Tôi Dựa Vào Giá Trị Vũ Lực Qua Cửa Phó Bản

Chương 15

Tiêu Linh không phải người tốt, nhưng cũng chẳng phải kẻ xấu.

Anh tháo chiếc ghế gỗ của nhà người ta xuống để đốt lửa, nấu một nồi cháo, thêm chút xúc xích và trứng bắc thảo, xé thêm gói củ cải muối ăn kèm, bưng bát cháo nóng hổi, từ tốn thưởng thức.

Khi làm nhiệm vụ, anh đã từng trải qua những hoàn cảnh khó khăn hơn nhiều, bữa tối đạm bạc này đối với anh cũng là mỹ vị nhân gian rồi.

“Mèo con đói bụng rồi!”

Anh còn "mặt dày" vào phòng ngủ thay ga giường mới, rồi đánh một giấc ngon lành. Khi tỉnh dậy, Ma Nhãn đã mở to, trời cũng đã sáng.

Trải qua bao nhiêu ngày, Tiêu Linh đã quen với sự tồn tại của Ma Nhãn, dường như vị trí của mặt trời vốn dĩ nên được thay thế bằng một con mắt.

Anh xuống lầu, ngẩng đầu nhìn Ma Nhãn, từ góc nhìn của anh, Ma Nhãn cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, tạo ra một cảm giác bị theo dõi rợn người.

Người bình thường nhìn Ma Nhãn quá một phút sẽ thấy rợn tóc gáy, nhưng Tiêu Linh lại nhìn chằm chằm nó suốt mười phút, cuối cùng còn bĩu môi, lè lưỡi trêu ngươi.

Nào ngờ, vừa quay đầu lại, anh đã nhìn thấy người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây.

Phong Từ Miên đến thật đúng lúc, vừa hạ cửa sổ xe xuống đã bắt gặp cảnh tượng cậu thiếu niên le lưỡi tinh nghịch, rồi lại nhanh chóng rụt lại. Ánh mắt hắn lúc này có chút sâu xa, khó lường.

Bị hắn nhìn thấy bộ dạng trẻ con, có chút ấu trĩ của mình, Tiêu Linh hiếm khi cảm thấy tai mình hơi nóng lên, vội vàng bước nhanh về phía hắn: "Sao anh lại tới đây?"

Phong Từ Miên thu lại ánh mắt đang dán chặt vào đôi môi anh, chuyển sang nhìn đôi mắt to tròn như mắt mèo: "Dựa theo định vị cậu gửi."

Tiêu Linh cũng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, bất mãn gõ gõ vào cửa xe: "Anh cứ thế mà đến đây, không sợ tôi gửi định vị xong lại đi tiếp à?"

"Dựa vào định vị cậu gửi, có thể đoán được cậu đã lái xe cả ngày, cho nên buổi tối sẽ chọn dừng lại nghỉ ngơi. Lúc gửi định vị, cậu còn nói thêm một câu “đang nghỉ ngơi”, chắc chắn là định sáng mai mới khởi hành."

Đối với việc Phong Từ Miên lái xe cả đêm chỉ để đến đón mình, Tiêu Linh chỉ nhướng mày, không nói gì.

Phong Từ Miên cũng không phải đến để tạo bất ngờ, cũng chẳng mong chờ Tiêu Linh sẽ cảm động khi thấy hắn đến đón, chỉ là cảm thấy gặp nhau sớm sẽ an toàn hơn. Hắn chủ động mở cửa xe, khôi phục lại dáng vẻ trầm mặc ít nói, lạnh lùng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho anh lên xe.

Tiêu Linh "hô biến" chiếc xe của mình vào trong không gian, lúc này không gian đã đầy tám phần. Mỗi người chơi đều có không gian trò chơi ban đầu hữu hạn, muốn nâng cấp cần 100 tích phân.

Không gian của Phong Từ Miên đã không còn chỗ chứa xe, tính cách hắn cẩn thận, tích trữ vật tư còn nhiều hơn cả Tiêu Linh, không gian ban đầu đã đầy ắp.

Lên xe, cả hai đều không nói gì thêm, những thông tin cần trao đổi, hôm qua họ đã gửi tin nhắn cho nhau hết rồi.

Mãi đến một tiếng sau, Tiêu Linh mới chủ động đề nghị đổi người lái.

Phong Từ Miên tuy không mệt, nhưng dù sao cũng đã lái xe cả đêm, cho nên cũng không cố chấp, trực tiếp nhường ghế lái cho anh, còn mình thì ra ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiêu Linh liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu, ánh mắt dừng lại trên đường quai hàm nam tính, gợi cảm vài giây, đột nhiên hỏi: "Anh đã vào cửa hàng Ma Nhãn rồi à?"

"Ừ."

"Đã mua hộp bất ngờ chưa?"

"Chưa."

Sau đó, suốt quãng đường còn lại, cả hai đều im lặng. Phong Từ Miên cũng không định hỏi Tiêu Linh có mua hộp bất ngờ hay không, hắn biết dù có hỏi, Tiêu Linh cũng chưa chắc đã nói thật, cậu nhóc này, chẳng khác gì con cáo nhỏ xảo quyệt.