Sau Khi Hoàn Tục Tôi Trở Thành Đỉnh Lưu Giới Giải Trí

Chương 29

Lục Nghị vừa bị Lục Ngự Chi quát mắng một trận, chẳng còn tâm trạng gì mà giữ thể diện, trợn mắt nhe răng đầy giận dữ.

Bên cạnh, viện trưởng vườn thú thấy vậy liền bật cười ha hả:

“Lão Cố, thôi được rồi. Ngoài Tiểu Lục ra thì đứa Lục Nghị nhà chúng tôi… à, còn cậu thanh niên tên là Cảnh Dật này nữa, xưa nay chưa từng nể mặt ai đâu.”

“Ồ? Thảo nào Tiểu Lục lại ba lần bốn lượt tiến cử cậu ta, hóa ra là có lý do sâu xa như vậy?” Cố Quốc Xương chẳng lấy gì làm phật ý, đứng dậy cười ôn hòa, nhìn thẳng vào Cảnh Dật.

“Chàng trai trẻ, được hổ yêu quý thì chẳng phải bản lĩnh gì ghê gớm. Diễn viên, quan trọng vẫn là diễn xuất. Biểu hiện cho tốt vào nhé.”

“Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức.” Cảnh Dật đáp lời chân thành, thần sắc bình thản như thể chẳng hề để tâm đến lời bóng gió của Cố Quốc Xương.

Lần này thì đến lượt Cố Quốc Xương ngẩn người.

Nhưng ngay sau đó, ông ta bật cười.

Cảnh Dật dường như không nhận ra ông, song Cố Quốc Xương thì biết rõ cậu là ai. Năm ngoái, trong một chương trình truyền hình, cậu ta từng công khai tỏ tình với cậu con út Cố Thần của ông ngay trên sân khấu, bị thằng con thẳng tính tặng cho một cái tát nảy lửa.

Lúc ấy, cả mạng xã hội đều quay lưng, gần đây lại rộ lên làn sóng xin lỗi toàn mạng.

Với tầng quan hệ đó, Cố Quốc Xương nghĩ rằng Cảnh Dật hẳn phải biết ông là ai, ít nhiều cũng sẽ thấy ngượng ngùng hay có biểu hiện khác lạ.

Thế mà lại không?

Càng như vậy, Cố Quốc Xương lại càng nảy sinh chút kỳ vọng với cậu thanh niên trước mặt. Ông mỉm cười thân thiện với Cảnh Dật, rồi rời sang chỗ khác hàn huyên cùng viện trưởng.

Không còn người lạ, Lục Ngự Chi cũng bớt giận. Chú mèo lớn Lục Nghị lại bắt đầu nằm ngửa khoe bụng, làm nũng với hy vọng Cảnh Dật sẽ tắm cùng mình.

Không chịu nổi sự nũng nịu của con mèo to xác ấy, Cảnh Dật đành theo nó đến khu vực tắm rửa.

Nước từ ống dẫn tuôn ra ào ào, Lục Nghị nghịch ngợm nhảy nhót khắp nơi khiến nước bắn tung tóe, làm Cảnh Dật ướt sũng từ đầu tới chân.

Lớp tro đen hóa trang bôi trên người cũng theo đó mà trôi đi, để lộ làn da trắng ngần nguyên bản.

Lục Ngự Chi đứng bên cạnh, nhìn hồi lâu, ánh mắt dần tối lại.

Những giọt nước lăn dài trên làn da trong suốt như ngọc... vòng eo mảnh khảnh được che bằng lá cây...

Lục Ngự Chi vội dời ánh mắt, sải bước tới điểm quay, vặn nắp chai nước khoáng rồi uống một hơi cạn sạch. Yết hầu trượt lên xuống, khuôn mặt tuấn tú ánh lên một nét thất thần khó nhận thấy.

“Cậu đi quá giới hạn rồi đấy, Lục Ngự Chi.”