“Phía trước tắc đường rồi, phải đi đường vòng.”
“Ồ, cậu có biết đường không?”
Tiêu Linh ngồi sau nghịch rubik, ngẩng đầu nhìn tình hình giao thông phía trước, tùy ý hỏi một câu, tay vẫn không ngừng xoay khối rubik.
Bọn họ đã đi đường hai ngày rồi, thật sự có chút nhàm chán.
Phong Từ Miên dừng lại xem bản đồ, Tiêu Linh cũng ghé sát vào xem cùng.
Hơi thở ấm nóng phả đến gần, Phong Từ Miên rất ít khi tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, cơ thể hơi cứng đờ.
“Chúng ta còn bao lâu nữa mới đến Thủ đô?”
“Chắc khoảng hai ngày nữa.” Phong Từ Miên mặt không đổi sắc cất bản đồ đi, hắn dừng xe trước cửa một nhà nghỉ nhỏ rồi nói: “Nghỉ ngơi một chút.”
Tiêu Linh không có ý kiến, Phong Từ Miên cố tình dừng xe trước một nhà nghỉ nhỏ, hai người vừa xuống xe liền đi vào, đồ đạc bên trong gần như đã bị vơ vét sạch sẽ, còn có một người đàn ông đang chửi rủa om sòm. Người đàn ông vừa nhìn thấy Tiêu Linh với khuôn mặt vô hại bước vào, liền hung hăng định mắng chửi.
“Đừng có mà nhiều chuyện…”
Lời đuổi người còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, người đàn ông đã nhìn thấy Phong Từ Miên đang nhàn nhã bước theo sau.
Đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn lạnh lẽo như băng giá.
Chỉ một ánh mắt đã khiến người đàn ông kia phải ngậm miệng lại.
Hắn ta kiêng dè nhìn Phong Từ Miên với khí thế bất phàm, lại so sánh vóc dáng chênh lệch giữa hai người, cuối cùng vơ lấy một túi mì ăn liền dưới đất rồi bỏ chạy.
Hắn ta chạy rồi Tiêu Linh mới nhìn thấy một cậu bé bị hắn ta đạp ngã lăn ra đất.
Dưới ánh mắt của Tiêu Linh, cậu bé mặt mũi bầm tím đứng dậy.
Cậu bé nhìn hai người trước mặt, giọng nói vừa quật cường vừa run rẩy: “Đồ đạc ở đây đều bị cướp hết rồi, gói mì ăn liền vừa rồi là thức ăn cuối cùng, mời hai người ra ngoài.”
Cậu bé coi bọn họ là những kẻ đến đây để cướp đồ.
“Chúng tôi sẽ trả thù lao cho cậu, để chúng tôi ngủ nhờ một đêm trong phòng này.” Không giải thích nhiều, Phong Từ Miên trực tiếp lấy ra mấy gói mì ăn liền từ trong không gian đưa cho cậu bé.
Tiêu Linh liếc nhìn Phong Từ Miên một cái rồi im lặng, bọn họ hoàn toàn có thể đến cửa hàng không người bên cạnh nghỉ ngơi một đêm, Phong Từ Miên làm vậy có thể coi là đang làm việc thiện.
Cậu bé ngẩn người, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy gói mì ăn liền, cửa hàng đã bị vơ vét sạch sẽ, không có đồ ăn cậu bé chỉ có thể dùng tích phân trong cửa hàng Ma Nhãn để đổi, nhưng với độ tuổi còn nhỏ cậu ta cũng biết tầm quan trọng của tích phân, đương nhiên là không dùng thì tốt hơn.
“Hai người có thể ở tùy ý, dù sao ở đây ngoài giường ra cũng chẳng còn gì.”
Cảm nhận được hai người bọn họ không có ác ý, thần kinh căng thẳng của cậu bé cũng dần thả lỏng, cậu ta lấy ra một hộp thuốc giấu rất kỹ trong tủ rồi bôi thuốc lên mặt.
Tiêu Linh không lập tức lên lầu nghỉ ngơi, anh ngồi trên chiếc ghế sô pha duy nhất trong đại sảnh hỏi: “Đây là cửa hàng nhà cậu à?”
“Vâng ạ.”
Cậu bé ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi buồn bã nói: “Đây là nhà nghỉ do bố mẹ em mở.”
“Ồ.”