, dù động hay tĩnh đều khiến người khác không thể dời mắt.