Sau Khi Hoàn Tục Tôi Trở Thành Đỉnh Lưu Giới Giải Trí

Chương 30

Tự chế giễu bản thân, Lục Ngự Chi ném chai nước rỗng vào thùng rác.

Cảnh Dật trở về phòng hóa trang, nghiêm túc xin lỗi cô hóa trang xinh đẹp rồi mới quay lại điểm quay hình.

Cảnh thứ hai là “Thả hổ về rừng”.

Thiếu niên lưu luyến vuốt ve đầu hổ, dõi theo bóng dáng con hổ già quay đầu nhìn lại từng bước một trước khi khuất hẳn vào rừng rậm, rồi mới quay về bộ lạc.

Cố Quốc Xương vẫn đứng bên quan sát, ánh mắt không rời khỏi đôi mắt của Cảnh Dật.

Cảnh này không thoại, muốn truyền tải cảm xúc thì chỉ có thể dựa vào ánh mắt. Phải để người xem cảm thấy trong ánh mắt ấy có nội dung, họ mới có thể hòa nhập vào mạch truyện.

Cảnh Dật thể hiện rất tốt cảm xúc lưu luyến, trìu mến qua đôi mắt long lanh, nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ.

Điều làm nên thực lực của một diễn viên chính là sự chuyển biến cảm xúc mạch lạc và những pha bùng nổ nội tâm.

Cuối cùng, cảnh quay thứ ba bắt đầu.

Toàn bộ dân bộ lạc ngủ lộ thiên, nằm vắt vẻo tứ tung, nhân viên còn giả vờ ngáy khò khò vang trời.

Lão diễn viên bốn chân Lục Nghị từ trong rừng lao ra, thân hình nhanh nhẹn, bóng dáng uy mãnh toát lên vẻ lo lắng rõ rệt. Nó nhảy từ đỉnh núi giả xuống đất, gầm lên một tiếng vang vọng.

Bộ lạc bừng tỉnh, hoảng hốt rối loạn.

Thiếu niên – nhân vật chính – bị cuốn theo tiếng gầm giận dữ của dân làng, cuống cuồng nhặt lấy vũ khí bên cạnh, chĩa thẳng vào con hổ xâm nhập.

Cảnh này cần quay tách nhiều đoạn.

Lục Nghị lại được hóa trang thêm vài vết máu giả trên thân, và giờ là điểm mấu chốt.

Thiếu niên mở to mắt kinh ngạc, trân trối nhìn con mãnh thú đang bị thương ở chân sau nhưng vẫn ra sức quơ vuốt, như muốn xua đuổi dân làng ra khỏi bộ lạc.

“Đây là bước chuyển đầu tiên.”

Cố Quốc Xương gật đầu hài lòng. Từ hoảng loạn đến kinh ngạc, cảm xúc được thể hiện rất đạt.

Tiếp theo là bước chuyển thứ hai.

Động đất đột ngột xảy ra. Người dân lập tức quăng bỏ vũ khí, tán loạn bỏ chạy. Thiếu niên loạng choạng lùi lại, đôi mắt trong suốt phủ một tầng sương mờ, lệ tuôn rơi không kiểm soát. Cậu mở miệng, như đang hỏi trong câm lặng:

“Ngươi… là vì muốn cứu bọn ta sao?”

Trong cơn bi thương, thiếu niên vô thức bước thêm một bước về phía con hổ…

Thế nhưng chỉ một bước sau, thân thể cậu thiếu niên lại run rẩy dữ dội hơn. Cậu đứng lặng tại chỗ, tay siết chặt thành nắm đấm.

Tựa như muốn khắc ghi hình ảnh con hổ vào tận đáy lòng, cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt đã nhắm nghiền của nó. Ánh mắt họ giao nhau – một bên đã mất đi hơi thở, một bên vẫn đang run rẩy giữa sống và đau thương.