Tiểu Nương Tử Nhà Tướng Quân

Chương 24

Sở Tu Minh nhìn tiểu thê tử dễ dàng thỏa mãn của mình, chẳng nói gì thêm, chỉ nắm tay nàng bước đến một quầy hàng chuyên bán da thú. Chàng lên tiếng hỏi: “Có da cáo trắng không?”

Chủ quầy là một nam nhân trông vừa đen đúa vừa tráng kiện. Bên cạnh hắn là một nữ nhân dáng vẻ nhỏ nhắn, dung mạo không quá tinh tế, làn da cũng chẳng trắng trẻo, nhưng lại toát ra một vẻ ý nhị khó tả. Nàng tựa như đóa hoa đang nở rộ giữa mùa xuân, rực rỡ mà ấm áp. Khi nàng cười, nụ cười ấy mang theo sự sảng khoái, đậm chất thôn dã. Nàng cất lời: “Chắc là mua cho tiểu nương tử bên cạnh tướng công đây mà? Da cáo trắng thì có, không biết ngài muốn lấy mấy tấm?”

“Có bao nhiêu tấm?” Sở Tu Minh hỏi lại.

“Trước cứ xem hàng đã.” Nữ nhân liếc mắt ra hiệu cho nam nhân đứng sau. Hắn liền cúi người lôi từ dưới quầy lên một tấm da cáo trắng còn nguyên vẹn. “Đây là cáo săn được vào mùa đông, lông vừa dày vừa đẹp.”

Sở Tu Minh nhìn qua, quả nhiên thấy da cáo nhà này chất lượng không tệ, lại được xử lý cẩn thận. Thẩm Cẩm đứng bên cạnh, mắt sáng rực khi nhìn những tấm da lông xù bày đầy sạp. Nàng muốn đưa tay sờ thử vài cái, nhưng lại ngại ngùng không dám. Đến khi tấm da cáo trắng được mang ra, nàng không kìm được, khẽ dùng ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay Sở Tu Minh. Thấy chàng không phản ứng, nàng lại cào thêm vài lần. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng thấy nhiều da thú thế này bao giờ.

Ở Thụy Vương phủ, mỗi năm đều được phân phát da thú, nhưng chỉ theo lệ cố định, chẳng bao giờ dư dả. Hứa trắc phi được sủng ái nên Thụy Vương thường lén đưa thêm cho nàng ta rất nhiều. Thẩm Cẩm sống bên Thụy Vương phi tuy cũng được chút lợi lộc, nhưng Thụy Vương phi còn phải lo cho con gái và hai con trai, nên chẳng dư dả gì. Sở Tu Minh cúi đầu nhìn nàng, Thẩm Cẩm khẽ hỏi: “Có phải mấy thứ này đắt lắm không?”

“Không đâu,” Sở Tu Minh đáp, “Nàng thích mấy thứ này à?”

“Ừm,” Thẩm Cẩm gật đầu, “Mẫu thân tích góp được ít da đều cho ta cả.”

Sở Tu Minh ậm ừ một tiếng, rồi nói: “Vậy mua nhiều chút, gửi về cho nhạc mẫu.” Thực ra trong kho nhà chàng vốn đã có không ít da, nhưng hồi bị vây thành đã dùng hết. Giờ đây, những gì còn lại đều là chàng mới mang về. Vì phải đi đánh giặc, không phải da nào cũng được mang theo, chỉ giữ lại mấy thứ quý hiếm.

Thẩm Cẩm không biết trong kho nhà có sẵn da, mà Sở Tu Minh cũng vừa sực nhớ ra mình chưa giao chìa khóa kho cho nàng. Ở vùng biên thành này, da thú chẳng bao giờ thiếu, ngược lại vải vóc còn đắt hơn da đôi chút. Chàng vốn chỉ định mua một bộ áo da cáo trắng nguyên bộ cho Thẩm Cẩm, nên mới ra ngoài tìm. Thấy nàng thích da thú đến vậy, chàng thầm tính, sang năm trời lạnh, chắc lại tích được kha khá da. Khi ấy, trải đầy da dày trong phòng, chắc chắn Thẩm Cẩm sẽ thích mê. Nhưng chàng không nói ra, định để đến mùa đông làm nàng bất ngờ. “Tổng cộng có bao nhiêu da cáo trắng?”

