Một lúc nữa nếu y phục trên người thật sự bốc cháy, lỡ như lửa bén vào thân thể thì sao? Đồ phàm tục vốn không chịu nổi lửa kỳ lân, một khi bốc cháy, nàng làm sao có thể bảo toàn được chính mình?
Ngón tay Vân Đường khẽ run, trong lòng rối bời, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện nam nữ khác biệt. Nàng liền định cởi bỏ y phục ngay trước mặt Yến Tễ. Nhưng vừa mới tháo được lớp áo ngoài, nàng bỗng giật mình nhớ ra — cởi thì dễ, mặc lại mới khổ.
Chẳng lẽ lát nữa phải mình trần đi gặp sư tỷ để đổi lấy y phục?
Đầu ngón tay khựng lại, nàng liếc nhìn Yến Tễ vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng không nhịn được, khẽ hắng giọng một tiếng: “Chuyện đó… Hiện tại ta chẳng phải đang nghe lệnh ngươi sao?”
Yến Tễ mở mắt, ánh nhìn nhàn nhạt như đang chờ xem nàng định giở trò gì.
Vân Đường ngập ngừng một hồi mặt mũi nóng bừng, cố lấy hết can đảm nói: “Ý ta là… Ngươi là người chỉ huy, vậy có đãi ngộ cho thủ hạ không? Ngươi có thể giúp ta mua tạm một bộ y phục được không? Hoặc… Nếu tiện thì cho ta mượn tạm một cái của ngươi cũng được. Ta thề sẽ giặt sạch rồi trả lại.”
Yến Tễ thản nhiên đáp, không chút do dự: “Y phục của ta ngươi mặc không vừa.”
Hắn liếc nàng một cái, chậm rãi bổ sung thêm: “Ngươi quá lùn.”
Vân Đường há miệng, nhưng nhất thời chẳng thốt nên lời, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một trận.
Nàng cố gắng ép mình trấn tĩnh, không thể nổi giận — với thân thể yếu ớt hiện tại, có giận cũng chẳng ai đỡ nổi, có khi còn tự hại lấy thân.
Cúi đầu trong vẻ thảm hại, nàng thấp giọng nói:
“Ngươi có thể giúp ta mua một bộ y phục không? Ta không muốn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ… Như thế ta sẽ bị đánh mất.”
Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu, ánh mắt chứa đầy uất ức. Tất cả chỉ vì nàng quá yếu — không chỉ không địch nổi Yến Tễ, mà đến cả đứng cũng chẳng vững. Nếu không, sao lại rơi vào tình cảnh đáng thương thế này?
Yến Tễ không đáp, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi ao máu. Còn chưa để Vân Đường kịp nhìn rõ động tác, hắn đã vươn tay túm cổ áo nàng như diều hâu vồ gà con, thân ảnh hóa thành một làn mây đen, vυ't thẳng xuống chân núi.
Vân Đường: [Cái tốc độ này… Có cần gấp gáp thế không?]
Dù ngày trước từng được sư tôn cho cưỡi phi kiếm, nàng cũng chưa từng trải qua tốc độ bay kinh người đến vậy. Phong cảnh phía sau núi như thuỷ triều rút khỏi tầm mắt, gió tạt rát mặt đến mức nàng lo cổ mình có gãy mất hay không.
May mắn thay, Yến Tễ rốt cuộc cũng hạ cánh ổn thoả dưới chân núi, mang nàng đến trước một tiệm y phục.
Chưởng quầy là một nam tử béo tròn, vận lụa là tơ tằm, mặt mày rạng rỡ tươi cười, miệng không ngừng chào mời khách khứa. Nhưng lạ lùng thay, dường như hắn hoàn toàn không nhìn thấy sự hiện diện của Vân Đường và Yến Tễ.
Nàng nghi hoặc quay sang Yến Tễ, khẽ hỏi:
“Hắn không thấy chúng ta sao?”
Yến Tễ thản nhiên gật đầu. Vân Đường bèn đưa tay vẫy vẫy ngay trước mặt chưởng quầy, nhưng đối phương vẫn chẳng có lấy một chút phản ứng. Nàng kinh ngạc: [Chẳng lẽ đây là… Thuật ẩn thân trong truyền thuyết?]