Tiêu Linh lấy ra một gói khoai tây chiên vị thịt nướng từ trong không gian, nhai rôm rốp, không có ý định hỏi thêm.
Nhưng cậu bé lại không nhịn được, cậu ta muốn tìm một người để trút bầu tâm sự, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, ấp úng nói: “Lúc này anh nên hỏi bố mẹ em đâu rồi chứ.”
“Ồ, thế bố mẹ em đâu rồi?” Tiêu Linh ngoan ngoãn hỏi theo.
“Em không biết, có thể bố mẹ em vẫn đang ở trong Ma cảnh gì đó, nhưng không sao đâu, họ sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi, bố mẹ em giỏi lắm.” Cậu bé nắm chặt tay.
Trẻ con dường như tiếp nhận sự thay đổi của thế giới này nhanh hơn.
Tiêu Linh gật đầu, anh không vạch trần ảo tưởng của cậu bé, nhưng anh biết đến giờ vẫn còn có người chưa ra khỏi Ma cảnh, e rằng lành ít dữ nhiều.
Phong Từ Miên nấu xong nồi sủi cảo đông lạnh, mùi thơm nhanh chóng bay ra.
Tiêu Linh ngừng ăn khoai tây chiên, mắt long lanh nhìn về phía nồi sủi cảo, cậu bé kia cũng nhìn theo.
Phong Từ Miên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai đứa trẻ với ánh mắt thèm thuồng giống hệt nhau.
Giống như hai chú chuột hamster đáng thương đang chờ đợi được cho ăn.
“... Lại đây, ăn đi.”
Tiêu Linh không khách khí ngồi xuống, bưng bát ăn ngay.
Cậu bé có chút ngượng ngùng, từ từ nhích lại gần, cẩn thận cầm lấy một bát ăn.
Tiêu Linh miệng phồng đầy thức ăn, nói: “Ưʍ... ngon quá đi.”
Cậu bé cũng gật đầu lia lịa, miệng cũng nhét đầy thức ăn, nói không ra lời, trông cậu ta có vẻ rất đói.
Phong Từ Miên không nói gì, thực hiện triệt để phương châm "khi đang ăn sẽ không nói chuyện".
Lúc lên lầu, Tiêu Linh và Phong Từ Miên cố ý chọn hai phòng liền kề nhau, phòng sát vách có thể tránh được những tình huống bất ngờ xảy ra.
Hai người đã có sự ăn ý ban đầu.
Ở lại nhà nghỉ một đêm, bọn họ không hề dừng lại, vào khoảnh khắc Ma Nhãn mở ra, trời hửng sáng, cả hai lại tiếp tục lên đường, không đánh thức cậu bé kia dậy.
Chỉ là Tiêu Linh đã để lại mấy gói kẹo sữa và một khẩu súng gỗ có thể hù dọa người khác trong phòng cậu bé.
Người bình thường vẫn chưa biết súng đã không còn sử dụng được, cho nên cầm súng có thể hù dọa được một số người, ít nhất là có thể hù dọa những kẻ muốn bắt nạt trẻ con cướp đồ, hơn nữa cho dù bị cướp cũng không lo bị phản sát.
Đó là khẩu súng mà anh "tiện tay" lấy được từ đồn cảnh sát.
Khi làm những việc này, Tiêu Linh tỏ ra lạnh lùng, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, Phong Từ Miên không nói gì, lặng lẽ dựa vào khung cửa chờ đợi anh.
Trên đường, người lái xe vẫn là Phong Từ Miên, Tiêu Linh như một con sâu lười nằm ườn ra ghế sau, lúc này chỉ còn cách Thủ đô một ngày đường.
“Anh Phong? Anh Phong? Anh Phong ơi?”
Tiêu Linh buồn chán, bắt đầu trêu chọc người bên cạnh, phát hiện hắn không đáp lại, anh cong mắt thăm dò gọi một tiếng: “Miên Miên?”