“Bốn tấm,” nữ nhân đáp, “Loại này giảo hoạt lắm, khó bắt được.”

“Bao nhiêu tiền?” Sở Tu Minh hỏi.

“Không lấy tiền, đổi bằng trà và muối thôi,” nữ nhân nói. Nàng đã sớm nhìn ra hai người này không phải dân thường. Trà và muối là thứ triều đình quản lý, muốn mua chỉ có thể qua quan phủ. Dân chúng như họ chẳng mua được muối chính thống, chỉ đành dùng muối tư hoặc đợi phiên chợ để đổi chác.

Sở Tu Minh không ngạc nhiên, chỉ gật đầu hỏi: “Đổi bao nhiêu?”

Nữ nhân nói một con số. Sở Tu Minh nhíu mày: “Cao đấy. Trời sắp ấm, năm nay không dùng được.” Lời này vừa thật vừa không. Da thú nếu xử lý tốt, để vài năm cũng chẳng hỏng, nhất là da cáo trắng thế này.

“Có thể thương lượng,” nữ nhân đáp. Nàng liếc Thẩm Cẩm với vẻ mặt ngây thơ, rồi nhìn Sở Tu Minh, thầm nghĩ: “Quả nhiên tiểu bạch diện chẳng đáng tin. Chẳng phải nói nam nhân Thiên Khải rất sĩ diện, thích thể hiện trước mặt nữ nhân sao?”

Sở Tu Minh lúc này mới lên tiếng: “Mang thêm vài tấm ra đây để chọn.”

Nữ nhân nghe vậy liền sai nam nhân lấy thêm mấy tấm da tốt đã cất kỹ. Sở Tu Minh cúi đầu bảo Thẩm Cẩm: “Nàng tự chọn đi, để gửi về cho nhạc mẫu.”

“Được ạ,” Thẩm Cẩm đáp, giọng mềm mại như nước. Vừa rồi nàng chỉ đứng ngơ ngác nghe Sở Tu Minh nói chuyện với người ta. Nữ nhân kia giọng nặng, câu đầu nàng còn đoán hiểu được, nhưng từ lúc Sở Tu Minh dùng thứ tiếng lạ nào đó, nàng chẳng hiểu gì nữa. May mà khi nói với nàng, chàng lại đổi về tiếng quen thuộc, nên nàng vẫn hiểu.

Thẩm Cẩm không chỉ chọn cho mẫu thân, mà còn chọn thêm cho Thụy Vương và Thụy Vương phi. Dù sao mẫu thân vẫn ở lại Thụy Vương phủ, sống dưới sự chăm sóc của Thụy Vương phi. Nàng chẳng mong Thụy Vương quan tâm mẫu thân, mà có lẽ mẫu thân cũng chẳng thèm để ý đến ông ta.

Chờ Thẩm Cẩm chọn xong, Sở Tu Minh chọn thêm vài tấm nữa, rồi nói vài câu với hai người bán hàng. Sau đó, chàng nắm tay Thẩm Cẩm rời đi. Thẩm Cẩm ngoan ngoãn theo sau, còn dịu dàng nói: “Còn nhiều chỗ bán da lắm, chúng ta từ từ chọn cũng được.” Nàng tưởng giao dịch không thành, Sở Tu Minh bỏ cuộc.

Chàng dừng chân, cười nhẹ: “Yên tâm, mấy tấm da đó là của nàng rồi. Ta đã bảo họ mang thẳng đến phủ tướng quân ở biên thành.”

Thẩm Cẩm ậm ừ, không hỏi thêm. Sau đó, Sở Tu Minh tiếp tục mua thêm nhiều thứ, có cái trả bằng bạc, có cái như mấy tấm da, sai người mang về phủ. Đến khi thấy Thẩm Cẩm mệt, chàng lại bế nàng lên vai. Có lần trước làm quen, lần này Thẩm Cẩm ngồi vững hơn, còn nhàn nhã đung đưa chân.

