So với vẻ kích động của Vân Đường, Yến Tễ lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh: “Chuyện như vậy chẳng phải quá đỗi thường tình sao? Ta còn nhớ thuở trước ở Huyền Tâm Kiếm Môn, Linh Nhất Môn, Bồng Lai Khư và còn có mấy môn phái khác nữa, bọn họ đều rất ưa chuộng thủ đoạn này. Lấy người làm môi giới, lặng lẽ hạ độc vào thân khiến kẻ khác chẳng thể hay biết. Mỗi ngày để đệ tử mang theo một lớp bột độc bên người, khiến ta chẳng hôm nào là không phải hít phải những thứ kia…”
Hắn bỗng bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng như gió thoảng, lại mang theo vài phần nhàn nhạt giễu cợt: “Đáng tiếc chưa đầy trăm ngày, đệ tử bọn họ chết vì trúng độc quá nửa, còn ta lại không hề hấn gì.”
Huyền Tâm Kiếm Môn, Linh Nhất Môn, Bồng Lai Khư, Phật Môn Vô Lượng Sơn cùng Thái Hư Kiếm Phủ… Những cái tên ấy đều là danh môn chính phái lừng lẫy trong giới tu tiên, hợp xưng là: "Bát đại môn phái". Vân Đường từng đọc qua tư liệu sơ lược, song chưa từng thấy ghi chép nào nói đến việc những môn phái ấy từng chịu tổn thất nặng nề như vậy.
Nhưng nếu lời người này là thật, từng trải qua những chuyện như thế thì việc hắn trở nên đa nghi, đề phòng quá mức… Cũng chẳng phải điều khó hiểu.
[Nếu không phải hiện giờ nàng vẫn còn chút giá trị lợi dụng trong mắt hắn, e rằng đầu nàng đã sớm lìa khỏi cổ rồi.] Vân Đường âm thầm nghĩ vậy trong lòng.
Thấy nàng im lặng, Yến Tễ lên tiếng: “Sao thế? Mấy môn phái đó đều là danh môn chính đạo, ngươi không tin ư?”
“Ta không phải không tin.” Vân Đường khẽ lắc đầu.
“Chẳng qua, những cuốn sử sách mà chúng ta thấy ngày nay đều do bát đại môn phái kia tự tay biên soạn, đương nhiên sẽ chỉ ghi lại những điều có lợi cho họ.”
Dẫu vậy, nàng cũng chẳng dễ gì tin vào lời Yến Tễ. Dù sao thì miệng lưỡi hắn vẫn là thứ lợi hại nhất.
Lần này đến lượt Yến Tễ ngạc nhiên: “Tuổi còn trẻ mà tâm tư lại chẳng hề đơn giản.”
Hắn tạm thời gác lại ý định để Vân Đường ra tay sát hại mình, phất tay một cái, một luồng khí vô hình liền đẩy nàng ngược trở lại bờ. Còn hắn vẫn ung dung tựa người bên huyết trì, vẻ mặt nhàn nhã như thể chẳng màng thế sự.
Nhìn dáng vẻ lười nhác ấy của hắn, Vân Đường chợt bừng tỉnh — hóa ra từ đầu đến cuối, Yến Tễ căn bản chưa từng nghiêm túc suy xét chuyện giao dịch gì với nàng cả.
Cho nên, mấy lần hắn cố ý ép nàng động thủ chẳng qua chỉ là muốn khơi dậy cơn giận nơi nàng, rồi nhân đó mà tiện tay gϊếŧ nàng thôi.
May mắn là bản thân đã không hồ đồ manh động.
Lúc này, Yến Tễ đã nhắm mắt lại, giọng nói nhàn nhạt: “Ngươi quay về đi. Chuyện ta muốn ngươi làm, chỉ cần trở lại Thái Hư Kiếm Phủ ắt sẽ hiểu rõ. Nhớ kỹ, đừng để bất kỳ ai biết ngươi từng gặp ta.”
Vân Đường trầm mặc giây lát, đoạn hỏi lại:
“Ngươi… Chẳng lẽ định cùng ta phối hợp trong ngoài, đánh chiếm Thái Hư Kiếm Phủ sao?”