Sau Khi Trở Thành Sỉ Nhục Của Giới Bạch Nguyệt Quang

Chương 12

Nàng đã lường trước khả năng tệ nhất — nếu Yến Tễ thật sự có ý định ấy, vậy thì kết cục của nàng e rằng chỉ còn một con đường chết.

Thái Hư Kiếm Phủ từng có ân dưỡng dục với Vân Đường, nàng tuyệt chẳng thể vì cầu sinh mà quay lưng phản bội ân sư, phản bội môn phái.

Chỉ thấy Yến Tễ bỗng mở mắt, khoé môi nhếch lên lạnh lẽo cười khẩy: “Ta muốn diệt trừ đám hèn hạ ở Thái Hư Kiếm Phủ chỉ cần nhấc một ngón tay là đủ. Nội ứng ngoại hợp? Loại người như bọn chúng cũng xứng sao?”

Những lời này quả thực quá mức cuồng ngạo, khiến Vân Đường không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.

Đợi sau này khi nàng trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định cũng phải “ngông” được đến mức ấy!

Vân Đường khẽ nói: “Vậy ta đi trước.”

Nàng niệm chú Tránh Trần, định dùng pháp thuật để xua tan mùi máu bám trên thân. Nào ngờ, thứ máu loãng này lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào, đạo chú hoàn toàn vô dụng. Vân Đường khẽ cau mày, trong lòng có chút lúng túng — với cái mùi thế này mà quay về, thể nào cũng bị mắng cho một trận nên thân.

Thấy nàng đứng xoay vòng quanh tại chỗ, dáng vẻ bối rối rõ rệt, Yến Tễ chậm rãi mở miệng: “Tránh Trần Chú vô dụng. Muốn xua được mùi máu ấy, phải dùng Tịnh Trần Chú mới có hiệu quả.”

“Tịnh Trần Chú?” Mắt Vân Đường sáng rực lên. Nàng vốn thông tuệ, học gì cũng nhanh, chỉ cần có người chỉ điểm tức khắc lĩnh hội được ngay.

Nhưng Yến Tễ lại lạnh giọng hắt một chậu nước lạnh vào hy vọng vừa nhen nhóm của nàng: “Tịnh Trần Chú tối thiểu phải đạt tu vi Nguyên Anh mới có thể thi triển. Ngươi yếu ớt thế này, thôi đừng vọng tưởng.”

Vân Đường lại thêm một lần bị đả kích — đúng vậy, nàng đúng là vô dụng thật rồi.

Yến Tễ thản nhiên nói tiếp: “Giờ chỉ còn cách đi mua bộ y phục mới thôi.”

“Ta nào phải không muốn mua.” Vân Đường rầu rĩ thở dài. Bởi vì Tô cô nương là người nổi bật trong môn phái, cha mẹ nàng quản giáo vô cùng nghiêm ngặt. Lần này lén xuống núi, nếu để phát hiện… Lại còn mang theo mùi máu tanh nồng như vậy, chắc chắn sẽ bị nhốt lại, chưa kể còn có khi ăn roi thay cơm.

Nghĩ ngợi một lúc, nàng nói: “Vậy để ta dùng ngọc giản gọi một sư tỷ hay sư muội tới, dùng linh thạch đổi lấy một bộ y phục sạch sẽ.”

Yến Tễ lạnh nhạt phất tay: “Tùy ngươi. Nhưng tốt nhất là nhanh lên.”

Vân Đường còn chưa hiểu vì sao lại phải vội vàng đến thế, thì đã nghe Yến Tễ hờ hững nói tiếp: “Dù gì thì y phục phàm tục cũng chẳng chịu nổi sự tôi luyện của máu kỳ lân. Cùng lắm nửa khắc nữa, y phục trên người ngươi sẽ hóa thành tro bụi.”

Kỳ lân vốn mang thuộc tính hỏa, lại là linh thú thần thánh nên máu của nó còn được gọi bằng một cái tên khác — lửa kỳ lân.

Quả nhiên, Vân Đường bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng bừng, từng tấc da thịt như bị nung đỏ, cả người sững sờ đứng tại chỗ.

Một người có thể thu lấy máu kỳ lân đến mức đổ đầy cả một ao máu như thế… Hắn rốt cuộc là lấy từ đâu? Chẳng lẽ, thật sự định uống máu kỳ lân để cầu may mắn?