Chẳng mấy chốc, Sở Tu Minh mua đủ thứ cần thiết, rồi dẫn nàng đến khu bán gia súc. Nơi đây không chỉ có ngựa, mà còn đủ loại động vật sống. Thẩm Cẩm ngồi trên vai chàng, từ xa đã thấy Sở Tu Viễn. Nàng cúi đầu chỉ cho Sở Tu Minh, chàng liền mang nàng đi tới.

Sở Tu Viễn trông thấy Sở Tu Minh và Thẩm Cẩm thì sững người. Hắn ngẩng lên nhìn tẩu tử, rồi nhìn đại ca, cuối cùng liếc qua hai thị vệ phía sau. Đại ca hắn giờ bị người “cưỡi” lên đầu thật rồi sao?

Sở Tu Minh mặt tỉnh như không, Thẩm Cẩm cũng tỏ ra tự nhiên. Sở Tu Viễn tự nhủ không nên làm quá lên. Đợi Sở Tu Minh đặt Thẩm Cẩm xuống, hắn chủ động nói: “Đại ca, bên kia có con ngựa cái đang mang thai, nhưng giá cao mà không rõ ngựa đực là giống gì. Huynh qua xem đi.”

“Được,” Sở Tu Minh đáp. Dù đã đặt Thẩm Cẩm xuống, tay chàng vẫn nắm chặt tay nàng. Con ngựa cái mang thai bị buộc riêng, bụng đã lộ rõ, trông như sắp sinh. Thẩm Cẩm lần đầu thấy cảnh này, nhưng mùi hôi quanh đây khó chịu quá, chẳng trách Sở Tu Minh để khu này cuối cùng mới dẫn nàng đến.

Đứng xa không nhìn rõ, Sở Tu Minh nghĩ một lát rồi buông tay nàng: “Chẳng phải nàng muốn mua thú nhỏ sao? Để Tu Viễn dẫn nàng đi xem chỗ khác.”

“Ta đợi chàng ở đây,” Thẩm Cẩm ngoan ngoãn nói.

Sở Tu Minh nghe vậy, lòng ấm áp, định nói gì đó thì Sở Tu Viễn chen vào: “Tẩu tử, bên kia có bán thỏ tuyết, ta vừa thấy một ổ, thỏ con còn nhỏ hơn bàn tay ta.”

Thẩm Cẩm mắt sáng rực, càng thêm ngoan ngoãn: “Phu quân cứ làm việc đi, ta ở đây chàng dễ phân tâm. Xong việc nhớ tìm ta với Tu Viễn nhé.”

Sở Tu Minh nhìn vẻ vô tội của nàng, nhất thời chẳng biết nói gì, đành gật đầu: “Đi đi.”

“Đại ca yên tâm, đệ sẽ trông chừng tẩu tử,” Sở Tu Viễn cam đoan.

Sở Tu Minh phẩy tay. Đợi Thẩm Cẩm vui vẻ đi cùng Sở Tu Viễn, nàng còn hối: “Nhanh lên, lỡ người khác mua mất thì sao.”

“Tẩu tử yên tâm, thứ đó ăn chẳng được mấy lạng thịt, chẳng ai thèm đâu,” Sở Tu Viễn cười đáp.

Sở Tu Minh mặt không đổi sắc, chỉ nói: “Đi thôi.”

Hai thị vệ đứng lại, nhìn bóng lưng tướng quân với chút đồng cảm, rồi quay sang nhìn phu nhân chẳng chút lưu luyến. Hóa ra trong lòng phu nhân, tướng quân còn thua một ổ thỏ con. Họ liếc nhau, rồi lặng lẽ theo sau tướng quân.

Do khu này toàn bán thú sống, trên mặt đất khó tránh khỏi dính phân động vật. Khi đi cùng Sở Tu Minh, chàng luôn chọn chỗ sạch sẽ để bước, hoặc trực tiếp bế Thẩm Cẩm lên. Nhưng Sở Tu Viễn thì chẳng để tâm mấy chuyện đó. Thẩm Cẩm lỡ dẫm phải thứ gì mềm nhũn dưới chân, chẳng dám nghĩ đó là gì, chỉ muốn quên ngay lập tức.

