Sau Khi Hoàn Tục Tôi Trở Thành Đỉnh Lưu Giới Giải Trí

Chương 27

Cảnh Dật nhặt một hạt, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay rồi dùng lực bóp nát. Lấy nhân óc chó bên trong, hắn đưa đến trước mặt King Kong.

King Kong kinh ngạc, nhìn vỏ óc chó vỡ vụn rồi lại nhìn Cảnh Dật, hai mắt trợn to đầy vẻ khó tin.

Cảnh Dật khẽ cười, lại đưa hạt óc chó ra thêm chút nữa.

Bên ngoài, viện trưởng và người chăm sóc đều sững sờ.

“Dùng tay bóp nát vỏ óc chó… Thảo nào cậu ta dám khẳng định không có chuyện gì. Tiểu huynh đệ này, rốt cuộc là cao nhân phương nào đây?”

Sau khi hòa nhã chia sẻ hạt óc chó với King Kong, Cảnh Dật vẫy tay tạm biệt nó.

Quay phim, bắt đầu.

Khu trại được dựng tạm bằng những cành cây khô, bao quanh là các mỏm đá giả tựa núi rừng hoang sơ. Người trong bộ lạc sống rải rác khắp nơi, ai nấy đều mặc đồ thô sơ, nhuốm màu dã sử.

Một cậu thiếu niên còng lưng, hai tay buông thõng phía trước, lom khom di chuyển như dáng đi của loài vượn. Cậu cầm chiếc bát làm từ lá chuối khô, lặng lẽ tiến về phía khu rừng rậm.

Ống kính dần dần tiến gần.

Giữa vũng máu loang lổ, một con hổ to lớn nằm bất động, thân thể bê bết máu hiện lên rõ mồn một trên màn ảnh.

Cậu thiếu niên chớp mắt, ngập ngừng rồi đưa tay đẩy nhẹ vào thân hổ.

Con hổ nghiêng đầu nhìn lại, thiếu niên liền nhảy lùi ra sau.

Cao Dương — người cầm máy quay bật cười thích thú.

Không trách được Cảnh Dật cứ nằng nặc muốn tiếp xúc gần với loài vượn lớn! Xem dáng vẻ xô đẩy kia kìa, giống hệt như King Kong, hoàn toàn thể hiện xuất sắc hình tượng người viễn cổ.

Sau khi xác nhận liên tục rằng con hổ không còn uy hϊếp, thiếu niên ngồi thụp xuống cạnh nó, ánh mắt dừng nơi vết thương trên thân thể con thú dữ.

Cao Dương kéo ống kính lại gần, tạo nên một cảnh đặc tả.

Trên gương mặt lem luốc của thiếu niên, đôi mắt linh động dần dần hiện lên vẻ thương cảm đầy trắc ẩn.

Chỉ hai giây sau, cậu chớp chớp mắt, đứng dậy, lần tìm quanh đó các loại dược thảo cùng dây leo, bắt đầu băng bó cho con hổ.

Cảnh này không thể đặc tả quá gần, bởi thực ra Lục Nghị – người thủ vai hổ – hoàn toàn không bị thương, chỉ cần một góc máy tầm trung và xa là đủ.

Tiếp theo là loạt phân đoạn sinh hoạt thường ngày – chơi đùa cùng nhau, gương mặt chất phác của thiếu niên và mối tương tác hòa thuận giữa cậu và con hổ trở thành điểm nhấn của cảnh quay.

Phân đoạn đầu tiên của đoạn phim hoàn tất. Phần thời lượng vượt chuẩn sẽ xử lý trong hậu kỳ biên tập.

Cao Dương lưu lại tư liệu, miệng nở nụ cười rạng rỡ:

“Tiểu tử giỏi thật đấy. Bảo sao Quách Lân cứ khen mãi không thôi, nói em diễn một lần là qua, không NG lần nào.”