Nhóm dịch: Thiên HạNhóm dịch: Thiên Hạ
- Đại Hắc Cẩu! Giữ con thỏ dưới miệng!
Trần Thư đứng dậy, đột nhiên hét lớn một tiếng, âm thanh cực lớn khiến cho thân thể Liệt Trảo Lang cũng chấn động một cái.
Nói xong, Trần Thư tay cầm túi phân u-rê, trực tiếp nhảy xuống khỏi lưng của Hỏa Diễm Điểu, trong ánh mắt u oán của Liệt Trảo Lang, thu xác chết của Băng Dã Thỏ vào trong túi.
- Đây là cái người gì hả? Lại giành giật đồ ăn với sói, hơn nữa còn là do ta gϊếŧ chết có được không?
Liệt Trảo Lang trong lòng đau khổ, nhưng mà có mệnh lệnh của Chu Thực, nó chỉ có thể chịu ủy khuất mong đợi nhìn, nuốt nước miếng thèm muốn.
- Tiểu Trần, Băng Dã Thỏ cấp phổ thông thì không có giá trị.
Chu Thực nhịn không được nói, cho dù là mang về bán cho quán ăn của Thanh Vân Trấn, nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm tệ một con.
Trần Thư nghiêm trang nói:
- Ta biết rồi, nhưng bây giờ các ngươi không đói sao?
Chỉ thấy Trần Thư từ trong balo hành quân lấy ra các loại giá đỡ thanh sắt, vậy mà một bộ có thể lắp ráp thành vỉ nướng?
- Chờ một chút! Chờ một chút!
Chu Thực miệng khẽ giật một cái, chỉ cảm thấy não của mình như bị đông cứng một hồi.
- Đại ca, nơi này là Thanh Nguyên Sâm Lâm, không phải là nơi chúng ta đến cắm trại dã ngoại…
Chu Thực mở miệng nói.
- bây giờ là ban ngày, thời gian hành động của chúng ta có hạn!
Dường như nghĩ đến mùi vị của Băng Dã Thỏ, hắn ta âm thầm nuốt nước miếng xuống, nói:
- Cho dù là đói rồi, vậy cũng phải đợi đến buổi tối.
Trần Thư mặt đầy thất vọng, cất vỉ nướng vào.
Có điều Băng Dã Thỏ chỉ lớn có gần một thước, một túi phân u-rê cũng chỉ có thể chứa được hai con, nếu không giải quyết tại chỗ thì sợ rằng khó mà mang theo.
- Đại Hắc Cẩu, cho ngươi mấy con này.
Trần Thư lấy năm con Băng Dã Thỏ ném cho Liệt Trảo Lang, bốn con còn thừa lại thì đặt lên lưng của Thiết Bối Thú.
Một nhóm người đều có chút thèm ăn, ngược lại cũng không có ngăn cản hành động của Trần Thư.
Có Liệt Trảo Lang phụ trách chiến đấu, tác dụng của những người còn lại thực ra không lớn, chủ yếu là để gia tăng độ ăn ý của hai bên, dẫu sao cũng ở cùng một Ngự Thú Đoàn, sau này sẽ phải đối mặt với rất nhiều hung thú lớn mạnh hơn.
Liệt Trảo Lang nuốt Băng Dã Thỏ xong, với ánh mắt thỏa mãn, đề phòng bốn phía.
Chu Thực đi đến bên cạnh Đại Lực Tiêu, chuẩn bị hái.
- Để ta để ta!
Trần Thư lại chạy chậm đến, trong tay cầm một chiếc xẻng nhỏ màu bạc tinh xảo.
- Trong sách giáo khoa nói, hái Đại Lực Tiêu tốt nhất là phải dùng vật phẩm bằng bạc, nếu không thì có thể sẽ ảnh hưởng đến dược tính của nó.
Chu Thực hơi sững sờ, cười nói:
- Tiểu tử nhà ngươi học khoa học tốt đấy.
Trần Thư đào Đại Lực Tiêu dè dặt, mở miệng nói:
- Đó là đương nhiên, Hàm Kim Lượng của thành tích văn hóa là 396 điểm, có hiểu hay không?
- Ngươi? 396 điểm? Bớt khoác lác đi, tưởng Chu thúc của ngươi chưa từng đi học à?
Chu Thực khinh bỉ nhìn hắn, Khoa Văn Hóa cho dù là lớn mạnh đi chăng nữa, cũng khó mà vượt qua 380 điểm, bởi vì đề áp tục thật sự không phải là người có thể làm được.
- Thích tin hay không tin.
Trần Thư không để ý đến, đào lên ba gốc cây Đại Lực Tiêu, vẻ mặt ung dung bỏ vào trong balo.
Chu Thực:
- ?
Thao tác này của ngươi thật là lưu loát, đã phạm tội nhiều lần rồi đúng không?
Nhìn ánh mắt của Chu Thực, Trần Thư mở miệng giải thích:
- Ta biết cất giữ, tạm thời cứ để ta giữ.
Chu Thực lắc đầu một cái, quay đầu về phía mọi người nói:
- Nghỉ ngơi tại chỗ một lát.
Dứt lời, Chu Thực cầm lấy một chai nhỏ màu xanh da trời phun nó ra xung quanh.
Một mùi vô cùng kỳ dị lan ra, trong nháy mắt khử sạch mùi máu tanh dày đặc trong không khí.
- Chu thúc, thuốc làm trong lành không khí này của thúc thật là bá đạo! Nó thực sự là một vũ khí cần thiết để vào nhà cướp của, gϊếŧ người phóng hỏa!
Đôi mắt Trần Thư phát sáng, không nghĩ tới lại thần kì như vậy.
Chu Thực giữ yên lặng, ngươi mới là thuốc làm trong lành không khí.
Một nhóm người bổ sung thêm năng lượng, khôi phục lại thể lực, nửa giờ sau lần nữa lên đường xuất phát.
Nhưng mọi người ở đây chỉ mới đi tiếp được khoảng một km, thì bầy quạ đen trên bầu trời bỗng cất tiếng kêu kinh hãi và huyên náo.
- Lão đại, không ổn! Phía trước có làn sóng thủy triều của Cương Nha Thử!
Một tên Ngự Thú Sư vẻ mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Chu Thực vẻ mặt biến sắc, hét lớn:
- Bay lên không!
Trong phút chốc, Khế Ước Linh của mọi người biến mất trong chớp mắt, bị bắt trở về trong Ngự Thú Không Gian, ngay cả Liệt Trảo Lang cũng biến mất cùng nhau.
Một con Đại Ưng màu xám tro đột nhiên xuất hiện, khí tức phát ra bất ngờ là Hắc Thiết Cấp, hiển nhiên là con Khế Ước Linh thứ hai của Chu Thực.
- Tiểu Vũ, để Hỏa Diễm Điểu lấy hết toàn lực bay lên cao!
Chu Thực nhắc nhở, đồng thời cho toàn bộ đồng đội đến sau lưng Đại Ưng màu xám tro.
Hai cánh của Đại Ưng màu xám tro chấn động một cái, hiển nhiên chở sáu người đối với nó cũng vô cùng tốn sức, nhưng cuối cùng vẫn bay vọt lên không trung.
Hứa Tiểu Vũ cũng đưa ra một số chỉ thị đối với Hỏa Diễm Điểu.