Tôi Dựa Vào Giá Trị Vũ Lực Qua Cửa Phó Bản

Chương 14

Tiêu Linh trông giống hệt một chú cừu non ngon miệng, trong lời kể, anh cũng chẳng hề thể hiện vai trò gì quan trọng trong Ma cảnh, chỉ là "nằm không cũng thắng" nhờ vị Thợ Săn Quỷ đại tài nào đó. Tần Giai Giai rủ rê anh gia nhập chẳng qua là vì thấy anh đẹp trai, ngứa ngáy trong lòng mà thôi. Bị từ chối, cô ta cũng không nói gì thêm, chỉ hơi ngượng ngùng sờ mũi.

Biết Tiêu Linh không có ý định gia nhập, người đàn ông cụt ngón ban đầu khá nhiệt tình cũng trở nên lạnh nhạt, anh ta đứng dậy, nói rằng mình cần nghỉ ngơi.

Tiêu Linh cũng nuốt nốt miếng mì cuối cùng, đứng dậy phủi bụi trên quần, lịch sự chào tạm biệt rồi quay về xe ngủ. Dù trong giấc ngủ, anh vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ, chỉ cần có động tĩnh nhỏ là có thể bật dậy ngay lập tức.

Ma Nhãn mới xuất hiện, quy tắc đạo đức xã hội của con người vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, cả đêm mọi người đều bình an vô sự.



Sáng sớm hôm sau, Tiêu Linh chuẩn bị rời đi, Tần Giai Giai vẫn chưa từ bỏ ý định, chạy đến gõ cửa xe: "Chàng trai trẻ, cậu thật sự muốn đi một mình đến thành phố bên cạnh sao? Một mình nguy hiểm lắm đó."

Cuối cùng, cô ta vẫn không thể giữ chân được anh.

Tiêu Linh vừa lái xe vừa trao đổi tin nhắn với Phong Từ Miên, trong khoảnh khắc, anh thực sự có cảm giác như đang "yêu qua mạng" rồi chuẩn bị gặp mặt vậy.

Cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng bị gạt ra khỏi đầu.

Tiêu Linh tự cười giễu bản thân, có lẽ do bóng lưng của hắn quá giống người kia, nên anh mới sinh ra ảo giác.

Nhưng ý nghĩ này cũng nhanh chóng bị ném ra sau đầu.

Nhờ Phong Từ Miên, anh biết thêm được vài Ma cảnh mới, hơn nữa, Phong Từ Miên còn gặp được người cũng từng tham gia Ma cảnh "Bữa Tối của Mèo Đại Nhân", các chi tiết và manh mối đều trùng khớp hoàn toàn.

Trời lại nhá nhem tối, Tiêu Linh dừng xe, tuy có hơi đi đường vòng, nhưng cũng sắp đến đích rồi. Anh gửi định vị cho Phong Từ Miên, sau đó chạy vào một tòa nhà, tìm một căn hộ trống, dùng thanh sắt nhỏ cạy cửa.

Chiêu thức này là do Lý Gia Huân chỉ cho anh, tên nhóc đó còn nhiều ngón nghề lắm, từ khóa mật mã, khóa vân tay đến khóa đồng tử, đối với cậu ta đều dễ như trở bàn tay. Chỉ tiếc, tuy thông minh nhưng sức chiến đấu lại không cao.

Vừa cạy khóa, Tiêu Linh vừa thầm nghĩ: "Nhóc con, cậu ở Thủ đô phải sống cho tốt đấy, đừng để tôi phải đến uổng công."

Không biết chủ nhân của căn hộ đã chết hay còn đang vật lộn trong Ma cảnh, Tiêu Linh cũng không vơ vét thức ăn trong nhà, chỉ lấy chút gia vị từ nhà bếp. Dù sao trong cửa hàng Ma Nhãn, một thùng mì ăn liền chỉ có 1 tích phân, một tấn nước cũng chỉ 1 tích phân, một bao gạo lớn cũng chỉ 1 tích phân, giá của nhu yếu phẩm trong mắt anh rẻ đến mức có thể coi là “cho không”, căn bản không cần lo lắng về vật tư.

Hơn nữa, trong kho Ma Nhãn của anh cũng tích trữ không ít đồ, anh cũng không có ý định cướp bóc, lỡ đâu họ còn phá cảnh trở ra thì sao?