Nhóm dịch: Thiên HạNhóm dịch: Thiên Hạ
Trần Thư vỗ ngực một cái, trực tiếp cầm lấy balo của Tiểu Vũ, sau đó ngồi lên Hỏa Diễm Điểu như nước chảy mây trôi.
Chỉ thấy ánh mắt Hỏa Diễm Điểu u oán, thì ra ngươi là có dụng ý khác…
- Ngươi thi đậu lớp đặc huấn rồi?
Hứa Tiểu Vũ miệng nhỏ khẽ nhếch, mặt đầy kinh ngạc.
- Dĩ nhiên, không để ý liền thi đậu rồi.
Trần Thư cười nói, sau đó vỗ một cái vào phần lưng ấm áp của Hỏa Diễm Điểu.
- Tiểu Hỏa, có thể bắt đầu bay rồi.
Lúc này Hứa Tiểu Vũ mới phản ứng được, tại sao tên này ngồi lên đây mà thần không biết quỷ không hay vậy.
Hình thể của Hỏa Diễm Điểu không lớn, nhưng vừa vặn có thể ngồi được hai người.
- Đi thôi.
Chu Thực thở dài, đã quen với việc Trần Thư không đi đường bình thường.
Hiện nay Trần Thư đều đã ngồi lên, muốn bắt tên không biết xấu hổ này xuống là điều không thể.
- Chu Thúc, balo của các ngươi có nặng hay không, ta có thể giúp cầm một tay.
Trần Thư phất phất tay, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
- Lệ!*
(*Chim kêu, tiếng hạc kêu.)
Hỏa Diễm Điểu đột nhiên há miệng, nhiệt độ của cơ thể cũng tăng lên không ít.
Cái gì gọi là ngươi cầm, nói cho cùng không phải là ta khiêng đồ hay sao?
- Đừng kích động, đừng kích động…
Trần Thư vỗ lưng chim một cái, trấn an nói.
- Con bà nó!
Hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên kinh sợ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước:
- Có Đại Lực Tiêu!
- Sao?
Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt cùng nhìn về hướng kia. Chỉ thấy cách đó trăm thước, ba gốc cây Đại Lực Tiêu đang tung bay trước gió, trông vô cùng hấp dẫn.
- Tiểu tử nhà ngươi có thiên lí nhãn* à!
(*Mắt nhìn thấu muôn dặm.)
Lão Đặng không ngờ tới ánh mắt của Trần Thư lại tốt như vậy.
- Chớ lên tiếng!
Chu Thực lùi lại, mặt đầy thận trọng, thông thường có dược liệu trân quý hoặc là nơi có khoáng thạch, về cơ bản đều có hung thú bảo vệ.
- Lão Đặng, để Thiết Bối Thú đi dò thám một chút.
Rầm rầm rầm, Thiết Bối Thú khổng lồ, bước bốn chân vững chắc đi về phía Đại Lực Hoa.
Ngay tại lúc sắp tiếp cận thì một đoàn Băng Cầu khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Chỉ thấy trong bụi cỏ phía sau Đại Lực Tiêu, mấy con Băng Dã Thỏ lớn ước chừng một thước xuất hiện.
Hai tròng mắt của bọn chúng lộ ra màu xanh da trời, trong miệng không ngừng phun ra từng chiếc Băng Cầu khổng lồ.
Tốc độ chậm chạp của Thiết Bối Thú gần như bị dừng lại, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn.
Nhưng sở dĩ chúng được gọi là Thiết Bối Thú, nguyên nhân chính là lực phòng ngự ở phần lưng của bọn chúng rất đáng kinh ngạc, không chỉ có tác dụng giảm bớt các đòn tấn công vật lý mà khả năng kháng nguyên tố cũng không thể coi thường.
- Chẹp chẹp chẹp!
Ước chừng có chín con Băng Dã Thỏ xuất hiện, không ngừng nhổ ra Băng Cầu, khống chế Thiết Bối Thú đứng tại chỗ.
Nếu như không có cứu trợ thì một con Thiết Bối Thú này tuyệt đối sẽ bị hao tổn đến chết.
- Lên!
Chu Thực hét một tiếng, Cự Lang màu đen bên cạnh đột nhiên đạp chân sau, nhào tới phía trước với tốc độ cực nhanh.
Trần Thư ngồi trên Hỏa Diễm Điểu, ánh mắt nhìn chằm chằm Hắc Lang.
Trong đầu hắn có kiến thức sinh vật Ngự Thú của trường trung học, thoáng cái liền có thể nhận ra Hắc Lang, chính là do Liệt Trảo Lang Cấp D tiến hóa thành Liệt Trảo Lang cấp C. Liệt Trảo Lang Hắc Thiết Cấp đủ để trong nháy mắt gϊếŧ chết Băng Dã Thỏ, dù sao Băng Dã Thỏ mạnh nhất cũng chỉ là hung thú cấp tám.
Đúng như dự đoán, chỉ thấy Liệt Trảo Lang gầm lên một tiếng, hai cái móng nhọn phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng sáng đen sâu thẳm.
Chính là kỹ năng thiên phú của nó, “Tê Liệt Trảo”!
Băng Dã Thỏ cũng cảm nhận được khí thế của Hắc Thiết Cấp, cặp mắt xanh thẳm có chút hốt hoảng, nhưng đã không kịp chạy trốn rồi.
Hai con Băng Dã Thỏ trong nháy mắt bị phân thây, máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất.
- A!
Hứa Tiểu Vũ trông thấy một màn này không nhịn được hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhưng vẫn ép buộc bản thân tiếp tục xem.
Nàng ta giống như là lần đầu tiên tiến vào Dị Không Gian, mặc dù đã là Ngự Thú Sư cấp bảy, nhưng chưa bao giờ từng gϊếŧ hung thú.
Nhìn thấy một màn trước mắt này, tự nhiên sẽ có chút không thích ứng được, nhưng lại đang ép bản thân làm quen với nó.
Nếu Ngự Thú Sư không thể chiến đấu thì đó chính là lãng phí tài nguyên.
Hứa Tiểu Vũ nhìn lướt qua, muốn nhìn một chút hình dáng của Trần Thư, dù sao hai người cũng là bằng tuổi.
Nhưng ai biết được Trần Thư lại nuốt một ngụm nước bọt, còn tự nhủ:
- Là thì là tốt, hay là Ma Lạt tốt đây…
- ...
Hứa Tiểu Vũ vỗ trán của mình một cái, nàng ta vậy mà sẽ trông chờ Trần Thư sợ hãi? Rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?
- Gầm!
Liệt Trảo Lang gầm lên một tiếng, lại lần nữa gϊếŧ chết ba con Băng Dã Thỏ trong nháy mắt.
Nhìn thấy năm con Băng Dã Thỏ còn lại muốn chạy trốn, cơ thể của nó có những tia sáng mờ nhạt bay lên, tốc độ của bản thân trong giây lát tăng vọt lên rất nhiều.
Hiển nhiên lại là một kỹ năng chiến đấu khác!
- Xì… xì…
Năm con Băng Dã Thỏ còn lại không may mắn tránh khỏi, toàn bộ đều trở thành xác chết.
Trong mắt của Liệt Trảo Lang có sự khát máu, há to miệng, chuẩn bị nuốt chửng bọn chúng.