Sau Khi Hoàn Tục Tôi Trở Thành Đỉnh Lưu Giới Giải Trí

Chương 28

Cảnh Dật xoa đầu Lục Nghị, cũng mỉm cười:

“Là nhờ đạo diễn Quách chỉ đạo tốt thôi.”

Sau khi quay thêm hai cảnh tương tác nữa, đến lượt Lục Nghị phải đi tẩy lớp máu giả màu đỏ bôi trên thân thể.

Người huấn luyện gọi Lục Nghị đi tắm, cậu bỗng "gừ" lên một tiếng, cái đầu to cọ cọ vào bụng Cảnh Dật, còn dùng răng cắn vào chiếc váy lá nhựa là thứ duy nhất che đậy trên người Cảnh Dật.

Thấy chiếc váy lá sắp bị kéo tuột, Cảnh Dật định mở miệng ngăn cản thì bỗng bên cạnh vang lên một tiếng quát khẽ:

“Lục Nghị, buông ra.”

Cảnh Dật ngẩng đầu nhìn.

Lục Ngự Chi đang sải bước đi đến, ánh mắt hổ phách chăm chú nhìn chằm chằm vào Lục Nghị, gương mặt vô cảm tỏa ra một cỗ áp lực vô hình khiến người khác không khỏi nín thở.

Lục Nghị miễn cưỡng buông miệng, rụt đầu nép ra sau lưng Cảnh Dật.

Nhưng Cảnh Dật sao có thể che nổi một con hổ? Nó vẫn thấy Lục Ngự Chi đang tức giận, chỉ đành rên lên vài tiếng làm nũng, mong Cảnh Dật che chở giúp mình.

“Lục tiên sinh, mọi việc xử lý ổn thỏa cả rồi chứ?” Cảnh Dật quan tâm hỏi.

Lục Ngự Chi đã đến bên cạnh, không còn nhìn đến Lục Nghị, mà trở lại với dáng vẻ ôn hòa thường ngày, dịu dàng giúp Cảnh Dật chỉnh lại váy lá.

“Ừm, cũng gần xong rồi. Nghe nói cậu đang quay clip quảng cáo ở đây, tôi dẫn vài người tới gặp cậu, có một vai muốn mời cậu thử.” – Lục Ngự Chi vừa nói, vừa quay người giới thiệu với ba người phía sau – “Đây là người tôi đã tiến cử với các anh, tên là Cảnh Dật, mười chín tuổi.”

Ba người kia cùng nhìn Cảnh Dật. Người đứng đầu mỉm cười đáp lời Lục Ngự Chi:

“Tiểu Lục à, cậu vốn thích nâng đỡ lớp trẻ, bọn tôi hiểu mà. Có điều, mới nhìn lần đầu thì vóc dáng cậu trai này chưa phù hợp lắm.”

Ba người đó đều là những đạo diễn gạo cội, là đối tác chiến lược của Đài Quốc Gia, thường xuyên cộng tác với nhau. Người đạo diễn chính là Cố Quốc Xương – từng có nhiều tác phẩm đạt giải thưởng quốc tế thời trẻ.

Lần này, ông đảm nhận đạo diễn bộ phim truyền hình điện ảnh làm lại từ tiểu thuyết võ hiệp, nhân vật chính là một kiếm khách phong lưu tên là Tạ Khởi Vân.

Tạ Khởi Vân tính tình hiệp nghĩa, thích can thiệp chuyện bất bình, thường xuyên bị thương. Khi chữa thương sẽ lộ ra thân thể – cần đường cơ rõ nét, tràn đầy cảm giác bùng nổ và sức mạnh.

“Vóc dáng có thể rèn.” Lục Ngự Chi vẫn giữ gương mặt bình thản, chẳng mấy vội vàng:

“Dù sao phim cũng đang trì hoãn, xem diễn xuất trước rồi bàn tiếp?”

“Đã đến tận đây rồi thì đương nhiên phải nể mặt cậu.” Cố Quốc Xương vừa nói vừa ngồi xổm xuống, quay sang Lục Nghị cười hỏi:

“Sao rồi? Quốc dân đại miêu của chúng ta còn nhớ bác không?”