Song, chút khó chịu ấy tan biến hết khi nàng nhìn thấy ổ thỏ mà Sở Tu Viễn nhắc tới. Đám thỏ này đáng yêu vô cùng: tai ngắn hơn thỏ thường, đuôi càng ngắn hơn, mắt thì to tròn lấp lánh. Lông chúng xù xì, chẳng phải một màu thuần, mà loang lổ đậm nhạt như đang thay lông. Bụng trắng tinh, vành tai và quanh mắt nâu đen, còn bàn chân thì vàng nhạt. Hai con thỏ lớn ngồi chồm hỗm, bốn năm con thỏ con líu ríu quanh chân chúng. Sở Tu Viễn bảo: “Đừng thấy lông chúng giờ xấu xí, đến mùa đông sẽ trắng muốt hết. Mấy con thỏ con này chắc mới sinh chưa tới hai mươi ngày.”

“Tiểu huynh đệ biết nhiều ghê,” người bán thỏ cất tiếng. “Ban đầu ta định lột da bán, ai ngờ con thỏ cái lại mang thai, chẳng nỡ gϊếŧ. Nhà chẳng muốn nuôi, đành mang thẳng ra đây. Thỏ mẹ sinh dọc đường, đám thỏ con này mới được mười một ngày thôi.”

“Sao ngươi biết chúng chưa đầy hai mươi ngày?” Thẩm Cẩm tò mò hỏi.

“Vì qua hai mươi ngày, thỏ mẹ sẽ không gần gũi con nữa,” Sở Tu Viễn giải thích. “Tẩu tử muốn mua không?”

Người bán thỏ nghe cách Sở Tu Viễn gọi, mới biết cô gái này đã có chồng. Hắn còn tưởng hai người này là đôi trẻ vô tư ra chợ chơi.

“Ta sờ chúng một chút được không?” Thẩm Cẩm ngước nhìn người bán, hỏi.

“Được chứ, miễn đừng để chúng cắn là may,” người bán đáp. Chắc chẳng ai nỡ từ chối một cô nương đáng yêu thế này. Song, hắn thầm tiếc, nàng gả sớm quá, dù chắc hẳn là vào nhà giàu có, nếu không sao nuôi được thiếu nữ xinh đẹp nhường này.

Thẩm Cẩm gật đầu, mắt mở to tròn xoe. Sở Tu Viễn suýt bật cười, vì trong l*иg, hai con thỏ lớn cũng đang trố mắt nhìn nàng. Họ như đang trò chuyện qua song sắt, mắt ai cũng tròn vo, sáng long lanh. Thẩm Cẩm rụt rè thò ngón tay qua khe l*иg chọc con thỏ một cái, rồi vội rụt về, chăm chú quan sát. Thấy thỏ chẳng phản ứng, nàng lại thò tay chọc lần nữa. Lần này con thỏ động đậy, chậm rì rì xoay người, chĩa cái đuôi ngắn ngủn về phía nàng.

“Bao nhiêu tiền?” Thẩm Cẩm hỏi, mặt đầy thích thú. Nàng đã quyết, về nhà sẽ quây một mảnh đất trồng thật nhiều cỏ xanh để nuôi thỏ. Loài thỏ biết đổi màu thế này thật tuyệt!

Nàng chợt nhớ trong Doãn Hỉ Trạch của Thục Vi Trang có hai câu: “Mênh mông mưa chiều xuân gà gáy, mờ mịt trời lạnh tuyết thỏ nhảy.” Chính là nói về loại thỏ này đây mà.

Người bán thỏ không đòi cao, báo một giá. Thẩm Cẩm nhìn sang Sở Tu Viễn. Hắn gật đầu: “Chúng ta mua.”

Chưa kịp để Sở Tu Viễn trả tiền, Thẩm Cẩm đã nhanh tay thanh toán. Sở Tu Viễn chẳng tranh giành, nhưng sau khi nàng trả xong, hắn chủ động xách l*иg thỏ lên. Một đàn thỏ lớn nhỏ thế này nặng không ít. Nếu để Thẩm Cẩm xách mà bị đại ca hắn trông thấy, về nhà chắc hắn bị mắng tơi bời.